Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Bạch Lộc Nhai
Sau khi địa cung sụp đổ, quái vật khổng lồ trong huyết trì lộ ra toàn bộ thân thể, chín đầu, chín đuôi, móng hổ, tiếng như trẻ con khóc nỉ non. Hung thú kia nuốt sạch máu trong huyết trì, sau đó hung tàn đến cực điểm mà bắt lấy một đệ tử Mộc gia gần nhất nhét vào cái miệng khổng lồ, trong chốc lát đã nuốt xuống.
“Lưu sư huynh……”
Đám đệ tử Mộc gia lập tức đỏ mắt, nhặt vũ khí lên, nhằm về phía hung thú. Chín đuôi con hung thú quét qua, nháy mắt đã đánh hôn mê hơn phân nửa tu sĩ, số còn lại trọng thương hộc máu, mà ba vị trưởng lão tam cảnh hậu kỳ thực lực mạnh nhất hiện giờ cũng đang trọng thương hôn mê.
“Lý Trường Hỉ, giúp ta chăm sóc tốt cho tiểu sư muội.” Lan Tấn nhìn hung thú trước mặt, khuôn mặt ôn nhuận thanh tuấn hiện lên một chút nặng nề, rạch đầu ngón tay lấy máu nhỏ vào kiếm Thanh Mang, trên hư không vẽ ra một đạo ấn Khai Sơn ép hung thú phải đi.
Lý Trường Hỉ bế tiểu Khương Tự lên, sợ tới mức cả người đều run run: “Lan Lan đại nhân, ngàn vạn phải cẩn thận.”
Mẹ của con ơi, hung thú chín đầu chín đuôi vuốt hổ đấyyyy, gã từ trong bụng mẹ ra ngoài tới giờ đã bao giờ thấy qua hung thú đáng sợ như vậy đâu, Tây Sơn, Tây Sơn vậy mà lại ẩn núp hung thú đáng sợ như theeeế!
Mộc Tiêu đại chiến một hồi, lại trải qua chuyện địa cung sụp đổ, bị đánh trọng thương, ngay cả sức lực đứng lên cũng không có. Cậu thấy kiếm tu thanh y kia một mình một người đối chọi hung thú, tay cầm kiếm Thanh Mang, thân pháp phiêu dật linh động, các loại pháp quyết phong ấn nước chảy mây chôi, tức khắc chấn động, thật là kiếm tu lợi hại.
Mộc gia - phủ Thiên Nguyên bọn cậu vậy mà không biết người này tồn tại!
Trên bảng Vô Nhai của Thiên Bảo Các cũng không có thông tin về hắn.
Thấy Lan Tấn lẻ loi một mình đối chọi hung thú, Khương Tự khẩn trương đến tâm can đều sắp nhảy ra hết, kéo kéo áo Mặc Khí: “Nhị sư huynh, huynh mau đi hỗ trợ đi, chúng ta cùng nhau nhận nhiệm vụ, nó chính là đầu sỏ gây tội ở Quỷ Khốc Địa Tây Sơn đấy.”
Thiếu niên ốm yếu mặt không biểu tình, thấy Lan Tấn chặt đứt một đuôi của hung thú, lực lượng hung thú ngược lại còn tăng mạnh, chỉ lạnh lùng nói: “Toàn bộ Tây Sơn chính là một trận Cửu Ám Chiêu Hồn, trận pháp không phá, Long Điệt* sẽ rút ra vô số sinh linh lực lượng trong núi, gϊếŧ không chết.”
(*) Long Điệt: Theo Sơn Hải Kinh, ở hướng nam 300 dặm có hòn núi Phù Lệ, trên đó có nhiều vàng ngọc, dưới đó đá châm. Có loài thú như cáo lại có chín đuôi, chín đầu, móng cọp gọi là Long Điệt, tiếng nó như tiếng em bé, ăn được thịt người.
Trận Cửu Ám Chiêu Hồn? Long Điệt? Đám người Lý Trường Hỉ cùng Mộc Tiêu choáng váng, bọn gã nghe đều chưa nghe qua.
"Long Điệt là hung thú thượng cổ, ta nghe ông nội nói qua.” Mộc Tiêu thất thanh kêu lên, ông nội từng nói mỗi trước khi có sự kiện kinh thiên động địa cực lớn phát sinh, trời đất đều sẽ có dự triệu, thí dụ như những hung thú thượng cổ đã sớm hóa thành thối rữa sẽ bị đánh thức, lần nữa trở về nhân gian.
“Xem đi, có trận pháp.”
Mọi người nhìn về phía Long Điệt khủng bố kia, chỉ thấy chỗ huyết trì khô cạn mơ hồ lộ ra mắt trận âm quỷ, tám trận nhỏ quay chung quanh trận lớn hình thành một trận pháp chín tầng phức tạp, mặt trên đồ án có máu tanh quỷ dị, liếc mắt một cái đã khiến cho người ta hãi hùng khϊếp vía.
“Mộc thiếu gia, mau, sắp xếp người Mộc gia các người đi phá các Trận Tụ Âm nhỏ.” Lý Trường Hỉ dẫn đầu phản ứng lại, vội vàng nói: “Khi chúng ta tới gặp được Tiểu Trận Tụ Âm chính là một trong tám trận, chỉ cần phá nhiều thêm mấy trận, lực lượng của hung thú này sẽ giảm bớt cực lớn.”
Mộc Tiêu gật đầu, biết chuyện quá khẩn cấp, vội vàng nhờ mấy sư huynh không hôn mê dựa theo phương vị đồ tìm tám trận, mang theo bùa lôi hỏa chú đi phá trận, phá không được thì đốt hết dây leo cổ thụ, kể cả có phải phóng hỏa đốt núi cũng phải đem trận pháp phá hết, đem này hung thú thượng cổ gϊếŧ người như ma này gϊếŧ chết, nếu không phủ Thanh Châu sẽ nghênh đón một trận tai kiếp lớn.
Đệ tử Mộc gia lĩnh mệnh mà đi, địa cung sụp đổ chỉ còn lại năm người Khương Tự đang chờ, còn có đám người Mộc Dao trưởng lão trọng thương hôn mê.