Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 20: Bánh hoa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Bánh bao chay nhân thịt

Phủ Thanh Châu gần đây nhân khí tăng vọt, thế gia tu tiên khắp các châu phủ tới chúc mừng nối liền không dứt. Đạo Tông chi bạo mở Ngũ Quang Thập Sắc Phúc Địa dùng để chuẩn bị cho đại lễ thụ phong của Vô Tình đạo quân và chiêu đãi khách quý các nơi.

Ngày xưa phủ Thanh Châu lót đế, lần này đã chiếm hết nổi bật. Ngay cả các cửa hàng thanh lộ ở Tây phường cũng nước lên thì thuyền lên, giá so với ngày xưa đắt hơn ba phần.

“Tiểu nương tử, nhà cửa hàng bánh hoa chúng ta có tiếng ăn ngon khắp làng trên xóm dưới, vị mềm mại ngọt thanh, vào miệng là tan, dư vị kéo dài. Tiểu nương tử thích vị nào? Lão đây sẽ miễn phí ăn thử cho ngài.”

Trước cửa hàng điểm tâm ở Tây phường, chưởng quầy thấy kiếm tu mặc áo xanh ôn nhuận như ngọc, khí độ bất phàm dẫn theo tiểu nương tử trên người diện váy bông tơ Trục Nguyệt của Thiên Bảo Các. Hai mắt ông sáng lên bưng một đĩa điểm tâm mời tiểu cô nương ăn thử.

Khương Tự nuốt nuốt nước miếng, nhìn thoáng qua Lục sư huynh, thấy Lan Tấn cười như xuân phong gật đầu, lúc này mới vui mừng chỉ vào một đĩa điểm tâm, giọng ngọt ngào nói, “Không lấy bánh hoa đào, thử bánh hoa lê.”

“Được.” Chưởng quầy vội vàng chọn một miếng bánh hoa lê tuyết trắng bỏ vào lá măng đưa cho Khương Tự.

Khương Tự một ngụm cắn hơn nửa miếng bánh, dính một miệng đầy bột đường, lại bị vị ngọt làm cho hai mắt cong thành vầng trăng non.

“Tiểu nương tử, có phải vào miệng là tan không? Mười miếng điểm tâm chỉ cần một linh bích, lão đây lại đưa thêm cho ngài một chuỗi kẹo hồ lô nha.”

“Chưởng quầy, bánh hoa lấy 10 miếng, không lấy bánh hoa đào.” Lan Tấn cười nói, thả một linh bích xuống.



“Được.” Chưởng quầy thấy kiếm tu này thực hào phóng, vui mừng mà đi gói bánh hoa. Linh bích là tiền thông hành cao cấp ở Vân Mộng Thập Bát Châu. Tu sĩ mua bán phần lớn giao dịch bằng linh bích hoặc lấy vật đổi vật, còn người thường đều dùng tiền đồng. Kể cả đưa thêm một chuỗi kẹo hồ lô thì ông cũng kiếm lời lớn rồi.

“Đại nhân mang tiểu nương tử tới phủ Thanh Châu du ngoạn ư? Sắp tới là đại lễ thụ phong của Vô Tình đạo quân, nghe nói Đạo Tông bày nửa tháng tiệc cơ động ở Phúc Địa, không câu nệ thế gia hay tiểu môn tiểu phái, chỉ cần đưa bái thϊếp là có thể vào chỗ uống rượu nhận tạ lễ.

“Đại nhân sao không mang theo tiểu nương tử đi xem việc đời, nhận chút tạ lễ, ăn ít trà bánh, kia đều là danh gia làm cả đấy.” Chưởng quầy là người hay nói, thấy bộ dáng tiểu Khương Tự ăn bánh hoa lê đáng yêu, nhịn không được cười nhắc nhở.

Động tác ăn bánh hoa lê của Khương Tự cứng lại, chỉ nghe Lan Tấn ôn nhuận nói: “Chúng ta đều là đệ tử môn phái nhỏ, lần này ra cửa chưa mang bái thϊếp nên sẽ không đi xem náo nhiệt.”

“Đáng tiếc, đáng tiếc.” Chưởng quầy lắc đầu tiếc hận.

Mới từ bảo xe lưu li của Đạo Tông chuồn ra ngoài, sư huynh muội liếc nhau, sau đó tay nắm tay, cười vui vẻ đi tới sạp trước mặt mua thanh lộ uống.

“Lục sư huynh, sơn môn chúng ta không phải bị phong tỏa sao? Vì sao còn phải đưa bái thϊếp cho Đạo Tông?”

“Thất sư thúc ngày ngày ở hầm rượu người ta, đưa bái thϊếp miễn cho ngày sau Đạo Tông xé mặt đánh tới cửa.”

Khương Tự: “……”
« Chương TrướcChương Tiếp »