Lúc đó dưới sự động viên của Văn Khương, Lâm Hạch đã quyết định định cư tại Thuỵ Điển. Vấn đề về khác biệt ngôn ngữ còn chưa giải quyết ngày lễ quan trọng đã tới khiến hắn cảm thấy nhớ nhà.
Điện thoại di động vẫn để ngôn ngữ tiếng Trung, từ hôm qua đã tự động nhắc nhở ngày lễ truyền thống của Trung Hoa sắp tới rồi.
Haizz, muốn ăn bánh ú quá...
Thật ra cũng không hẳn là rất muốn, trước đây Lâm Hạch rất ghét mấy cái bánh dính dính, không hề muốn ăn tẹo nào. Nhưng lúc này đang ở nước ngoài ngay cả cái bánh ú phiền phức cũng trở nên thuận mắt lạ thường.
Văn Khương đi lên sân thượng ngay lúc hắn đang thở dài, tiện tay sờ đầu hắn một cái rồi hỏi: "Sao thế?"
Hưởng thụ cảm giác tê dại râm ran trên đầu, Lâm Hạch đưa điện thoại di động cho anh.
"Tết Đoan Ngọ, có bánh ú này, anh muốn ăn không?"
Văn Khương ra nước ngoài đã lâu cũng đã quên hết mấy cái này.
"Còn có cả thuyền rồng, sao em không hỏi anh có muốn đi thuyền rồng hay không luôn?"
Lâm Hạch không nói, có lẽ bị hắn lúc còn làm chó ảnh hưởng nên thấy cái gì Văn Khương cũng hỏi hắn có muốn ăn hay không? Sau đó sẽ là cái vẻ mua mua mua.
Sau này, mỗi khi xem quảng cáo, tạp chí, chỉ cần ánh mắt của hắn dừng ở món ăn nào lâu một chút nhất định sẽ bị người ấy truy hỏi.
Lâm Hạch nghĩ thầm anh là cái loại tham ăn như thế sao? Vậy em cũng đừng nhân lúc anh liếc cái bát cơm chó của Gala xong lại hỏi anh có muốn ăn không chứ?
Văn Khương thường không hay giận dỗi với Lâm Hạch, hơn nữa sau một thời gian dài ở chung anh cũng biết hắn là kiểu người khẩu thị tâm phi.
Dù hắn nói gì anh cũng sẽ đáp lại: "Em sẽ đi hỏi thăm chuyện thuyền rồng, ở đây có rất nhiều người Hoa, ngãy lễ ngày tết đều tổ chức hoạt động." Nhưng cũng chỉ nói thế thôi, vẻ mặt Lâm Hạch không mấy hứng thú, hiển nhiên hắn cũng không để bụng, cho nên anh lại đề nghị.
"Có rất nhiều quán ăn người Hoa làm bánh ú rất ngon, nếu anh không thích chúng ta tự làm cũng được."
"Thật sao?"
Thấy hai mắt Lâm Hạch tỏa sáng Văn Khương nghĩ thầm: Xem đi, quả là một nhóc tham ăn.
Nói đi là đi, hai người lập tức lên đường. Vừa ra cửa lại bị ép tròng thêm áo khoác, trong lòng Lâm Hạch lại mất vui.
Lên xe rồi, tôi còn tức giận phản đối: "Tháng 6 rồi, đến lúc cởi trần ra ngoài rồi, nóng lắm."
Thuỵ Điển lúc này nóng nhất cũng chỉ 18, 19 độ, có thể nói là mát.
Cũng may Văn Khương luôn xem mấy cái chuyện cố tình gây sự này là tình thú, cũng vui vẻ phối hợp. Vậy nên anh vươn tay sờ trán và mặt hắn: "Nóng à? Lạnh mà."
"Nhất định là cảm giác của em bị sai rồi! Anh rất nóng... ủa?" Trước mắt tối sầm lại, Lâm Hạch bị người trược mặt đè lên ghế, dễ dàng chiếm được môi của người ấy, sau đó bị cái lưỡi nóng bỏng trơn trượt của người ấy xâm nhập vào trong miệng. Quấn quýt mυ"ŧ mát trao đổi nước bọt, hơi thở hòa quyện vào nhau, đó là một nụ hôn thoải mái.
