*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dịch: EraleBeta: Cúc kiên cường Sương mù bốn phía càng lúc càng dày, tầm nhìn giảm xuống còn hai mét, dưới ánh đèn đường mờ ảo, bóng dáng Trịnh Bàng gần như biến mất trong làn sương trắng, chỉ thấp thoáng thấy bóng lưng hắn.
Quỷ ảnh ở trước mặt hắn đi một lát lại dừng, cánh tay nhỏ gầy vẫy vẫy Trịnh Bàng, dường như sợ hắn mất dấu.
Trương Tiện Ngư với La Đan Thanh theo sát sau lưng, phát hiện con đường này vô cùng quen thuộc.
"Là đường tới hầm trú ẩn." La Đan Thanh nhìn cửa hầm cách đó không xa, lại nhớ tới câu chuyện mà Trịnh Bàng kể, lập tức nổi lên cảm giác sợ hãi.
Dưới ánh đèn lờ mờ và sương mù dày đặc, hầm trú ẩn vốn u ám lại càng thêm phần khủng bố, cửa hầm đen kịt mở rộng như quái vật ăn thịt người.
Trịnh Bàng lắc lư đi vào bên trong hầm, ánh đèn bên trong hầm vẫn cứ trắng bệch khiến người ta sợ hãi, cảnh tượng y hệt như lần trước bọn họ đến, nhưng lần này La Đan Thanh cảm thấy căn hầm đem đến một loại cảm giác bất an không thể nói rõ, không biết nó bắt nguồn từ đâu. La Đan Thanh theo bản năng nhìn vẻ mặt Trương Tiện Ngư, Trương Tiện Ngư từ đầu tới cuối lại vô cùng bình thản. Hắn thầm do dự, sau cùng vẫn lựa chọn tin tưởng cậu.
Đi vào bên trong một đoạn, quỷ ảnh mở cửa sắt đóng chặt, đứng ở bên cạnh cửa, ngũ quan vặn vẹo cười lên vô cùng quái dị. Rơi vào tầm mắt La Đan Thanh, chính là cánh cửa sắt lần trước, nó đột nhiên tự mở ra.....
Hắn sợ hãi lui về sau một bước, không cẩn thận dẫm phải hòn đá nhỏ trên mặt đất, tiếng động rất nhỏ bị hầm trú ẩn khuếch đại lên nhiều lần, vô cùng rõ ràng.
Quỷ ảnh bỗng nhiên quay đầu về phía hai người, cái cổ vốn thon dài đột nhiên co dãn như cao su, thân thể bất động, cái đầu lại vươn thẳng tới trước mặt cậu, Trương Tiện Ngư mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào mắt nó, cho dù gần ngay trước mặt, ngũ quan của quỷ ảnh vẫn mơ hồ, giống như được phủ một tầng sương mù, mờ mờ ảo ảo.
Đầu quỷ ảnh quay một vòng bên cạnh hai người, nó không phát hiện ra được gì, đành thu đầu về. Chỉ là nó bị kí©h thí©ɧ, động tác vội vàng hơn, vẫy tay với Trịnh Bàng ngơ ngác đứng ở cửa, Trịnh Bàng liền ngoan ngoãn theo vào.
"Mày ở đây chờ tao." Trương Tiện Ngư nhanh chóng nhét một lá phù vào trong tay La Đan Thanh, trước khi quỷ ảnh đóng cửa thì lách mình vào bên trong.
La Đan Thanh trơ mắt ếch nhìn cánh cửa sắt tự mở ra, sau khi Trương Tiện Ngư đi vào thì lại tự đóng.
.......
Sau khi vào bên trong cửa sắt, bên trong còn có hai cánh cửa, quỷ ảnh theo nếp cũ mở cửa bên phải dẫn Trịnh Bàng vào.
Sau cửa là thông đạo chật hẹp, chiều cao đủ một người, chiều rộng hai người, bởi vì bỏ hoang đã lâu nên không có đèn, sau khi đi vào tầm bốn-năm mét, ánh đèn bên ngoài rốt cuộc chiếu không tới nữa, chỉ còn lại bóng tối vô tận. Trương Tiện Ngư móc ra một lá phù sáng mắt chà lên mắt, cảm giác mát lạnh qua đi, cậu nhìn thấy được toàn bộ khung cảnh phía trong cửa.
Vách tường hai bên và đỉnh đầu là gạch đá xây màu xanh(*), vách tường chắc là thấm nước, đỉnh đầu và chân tường lốm đốm mọc đầy rêu xanh cỏ dại. Nhìn qua là biết đã lâu rồi không có ai tới.
(*) chính nó =)) Thông đạo rất dài, quanh co uốn lượn lại gặp rất nhiều ngã ba, gần như cứ cách mười mấy mét lại có một cái ngã ba, bên trong tất nhiên đều tối mù tối mịt, cũng không biết do nguồn không khí hay do thứ gì, lúc đi qua có thể nghe thấy tiếng nghẹn ngào nho nhỏ bên trong.
