Chương 22: Mắt Luân Hồi

Editor: Bánh bao chay nhân thịt

Chỉ thấy phủ nha màu son yên lặng uy nghiêm, trước cửa có một đội binh lính tuần tra, ngăn hai người lại quát: “Phủ nha Thanh Châu là nơi quan trọng, người không có việc quan trọng không được vào.”

“Ta là Địa Sử phủ Thanh Châu.” Lan Tấn lấy ngọc bài ra, trên ngọc bài có khắc một chữ “địa”.

Binh lính tuần tra chấn động, vội vàng hành lễ cáo tội: “Bái kiến Địa Sử đại nhân, thuộc hạ không biết thân phận đại nhân, mong đại nhân thứ tội. Đại lễ thụ phong của Vô Tình đạo quân - Đạo Tông sắp tới, người qua lại phủ Thanh Châu hỗn tạp, Tri phủ đại nhân ra lệnh cho chúng thuộc hạ nghiêm tra người vãng lai.”

Lan Tấn gật đầu hỏi: “Tri phủ đại nhân có ở đây không?”

“Tri phủ đại nhân đã đi uống rượu, có điều Đồng tri đại nhân có ở, gần đây lại xảy ra chút chuyện ly kỳ, để thuộc hạ dẫn đường cho đại nhân vào.”

Khương Tự nắm tay Lan Tấn vào phủ nha Thanh Châu, không hiểu ra sao mà nhìn Lan Tấn, bọn họ tới phủ nha làm gì? Không ngờ Vân Mộng Thập Bát Châu cũng có phủ nha, thế giới tu sĩ cùng phàm trần giới cũng thật đại đồng tiểu dị.

(*) Đại đồng tiểu dị: nghĩa đen – giống nhiều khác ít tức là có nhiều chỗ giống nhau.

Phía sau truyền đến tiếng kích động sùng bái.

“Không nghĩ tới ta còn có thể sống mà nhìn thấy Địa Sử đại nhân, cũng không biết gần nhất đυ.ng phải vận lớn gì nữa.”

“Thiết ca, Địa Sử là quan gì? Sao trước nay ta chưa từng nghe qua?”

“Hứ, nói ra hù chết đệ đấy. Lúc châu phủ chúng ta vừa mới thành lập, tri phủ toàn là người thường, đồng tri đại nhân lại đều là tu sĩ, một quản chuyện phàm trần, một quản chuyện tu giới. Như hai ta sẽ quản chuyện trị an, đám sứ giả quản chuyện sinh tử của châu phủ. Các sứ giả đại nhân dựa theo tu vi cùng giá trị cống hiến chia làm bốn cấp Thiên Địa Huyền Hoàng, bọn mi ngẫm lại Địa Sử đại nhân là cấp bậc gì?”

Các binh lính phía sau rất là kính nể.

Khương Tự nghe được ngẩn người, lặng lẽ kéo kéo bàn tay to của Lan Tấn, cười khanh khách nói: “Sư huynh, hóa ra huynh lợi hại như vậy?”

Lan Tấn cười mà không nói, trái lại binh lính dẫn đường vội vàng nịnh nọt: “Thuộc hạ lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Địa Sử đại nhân đấy ạ, tiểu nương tử, Địa Sử đại nhân bảo hộ phủ Thanh Châu chúng ta, ở trong lòng chúng ta tồn tại giống như thần vậy.”



Ngày xưa Lan Tấn đều điệu thấp vào phủ Thanh Châu, cũng không kinh động người phàm, lúc này đây lại mang theo một cái đuôi nhỏ Khương Tự, bất đắc dĩ từ phải đi cửa chính, vì thế mới bại lộ thân phận Địa Sử.

Cũng may ba người rất nhanh đã vào phủ nha. Trong phủ nha, Đồng tri đại nhân đang bắt chéo chân, ăn gà nướng, uống rượu, hừ hừ cười cười nhìn thấy Lan Tấn bước vào trực tiếp phun rượu ra, luống cuống tay chân đem gà nướng và rượu đều nhét hết vào đai lưng trữ vật, lúc này mới chân chó cười nói: “Lan đại nhân, ngọn gió nào thổi ngài tới đây? Ý trời, còn mang theo một vị tiểu nương tử xinh đẹp nữa, đây chắc không phải nữ nhi ngài chứ? Ngài khi nào sinh được tiểu nương tử đáng yêu như vậy thế? Sao không mời ta đi uống rượu?”

Lan Tấn: “???”

Khương Tự: “???”

“Lý đại nhân, đem những vụ án gần khó giải quyết nhất, nguy hiểm nhất trong mười năm trở lại đây đưa cho ta.” Lan Tấn ngoài cười trong không cười.

Lần này xuống núi hắn định sẽ đem một năm điểm thiện ác của A Tứ tích cóp xong luôn. Sau này bé sẽ không cần phải cùng những người khác xuống núi làm nhiệm vụ nữa. Vì thế cần tìm những vụ án khó giải quyết nhất.

Tuy nói Cửu phong núi Thanh Vụ năm nào cũng phải xuống núi tích cóp điểm thiện ác nhưng cũng không phải án nào cũng nhận, bọn hắn đều chọn nhiệm vụ rất kỹ!

Lý Trường Hỉ mắt nhỏ sáng ngời, lại có chút khó xử nói: “Lan đại nhân, ngài tới thật không khéo, hôm qua Mặc đại nhân đưa tin, đã đem những vụ án nguy hiểm nhất ở phủ Thanh Châu nhận hết rồi.”

Sắc mặt Lan Tấn biến đổi.

Lời Lý Trường Hỉ còn chưa dứt đã thấy bóng dáng ngoài cửa, tươi cười cứng đờ trên mặt, ngay sau đó sắc mặt đột biến, cúi đầu nhìn chằm chằm giày mình, chết sống cũng không ngẩng đầu, hai chân còn mơ hồ run lên.

Khương Tự chỉ cảm thấy trời đất như bỗng chốc đều yên lặng, ánh mặt trời ảm đạm hơn. Bé quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt tái nhợt không giấu được sát lệ từ thiếu niên ốm yếu xinh đẹp mới vào. Đối phương đi một bước lại ho một chút, y phục màu đen khiến khuôn mặt y càng thêm tái nhợt, một vẻ đẹp suy nhược.

A Tứ tò mò nhìn lại, đối phương đột nhiên đối diện với tầm mắt bé, lộ ra một nụ cười quỷ quyệt mà hoa lệ.

Một đôi mắt thật đẹp. Khương Tự cảm thán nói rồi rơi vào một giấc mộng đẹp, trong mộng như nghe thấy tiếng Lan Tấn nôn nóng gọi ầm ĩ: “A Tứ, đừng nhìn vào đôi mắt hắn.”

Trong thức hải, tiểu động phủ mỗi ngày giả chết xoay người một cái, thất thanh kêu lên: “Mẹ nó, mắt Luân Hồi.”