Văn Khương không nỡ buông Lâm Hạch ra, thấy gò má đỏ bừng sau nụ hôn của hắn anh mới dừng lại. "Bên trong đúng là rất nóng, cần phải hạ nhiệt, em có thể giúp anh."
Mẹ kiếp hạ nhiệt cái éo gì thế này!!! Lâm Hạch vặn vẹo cơ thể nóng lên tức giận nhìn Văn Khương nở nụ cười suốt dọc đường, cuối cùng chỉ đành im lặng.
"Đi thôi." Văn Khương tâm trạng tốt nói.
Lâm Hạch yên lặng chơi điện thoại bình phục tâm tình, hắn lướt vòng bạn bè thấy cập nhật mới nhất là ảnh Chris cùng đàn shiba lăn lộn chụp ảnh giữa trời tuyết.
"Bọn họ thực sự đi bù cho mùa đông năm ngoái không đi trượt tuyết được."
Văn Khương nhanh chóng nhìn thoáng qua rồi tiếp tục lái xe, "Dạo này cũng không có việc gì."
Vào mùa đông để Lâm Hạch có thể hồi phục tốt hơn mọi người đã đến miền nam nơi có nhiệt độ thích hợp, vì vậy họ đã bỏ lỡ mùa trượt tuyết dài ở Thụy Điển, thấy Lâm Hạch đang hồi phục tốt hai người kia đã lập tức dắt theo đàn chó lên đường đến Thụy Sĩ.
"Anh có thể học trượt tuyết được không?" Thấy họ cười vui vẻ, đầu óc Lâm Hạch nhảy số hỏi, sau đó hồi hộp nhìn về phía người đang lái xe.
Cơ thể này nằm trên giường gần một năm lại bị cố ý lơ là không được chăm sóc, có thể đi lại bình thường đã là rất tốt rồi, nói gì đến hoạt động mạnh như trượt tuyết.
Vẻ mặt Văn Khương không hề thay đổi, nói điều hiển nhiên: "Không phải mùa đông anh còn nói sẽ núp trong chăn giống heo à? Em chỉ sợ đến lúc đó không kéo anh ra ngoài được thôi."
"Anh nói lúc nào! Em mới là heo!"
Văn Khương đáp: "Vâng, vâng, em là người ngủ chung với bé heo anh."
Hừ, không có cách nào để tiếp tục nói chuyện!
Lâm Hạch tiếp tục chơi điện thoại, "Ê, Lam Gâu Gâu... Auer, hắn đang cosplay à? Ha ha ha, trông đần quá."
Auer đang đứng trong một cái sân nồng nặc hơi thở dân gian, mặc váy lông, trong tay cầm giáo, xung quanh đều là những người ăn mặc giống như vậy.
"Chắc là đang đóng kịch, trước đấy cậu ta xin nghỉ nói nhà trường tổ chức đi thực tế ở đoàn kịch."
"Oh... Trông thú vị đấy." Ngoài miệng nói như vậy nhưng Lâm Hạch chưa từng có ý định thực hiện hành vi ngốc nghếch này.
"Mấy lần anh đều gọi biệt danh của họ. Thiệu Nguyên là Biếи ŧɦái, anh Triệu là Tóc Đuôi Ngựa, còn cả Lam Gâu Gâu... Thế anh gọi em là gì?"
Sau một lần Lâm Hạch lỡ miệng thỉnh thoảng Văn Khương lại nhắc tới vấn đề này. Lúc đầu chỉ là hỏi cho có lệ, có thể lần nữa bỏ qua. Nhưng bây giờ, dựa vào quan hệ của họ lại càng không thể nói thật.
"..."
Lâm Hạch trầm mặc.
Văn Khương dừng xe, vô cùng thâm thúy nhìn hắn một cái: "Em sẽ biết."
Không, em sẽ không muốn biết đâu! Lâm Hạch biểu thị cự tuyệt.
Vì cách thành phố không xa nên họ nhanh chóng đến nơi.
Xuyên qua quảng trường đông nghịt người cả hai đi tới một con phố phồn hoa.
Đây là quốc gia có độ khoan dung cao đối với người đồng giới, cho dù hắn và Văn Khương nắm tay nhau thân mật đi dạo cũng không thu hút sự chú ý của người khác.
