Tôi - Lâm Hạch, khi làm người bình thường không có gì lạ, làm chó nhất định chính là một con chó bạch liên bông, tận chức tận trách làm tất cả để có thể phá tan chuyện tình cảm của người yêu và tình địch.
Người yêu của tôi - Vu Đậu Thần, không phải người, lúc nào cũng coi bản thân là cái rốn của vũ trụ, khó có thể khai thông, nhưng không thể chịu nổi nhất chính là mặt người dạ thú, không thì... làm sao có thể câu được tôi ngay từ khi còn đang học đại học.
Tình địch của tôi - Văn Khương, là một người làm nghệ thuật, tính cách lạnh nhạt, tôi đã từng cho rằng với cái tính tình rác rưởi như vậy có lẽ người ấy sẽ phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại, thế nhưng trời cao lại để cho người ấy gặp được tôi, từ nay về sau tôi là cục cưng được người ấy yêu thương nhất.
Nhưng tôi cũng muốn thanh minh một chút, trước đây vì để người ấy được vui, khi mà tôi rên ư ử ăng ẳng lăn lộn trên đất làm nũng tôi không hề biết người ấy là tình địch của mình.
Vì biết rồi tôi sẽ làm mấy chuyện mất mặt như vậy ư? Ăn bằng sạch mỗi bữa cơm người ấy nấu cho tôi, lại còn liếʍ sạch trơn cái tô chó nữa.
Sẽ không, đời này không bao giờ.
Tôi sẽ phải để thừa lại vài miếng cho người ấy tốn công rửa bát, hừ!
Để quên đi người yêu cũ khốn nạn tôi liều mạng phát tiết cơn giận ở sân chơi giành cho thú cưng, đĩa bay của phốc sóc? Cướp! Đồ chơi hình cục xương của chó teddy? Đập rụng lun!
"Tiểu Hạch Đào!"
Ai gọi tui đấy, sao lại gọi tui vào lúc này! Không thấy đằng sau có con chóa đang ăng ẳng dí theo tui à!
Lạch cạch!
Tôi ngoái đầu nhìn lại theo thói quen, bỗng tôi trượt chân một cái, thế là cạp đất rồi.
Khắp người buồn bực lại còn đau nhức, tình địch xuất hiện nhẹ nhàng bế tôi lên.
"Có sao không hả Tiểu Hạch Đào?"
Ẳng...
Tiếng khóc của tôi lẫn trong tiếng chó sủa xung quanh cũng không mấy rõ ràng nhưng tình địch vẫn nghe thấy được, người ấy vẻ mặt đau lòng vuốt lông cho tôi.
"Đi khám xem sao."
Tự mình nói xong tình địch muốn đưa tôi vào bệnh viện thú y gần đó khám.
Không không, sao tôi có thể đi vào cái nơi không hề có tôn nghiêm như vậy được.
"Ẳng."
Tôi ngước khuôn mặt tươi cười diễm lệ đã luyện trước gương không biết bao nhiêu lần lên, liếʍ liếʍ người ấy.
Bước chân của tình địch dừng lại, lại quan sát tôi lần nữa.
"Không sao hả?"
Tôi thè lưỡi, vẻ mặt ngu ngốc gật đầu.
"Thôi được rồi." Người ấy quay người đi về phía cổng ra.
"Hôm nay Tiểu Hạch Đào dữ quá đấy."
Ngoài cổng mấy chị gái cười híp mắt nói chuyện với tình địch.
Nhìn tư thế oai hùng này của tôi đi! Tôi kiêu ngạo ngẩng cao đầu để lộ cái cổ lông rối tung.
Tình địch nể tình xoa xoa cổ tôi, hiếm khi nở nụ cười với chị gái, rất tự hào nói:
"Đúng vậy."
Hừ hừ, khắp cái sân chơi này không có đối thủ nào, đây cũng là giữ thể diện cho tình địch, mình đúng là quá tuyệt vời.
"Hèn."
