Chương 28: Hoa Triều Nhan

Editor: Bánh bao chay nhân thịt

Đoàn người Lan Tấn theo người giấy nhỏ tiếp tục hướng chỗ sâu trong Tây Sơn đi, càng đi vào, con đường càng khó đi. Khắp nơi đều có dây leo cổ thụ trăm năm hỗn độn trải rộng, núi rừng ẩm ướt âm lãnh không ánh sáng, bóng cây lắc lư.

Mọi người nghiêng ngả lảo đảo đi hơn phân nửa buổi mới đi khỏi núi, chỉ thấy người giấy nhỏ vui sướиɠ hướng tới đỉnh núi chạy. Ánh trăng nhu hòa, vách núi nơi xa giống như một con thỏ con vọng nguyệt.

“Trên núi có ánh lửa.”

Mọi người ngự kiếm phi hành lên Bạch Lộc Nhai, chỉ thấy ánh trăng lẳng lặng chiếu vào nham thạch tuyết trắng trên mặt đất. Trên đỉnh núi có một tượng đá hình dị thú, cạnh tượng đá là đống lửa.

Người giấy nhỏ lộc cộc chạy tới cạnh đống lửa, người Mộc gia vừa thấy đã nhận ra thiếu niên cẩm y nằm cạnh tượng đá không phải Mộc Tiêu thì là ai!

“Tiểu sư đệ, là tiểu sư đệ……”

“A Tiêu……” Người Mộc gia vui đến mức khóc.

Trên đỉnh núi, tiểu công tử Mộc gia thấy một đoàn người tìm đến, đầu tiên sửng sốt, sau đó “Oa” một tiếng khóc nức nở hô: “Ngũ sư thúc……”

Ngày xưa tiểu công tử Mộc gia phủ Thiên Nguyên anh khí bừng bừng phấn chấn thế nào thì giờ ngọc quan đã vợ, kim đao cũng đứt, cẩm y rách nát, gương mặt soái khí trắng nõn cũng sưng như đầu heo, nếu không phải còn cố ý giữ vài phần thể diện cho phủ Thiên Nguyên thì sợ còn muốn gào khóc.



“Được rồi, không có việc gì.” Mộc Dao trưởng lão mỉm cười nói, lấy ra Thanh Tâm đan đưa cho hắn ăn.

Mọi người tìm được Mộc Tiêu rồi, tất cả đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới phát hiện bên người Mộc Tiêu còn có một già một trẻ. Ông cụ râu dài là tu sĩ, tiểu nương tử bảy tám tuổi hình như vẫn chưa thông cảm. Nửa bên mặt tiểu nương tử kia lớn lên tú lệ, nửa khuôn mặt khác như bị cái gì huỷ hoại, tự ti không dám nhìn ai.

Vóc dáng Khương Tự nhỏ lùn bị Lan Tấn từ sọt nhỏ ôm ra vừa lúc đối diện tầm mắt tiểu nương tử kia.

Bé mặc áo váy từ tơ bông Trục Nguyệt của Thiên Bảo Các, khuôn mặt nhỏ mềm mại như có thể véo ra nước, mắt trăng non mù sương vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn. Hai người vừa đối diện đều ngây ngẩn cả người.

Tiểu thiếu gia Mộc gia ăn Thanh Tâm đan xong, bài xuất một cỗ trọc khí*, đem tiền căn hậu quả nhất nhất nói hết.

(*) Trọc khí: Khí bẩn

Hóa ra Mộc Tiêu biết được Thừa Hoàng ở Tây Sơn xuất hiện cùng loại với dị thú Thừa Hoàng. Thiếu niên tâm cao khí ngạo, trực tiếp mang theo mười mấy hộ vệ thẳng tiến Tây Sơn muốn bắt Thừa Hoàng về nhà chúc thọ ông nội mình.

Cậu ở trong núi tìm hơn nửa canh giờ, cuối cùng quả nhiên gặp được dị thú trên sống lưng có gai dài cùng loại với hồ ly, thế nhưng dị thú kia nháy mắt đã biến mất.

Mộc Tiêu dẫn người đuổi theo dị thú, cuối cùng không biết thế nào lại vào nhầm Tiểu Trận Tụ Âm. Mười mấy hộ vệ tất cả đều chết, cậu cũng bị trọng thương, cuối cùng khi vào núi được ông cụ cùng Thúy Thúy cứu.

“Thúy Thúy khi còn nhỏ bị thương ở mặt, Triệu gia gia nghe thợ săn nói ở Tây Sơn từng nhìn thấy hoa Triều Nhan bèn mang cô bé lên núi thử vận may, đánh bậy đánh bạ cứu được ta. Ngũ sư thúc, nhà của chúng ta có hoa Triều Nhan sao?”

Mộc Dao trưởng lão vẻ mặt khó xử, hoa Triều Nhan? Kia chính là linh hoa trong truyền thuyết có thể làm nữ tử một đêm hồi xuân, chỉ nở rộ lúc sáng sớm khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu xuống, nở rộ không quá bảy ngày sẽ tàn, trân quý đến cực điểm? Nữ tử trên đời ai không mà không quý dung mạo, nếu có kỳ hoa như vậy, Vân Mộng Thập Bát Châu đã sớm đoạt vỡ đầu.



Khố phòng Mộc gia bọn ông thật đúng là không có kỳ hoa như vậy.

“Mộc gia cũng không có hoa Triều Nhan, có điều chúng ta có thể treo thưởng khắp nơi tìm hoa này.”

“Ngũ sư thúc, đã có thợ săn ở trong núi nhìn thấy, chúng ta đây cứ ở trong núi giúp Thúy Thúy tìm một chút đi.” Mộc Tiêu nói.

Sắc mặt Mộc Dao trưởng lão khó xử, cuối cùng vẫn gật gật đầu, tiểu thiếu gia Mộc gia được người ta cứu, về tình về lý, Mộc gia bọn ông đều phải hoàn lại ân tình này.

“Vậy cảm ơn các vị.” Ông cụ họ Triệu kích động nói: “Chỉ là chúng ta ít người, sợ phải tìm tới mấy ngày.”

“Bọn ta đã đưa tin về phủ Thanh Châu, trước hừng đông Đạo Tông sẽ phái người lại đây, hơn nữa mấy thế gia cùng phủ Thiên Nguyên bọn ta quan hệ tốt cũng sẽ phái người đến, đều là tu sĩ tam cảnh trở lên, cụ không cần lo lắng.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Lăn lộn cả đêm, mọi người ai cũng đều tinh bì lực tẫn*, giờ phút này gặp được người cần tìm rồi, tất cả đều vây quanh lửa trại nhắm mắt thanh tu, chờ người đến tiếp viện.

(*) Tinh bì lực tẫn: Sức cùng lực tận

P?S: Chương bonus khi thêm đánh giá