"Có rất nhiều người Hoa mở quán ăn bán đồ Trung ở đây, thỉnh thoảng em và chú sẽ đến đây ăn, cũng ngon lắm." Vì lý do sức khỏe nên từ trước tới giờ họ sẽ ưu tiên đến những nơi ở vùng ngoại ô có phong cảnh đẹp, ít khi đi đến vùng nội thành đông đúc.
Nên Lâm Hạch có chút kích động: "Có phải còn ngon hơn em nấu không?!!"
"Vâng... nhưng em sẽ cố gắng." Văn Khương ậm ừ nói.
Từ khi đầu bếp quốc tế Chris rời khỏi nhà việc cơm nước đã đến tay Văn Khương. Thế nhưng bạn cũng không thể hi vọng một người nấu cơm còn không biết nên đổ bao nhiêu nước có thể trở thành một đầu bếp nghiệp dư dưới sự chỉ dẫn của đầu bếp chuyên nghiệp chỉ trong mấy ngày được. Bởi vậy khi nhớ lại khoảng thời gian này thực sự có chút hỏng bét.
"Anh tin em! Món ăn ngày hôm qua cũng ngon lắm!" Lâm Hạch cổ vũ.
Văn Khương vui vẻ cười rộ lên, "Anh thích là tốt rồi."
Ít ra còn có dầu có muối, còn gì để chê nữa... Lâm Hạch tự an ủi bản thân trong lòng.
Nhà hàng Trung Quốc thực sự tổ chức lễ hội, trên bảng hiệu ở lối vào có vẽ một chiếc bánh ú lớn. Sau khi vào bên trong có thể ngửi thấy mùi thơm của gạo nếp với lá tre.
"Văn Khương? Lâu rồi không thấy cậu tới." Ông chủ là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo đầu đang bê một cái nồi đi ra, anh ta khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Văn Khương.
"Ừ, trước đấy tôi đi nước ngoài." Văn Khương khách sáo trả lời.
Ông chủ đặt cái nồi lên bàn bên cạnh, mở nắp vung ra, một làn khói nóng hổi bay lên, nhìn vào thì ra là một nồi bánh ú vừa luộc chín.
Lâm Hạch đứng gần hít một hơi, mùi hương đậm đà ùa vào xoang mũi, không khỏi nói: "Thơm quá."
"Ồ, đây là...?" Vòng tròn quan hệ giữa những người Hoa ở đây cũng chỉ có từng ấy, đây là lần đầu tiên ông chủ gặp Lâm Hạch.
Văn Khương duỗi tay ôm lấy bả vai Lâm Hạch, đắc ý nói: "Đây là Lâm Hạch, người yêu của tôi."
Lâm Hạch cười với ông chủ, trong lòng bất đắc dĩ: Giới thiệu thì giới thiệu, mắc gì nói như đang dằn mặt người ta zị? =))
Ông chủ sửng sốt một giây sau đó nói một cách chân thành: "Chúc mừng chúc mừng ~ sau này cậu không bị Diệu Hành và Chris lôi ra làm trò đùa nữa rồi. Để ăn mừng, hôm nay muốn ăn gì?" Anh ta cười lấy thực đơn ra.
Lâm Hạch rất hài lòng với bữa cơm này, Văn Khương cũng vậy. Ngoại trừ việc lúc Lâm Hạch hỏi chú của họ đùa gì thế thì nụ cười có hơi sượng những cái khác đều hoàn mỹ.
Sau đó lại gói vài cái bánh ú theo sự hướng dẫn của ông chủ, sau khi thấy ổn hai người tự mua đồ về nhà làm.
Bầu trời Bắc Âu có thể sáng đến tận 10, 11 giờ tối. Nhưng vì nhiệt độ không khí thấp nên dù có nắng cũng không cảm thấy nóng, hai người đi dạo tiêu cơm trong khung cảnh phố phường đẹp đẽ.
Không biết bắt đầu từ khi nào đã nói đến chuyện trước kia của Văn Khương. "Khi mới gia nhập hiệp hội tuổi của em không lớn lắm nên cấp trên đã để chú hướng dẫn cho em. Lúc đó chú và Chris đã ở bên nhau rồi, hai người cũng không có ý định nhận con nuôi nên khi gặp một hậu bối có thể tự gánh vác cơm áo liền vô cùng dụng tâm bồi dưỡng em."