Một giọng nói khiến người khác không thoải mái đột nhiên vang lên, tôi tìm kiếm khắp nơi.
Rất nhanh tôi nhìn thấy con Happy đen sì được chủ nhân ôm sang đây.
"Mày bảo ai da đen!"
"Hèn, chỉ biết bắt nạt chó nhỏ hơn."
Tôi cố ý phớt lờ mấy lời của hắn, lại ríu rít ăng ẳng với tình địch.
Tôi thề, linh hồn bé nhỏ của tôi thật sự bị tổn thương.
"Sao thế? Tiểu Hạch Đào?"
Tôi tủi thân nhìn da đen rồi che mắt lại.
Tình địch lập tức hiểu rõ, người ấy gọi.
"Xin chờ một chút."
Chủ nhân của da đen tiến lên đón, nở nụ cười nhiệt tình.
"Có chuyện gì sao?"
Tình địch không nói lời nào, nhiệt độ xung quanh bắt đầu giảm xuống, hai mắt người ấy nhìn con da đen chằm chằm.
"Ẳng..." Da đen sun vòi trốn vào trong lòng chủ nhân.
"Đồ hèn."
Giờ thì trả lại cái từ này cho mày.
Tôi vui vẻ ôm tình địch, vẫy đuôi như điên.
Tình địch thấy tôi vui vẻ trở lại cũng sung sướиɠ đỡ mông tôi cùng nhau đi ra ngoài.
"Ê, Văn Khương, anh có ý gì!"
Chủ nhân của da đen chả hiểu gì đứng đằng sau kêu lên.
Nhưng tình địch của tôi không thèm để ý đến cái thằng dở hơi ở dưới tầng đâu.
Chả thân thiết gì mà lần nào gặp cũng xáp vô, hừ.
Sau đó, tôi duy trì tâm trạng vui vẻ từ khi rời trung tâm mua sắm đến khi trở về nhà, bởi vì tôi không gặp lại cái đồ đuôi to kia nữa.
Tuy rằng tôi cũng rất muốn thỉnh thoảng được gặp em ấy, nhưng đó là khi tình địch vắng mặt! Không thì tôi sẽ rất tức giận, ở ngay trước mặt tôi, mấy người coi tôi là cái gì hả!!!
Về đến nhà tình địch thả tôi xuống.
Nhắc tới cái này cũng lạ, không biết từ khi nào người ấy rất dính tôi, ra ngoài cũng nhất định phải ôm tôi đi cùng.
Rõ ràng cơ thể này của tôi cũng là một giống chó lớn.
Những chó khác đều cho rằng tôi thích làm nũng, cũng rất lười, đúng là làm tổn thương hình tượng oại hùng của ông đây.
Nhưng mà há há, chúng cũng vô cùng ao ước được như tôi.
Tôi theo tình địch vào trong phòng, sau đó nhìn người ấy bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Vẻ ngoài của tình địch rất đẹp, tuy rằng khuôn mặt lúc nào cũng lạnh nhạt nhưng vẫn không che giấu được làn da trắng và dung mạo xinh đẹp.
Vóc dáng người ấy hơi gầy, tay dài chân dài nhưng như vậy đã khá hơn cái dáng vẻ da bọc xương lúc mới gặp rồi.
"Tiểu Hạch Đào cùng đi không?"
Tình địch cởi hết chỉ còn mỗi cái quần xà lỏn, toàn thân trắng đến lóa cả mắt.
Tui quỳ rạp trên đất giả vờ che mắt thẹn thùng.
Từ chối nha.
Tình địch hiểu ý của tôi, cười lên rồi đi vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước bên trong cái cảm giác làm người ta muốn cứng lên kia cuối cùng cũng dịu xuống.
Đúng là không hiểu nổi, từ bao giờ tình địch lại lẳиɠ ɭơ như vậy, quần tam giác, cặp mông, sao gì cũng mê người vậy chớ!!!!
Tôi có thể thề với trời, lúc trước thay quần áo người ấy còn phải đóng cửa!