Chương 10: Nung Khô Tiểu Khương Tự

Editor: Bánh bao chay nhân thịt

Lại nói sau khi Khương Tự bị thu vào sơn trại trong không gian Hồng Liên, bình tĩnh ở núi Thanh Vụ nhiều năm qua đã bị đánh vỡ. Vài toà chủ phong ngày thường nước giếng không phạm nước sông tất cả đều bị kinh động.

“Lão Tam, huynh thật sự đem cái đuôi nhỏ kia ném vào không gian Hồng Liên? Lão Lục trở về nhất định sẽ tìm huynh liều mạng!” Một đường theo đuôi tới phong chủ Thất phong - Hách Liên Chẩn trợn mắt há hốc mồm, đồ cún này tâm như rắn rết! Bọn hắn chỉ nghĩ đem bé gái kia lừa vào phong mình, phá đạo của Lão Lục, đồ cún này thế mà lại muốn mạng người luôn.

Trọng Hoa ném pháp khí trên tay ra, thấy tạo hình hoa sen ở pháp khí thế mà lại tản ra ánh sáng trắng sâu lắng mà không phải ánh sáng hồng. Tức khắc ánh mắt hắn đột nhiên sáng ngời, không ngờ lại là lưu li vô cấu thể trời sinh, đáng tiếc linh căn đã hỏng, bằng không ngày sau tất có thành tựu lớn.

Trọng Hoa khóe mắt nâng lên, tà tứ cười nói: “Lão Thất, đệ đừng nói hươu nói vượn, rõ ràng là mấy người lừa gạt trước nhé. Ta chẳng qua chỉ dùng không gian Hồng Liên nung khô tiểu Khương Tự từ trong bụng mẹ đã mang ma khí thôi. Lan Tấn trở về kiểu gì cũng đến cảm tạ ta một phen.”

“A phi, vào không gian Hồng Liên của ngươi, tiểu Khương Tự còn mệnh để sống không? Lão Tam xúc phạm môn quy, tàn hại tánh mạng phàm nhân, ta đề nghị đuổi khỏi núi Thanh Vụ.”

“Ngu xuẩn, người chưa chết.” Từ Cửu phong truyền đến một giọng nói âm lãnh: “Hách Liên Chẩn, người ngu như lợn chính là nói ngươi đấy, ta thật xấu hổ khi cùng ngươi làm bạn.”

Hách Liên Chẩn bị tức đến nổi trận lôi đình bèn cho một đạo sấm sét bổ về phía Cửu phong, sét còn chưa bổ xuống đã bị Lan Tấn vội vàng gấp trở về dùng một chiêu hóa giải.

Lan Tấn gấp gáp bay về Tinh Đái Nguyệt, áo xanh mộc mạc, mặt như băng sương, không nói hai lời đã rút kiếm bổ về phía Tam phong. Kiếm khí màu xanh lơ bổ vào đỉnh núi Tam phong làm đầy hồ hoa sen nháy mắt giống như bị đánh mà điêu tàn hơn phân nửa.

Trọng Hoa xưa nay yêu sen như mạng, yêu nhất phong nhã, quần áo pháp khí đều là hoa sen. Nay hơn phân nửa hoa sen điêu tàn so với chém hắn một đao còn khó chịu hơn. Tức khắc sắc mặt hắn hơi hơi xanh, híp mắt cười lạnh nói: “Lão Lục, ngươi đây là muốn cùng ta đối địch?”

Mấy phong khác đã sớm bị kinh động, thấy Lan Tấn xưa nay tính tình tốt nhất ấy thế mà liều mạng như vậy, dám hủy hoa sen của Trọng Hoa. Đây khác gì đánh người vả mặt, gϊếŧ người đâm tim, tức khắc cả đám đều kinh ngạc một chút.

Lan Tấn mấy năm nay tu đều tu không? Sinh chi đạo vốn như gió xuân. Tính tình sao lại mạnh bạo như này? So với lão Thất còn ghê gớm hơn?



May mắn, bọn hắn không ra tay với tiểu Khương Tự, bằng không giờ Lan Tấn muốn đánh chính là bọn hắn.

“Tam sư huynh, A Tứ chẳng qua là một bé gái người phàm lẻ loi hiu quạnh bị ta mang về Lục phong thanh tu. Nếu bé vào môn hạ của ta, mong rằng sư huynh đem người trả lại.” Một kiếm của Lan Tấn ra mang theo hơn phân nửa lửa giận, lại cảm ứng được ngọc bài tiểu Khương Tự mang vẫn còn, người không có việc gì mới thu hồi kiếm trong tay, khôi phục bộ dáng ôn nhuận như ngọc trong dĩ vãng.

“Môn hạ của ngươi?” Khuôn mặt tuấn mỹ của Trọng Hoa cũng phủ lên một tầng băng sương, cười như không cười: “Ta cũng không biết ngươi có thể tự tiện thu phàm nhân bên ngoài vào môn hạ mình đấy. Lan Tấn, ngươi hủy nửa phong hoa sen của ta, về sau đứa bé này sẽ thuộc về ta. Nếu không phục, ngươi có thể để gia chủ Lan gia tới tìm ta nói chuyện.”

Cốt truyện phát triển có chuyển biến bất ngờ, mấy phong còn lại trợn mắt há hốc mồm.

Lan Tấn tính tình tốt nhất giằng co cùng Trọng Hoa tính tình tốt thứ hai? Mẹ nó, năm rồi chín phong dù mi đâm ta, ta chọc mi, Trọng Hoa phần lớn vẫn giữ thái độ xem diễn, Lão Lục điều giải. Bây giờ lại vì một bé gái chỉ có thể sống mười sáu năm mà Lão Tam đến thân phận cũng bày ra luôn. Đây là muốn ỷ thế hϊếp người?

Nhóc con kia vậy mà có thể làm Lão Tam cùng Lão Lục xé rách mặt đoạt người?

Bọn người Hách Liên Chẩn hoài nghi bản thân mắt mù!

Ngày thường tính tình táo bạo nhất - phong chủ Thất phong Hách Liên Chẩn hắng giọng, hưng phấn nói: “Không cần mời Lan gia gia chủ, đại sư huynh, nhị sư huynh, hai huynh nói tiểu Khương Tự này về tay ai?”

Tốt nhất đem cả chín phong dính dáng hết luôn, đánh đến trời đất u ám mới tốt, đánh càng mạnh càng đã! Chết một tên thì bớt một tên, chết hai gã thì bớt được một đôi.

Dưới đêm trăng, Đệ Nhất phong truyền đến giọng nói thanh lãnh mờ mịt: “Chờ con bé ra, để nó tự chọn.”

Sau khi không gian Hồng Liên mở ra, trận pháp tự vận hành. Lúc đó hoặc là chờ người bên trong hôi phi yên diệt hoặc chờ người bên trong tìm được mắt trận thoát ra ngoài, không thì mượn ngoại lực phá hỏng pháp khí, chẳng qua cách này sẽ tổn thương đến người bên trong.