Lâm Hạch vẫn chỉ có kiến thức nửa vời với công việc của họ, hắn cảm thấy cái hiệp hội này là một sự tồn tài bí ẩn. "Ồ, lúc đó bao lớn?"
"Mười lăm mười sáu gì đó! Em rất bám chú, Chris tức điên với em luôn, nhưng sau khi chú phát hiện sự tồn tại của anh thì hắn hoàn toàn chấp nhận."
"Người ở đây không coi trọng tình thân như người trong nước." Lâm Hạch cảm thán nói, tố chất cao, lễ độ xa cách, tình thân lạnh nhạt.
Văn Khương gật đầu lại nhìn Lâm Hạch, nói: "Đúng vậy. Nếu chú không giới thiệu anh với em, có lẽ em cũng sẽ trở thành dáng vẻ đó."
Nhớ lại lý do quen biết Văn Khương từng nói, đúng là một chuyện ngây thơ ngoài ý muốn. Lâm Hạch bật cười: "Vất vả rồi, em đã tìm được anh."
"Ừm." Văn Khương cúi đầu hôn lên khóe môi hắn.
Thật may mắn, dưới bầu trời nơi đất khách quê người này trong mắt anh chỉ có em.
Sau khi về đến nhà hai người bắt đầu chuẩn bị. Nghe nói lá tre được gửi từ trong nước, màu xanh tươi tắn ban đầu đã hơi ngả vàng. Sau khi ngâm gạo nếp vào nước, Lâm Hạch bắt đầu lục tủ lạnh.
Dù Chris không ở nhà thì tủ lạnh vẫn luôn phong phú khiến Lâm Hạch phát tác bệnh khó chọn.
"Em nói xem nên ăn bánh nhân gì?" Hắn quay đầu sang hỏi Văn Khương.
Ký ức của Văn Khương về bánh ú đã rất xa xôi, không biết trùng hợp thế nào nhiều năm đã qua anh vẫn chưa từng đến quán ăn Trung Quốc vào ngày tết đoan ngọ.
"Bình thường là nhân gì?"
Lâm Hạch đóng tủ lạnh lại, cười tươi rói, nói một cách hiển nhiên: "Đương nhiên là thịt rồi." Nói xong hai mắt hắn tỏa sáng lấp lánh rồi lấy thịt hươu Chris đã sơ chế xong ra.
Văn Khương lại bắt đầu yên lặng sám hối trong lòng, trước đây không nên nghiêm khắc với Tiểu Hạch Đào Lâm Hạch như vậy, khiến cho hắn mỗi lần nhìn thấy thịt lại không khống chế được bản thân.
Văn Khương nấu cơm, Lâm Hạch cũng không ngại không phải vì tình yêu che mờ vị giác mà vì kỹ năng nấu nướng của hắn còn tệ hơn người ấy. Rõ ràng là cùng nhau theo ông chủ học gói bánh ú nhưng Văn Khương thành hình, thậm chí còn gói đẹp, còn Lâm Hạch thì...
"Em đoán xem lúc nấu có bị nát ra không?" Lâm Hạch túm dây buộc lắc lư lật qua lật lại chiếc bánh nhân thịt mình làm, lập tức có hạt gạo rơi ra từ bên trong.
Văn Khương rơi vào trầm tư, "Dùng chõ được không?"
Lâm Hạch cũng không chắc lắm: "Lỡ đâu không chín, chưa chín có ăn được không?"
Văn Khương quả quyết lấy hai cái lá tre đưa cho hắn, "Gói thêm một lớp đi."
"Được rồi!" Lâm Hạch tiếp tục đấu tranh với gạo nếp.
Gói xong mang đi nấu, chờ đến lúc vớt bánh ra Lâm Hạch nhìn giờ rồi tính toán, đã qua tết đoan ngọ trong nước rồi.
"Liên quan gì chứ, vui không?" Văn Khương bóc cho hắn một cái bánh ú.
Lâm Hạch đâm đũa vào đúng lúc ăn được nhân thịt mềm mại, trong lòng hắn thỏa mãn gật đầu nói: "Vui lắm ~"
Nhưng chỉ ăn hai cái Văn Khương liền phát huy ý chí mạnh mẽ của mình, xin xỏ thế nào cũng không cho Lâm Hạch ăn tiếp. Lâm Hạch có làm nũng với anh cũng vô dụng, vẫn kiên quyết: "Nên tắm rồi đi ngủ."
Lâm Hạch vừa trợn mắt vừa lầm bầm lên lầu.
Văn Khương dọn dẹp nhà bếp xong mới về phòng, Lâm Hạch đã tắm rửa xong đang trùm chăn chơi điện thoại. Bả vai trắng bóc và cánh tay để trần lộ ra ngoài tỏa sáng dưới ánh đèn. Sau khi thấy Văn Khương hắn quăng điện thoại đi tự trốn vào trong chăn, sau đó giọng nói lúng búng truyền ra ngoài từ trong cục chăn: "Văn Khương, em nhìn anh có giống bánh ú không?"
Cái chăn bị Lâm Hạch gấp thành nhiều góc, trông đúng là có hơi giống.
"Bí đấy." Văn Khương thả hắn ra từ trong đống hăn.
Khuôn mặt Lâm Hạch bị hấp hơi đỏ lên, hắn thở phì phò hiển nhiên không hài lòng về câu trả lời của Văn Khương: "Em còn chưa nói có giống hay không!"
"Giống." Văn Khương hùa theo trả lời, sau đó nâng gáy hắn lên rồi đè xuống. Lâm Hạch không hiểu, dù có là ban ngày thì chỉ cần một ánh mắt của anh ấy cũng đã khiến mình phải nhẫn nhịn đến chừng nào chứ đừng nói đến chuyện lên giường rồi lại còn chui vào trong chăn cơ thể lúc ẩn lúc hiện, mỗi một tấc da thịt như đang mời gọi mình.
Cũng may là buổi tối không cần nhẫn nại nữa.
"Ưʍ..." Lâm Hạch kẹt trong chăn tay chân không thể cử động chỉ có thể mặc cho Văn Khương muốn làm gì thì làm. Đầu lưỡi hung hăng xông vào trong miệng càn quét đầu lưỡi của hắn, vừa tiến vào đã không ngừng mυ"ŧ mát, có khi còn cắn cả môi dưới của hắn, so với ban ngày cứ như hai người khác nhau. Đến tận khi nước bọt chảy xuống khỏi khóe miệng chưa khép lại được, chảy xuống tận ngực Văn Khương mới thả hắn ra.
"Hộc hộc..." Lúc này Lâm Hạch đúng là sắp thở không ra hơi rồi, hắn lườm người ấy. "Em..."
Văn Khương dùng ánh mắt sâu hút nhìn đôi mắt đỏ lên của Lâm Hạch, lại nhào tới hôn hôn. "Anh nói anh không thích bánh ú hả?"
Sao bỗng nhiên nói chuyện này? Lâm Hạch khó hiểu gật đầu: "Dính lắm."
Văn Khương nở nụ cười mê người: "Em lại rất thích bóc bánh ú, dính càng thích." Nói xong với tay vào trong chăn, sờ lên thứ đã nửa cứng ngắc.
Lâm Hạch bị Văn Khương sờ đến thất thần, cả buổi vẫn không phản ứng lại lời anh nói. Nhưng lúc này tay Văn Khương đã bắt đầu cử động, đầu cũng cúi xuống hôn từ cổ xuống rồi liếʍ cắn lên ngực hắn.
"A..." Trước ngực và bên dưới đều bị tấn công khiến Lâm Hạch phát ra tiếng rêи ɾỉ khó nhịn, cơn nóng từ tay Văn Khương khiến hắn càng thêm kí©h thí©ɧ không chịu nổi.
Cuối cùng khi toàn thân ướt đẫm Lâm Hạch sung sướиɠ bắn ra trong tay Văn Khương.
"Anh xem, em đã bảo là rất thích mà." Khi Văn Khương lấy tay ra chất dinh dính chất lỏng trong suốt chảy dọc từ lòng bàn tay xuống cổ tay, anh lại còn đưa đến bên môi vươn đầu lưỡi đỏ thắm ra liếʍ, vẻ mặt thỏa mãn miễn bàn có bao nhiêu quyến rũ mê người.
Mãnh liệt đánh vào thị giác khiến trong đầu Lâm Hạch như có pháo hoa đang nổ tung. Hắn run rẩy tung chăn ra rồi tóm lấy cổ tay Văn Khương, hít thở không thông khát cầu nói: "Anh muốn em."