Quỷ ảnh vẫn tiếp tục đi vào trong, Trương Tiện Ngư để ý thấy động tác của Trịnh Bàng càng ngày càng linh hoạt, hẳn là sau khi vào hầm trú ẩn, năng lực khống chế của quỷ ảnh đã mạnh hơn trước.
Không biết quỷ ảnh này định đưa người tới tận đâu, thông đạo hẹp dài phảng phất như không có điểm cuối, càng đi vào sâu bên trong nhiệt độ lại càng thấp, luồng quỷ khí mờ nhạt cũng dần trở nên đậm đặc. Hơn nữa nhìn bộ dạng quỷ ảnh, chắc chỉ là một tiểu lâu la tay sai, thứ thực sự làm chủ có lẽ đang trốn ở sâu bên trong hầm trú ẩn.
Trương Tiện Ngư âm thầm tính toán, đầu tiên bắt gọn quỷ ảnh sau đó đưa Trịnh Bàng an toàn ra ngoài, mình quay lại vào xem xét sau, hoặc là không bứt dây động rừng, cứ thế đi thẳng vào hang ổ đối phương. Bên trong hầm trú ẩn này rốt cuộc có thứ gì, cậu còn chưa rõ ràng, nếu như là một mình cậu thì không sợ, nhưng không thể mạo hiểm sự an toàn của Trịnh Bàng được. Trong lòng cân nhắc một hồi, Trương Tiện Ngư quyết định trước tiên đưa Trịnh Bàng ra rồi tính tiếp.
Chủ ý đã định, Trương Tiện Ngư đang chuẩn bị tóm lấy quỷ ảnh, lại nghe thấy đỉnh đầu truyền đến tiếng nuốt rất nhỏ và tiếng nước rơi xuống đất.
Cậu ngẩng đầu, đối diện với một gương mặt khô héo như xác ướp. Thứ kia cả người màu vàng sẫm, máu thịt lồi lõm bám vào khung xương, bên trên làn da màu vàng sẫm bao phủ một tầng dịch nhầy, tiếng nước nhỏ giọt mà Trương Tiện Ngư nghe thấy chính là dịch nhầy trên người nó nhỏ xuống. Tay chân nó bám chặt vào lớp gạch đá trên đỉnh thông đạo, cái đầu lớn xoay một trăm tám mươi độ ra sau gáy, thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm Trương Tiện Ngư.
Nó phát hiện ra rồi!
Đồng tử Trương Tiện Ngư khẽ động, cúi người lao về phía Trịnh Bàng. Quái vật rít lên một tiếng, người nó lật một cái ở trên không trung, nhào tới phía sau lưng cậu.
"Triệu hồi kim quang, bảo vệ cơ thể!"
Cùng lúc kim quang xuất hiện, quái vật cũng nhào tới sau lưng Trương Tiện Ngư, kim quang này dường như khắc chế nó, quái vật hú lên quái dị, thân thể bốc lên mùi khét lẹt. Trương Tiện Ngư không để ý tới nó, ba bước lao tới kéo Trịnh Bàng, ngón trỏ và ngón giữa khép lại nhấn lên động mạch chủ ở gáy Trịnh Bàng, dòng điện nhỏ thuận theo chui vào, cảm giác tê dại khiến hắn giật nảy, thoáng chốc tỉnh lại.
"Mau chạy theo lá bùa kia!"
Trương Tiện Ngư đẩy hắn một cái, tung phù dẫn đường ra, sau đó chặn quỷ ảnh đang gào thét vòng lại.
Con mồi tới tay còn bị cướp mất, quỷ ảnh vô cùng tức giận, cổ của nó duỗi dài ra, miệng rách kéo ra tận mang tai, cắn về phía Trương Tiện Ngư.
Trương Tiện Ngư tiện tay móc ra một lá phù, không kịp nhìn đã nhét hết vào miệng quỷ ảnh. Đống bùa chú lập tức phát nổ, quỷ ảnh rít gào hóa thành bụi đen.
"Má ơi! Cứu mạng!!"
Trương Tiện Ngư còn chưa kịp thả lỏng tinh thần thì nghe thấy Trịnh Bàng hét ầm như bị chọc tiết. Cậu vội đuổi tới, chỉ thấy Trịnh Bàng đang đứng ở một ngã ba, vách tường xung quanh đều có một con quái vật nằm úp sấp.
Quái vật thân người nhưng tập tính lại như thằn lằn, năm ngón tay sắc nhọn cắm vào khe hở trên vách đá, cơ thể treo trên không trung, cái lưỡi dài ngoằng thè ra, thèm nhỏ dãi nhìn Trịnh Bàng.
Trịnh Bàng bị dọa sợ, tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể run lẩy bẩy ôm đầu ngồi xổm trên đất, to mồm đọc giá trị quan nòng cốt của chủ nghĩa xã hội.
Khung cảnh này bỗng dưng có chút hài hước.
"Bàn tử! Chạy theo lá bùa đi!" Trương Tiện Ngư gọi hắn, thu hút sự chú ý của quái vật về mình. Những quái vật này có thính giác và khứu giác, chỉ là không biết có suy nghĩ cơ bản hay không.
Trương Tiện Ngư móc ra hai phù ngũ lôi bắn về phía hai con quái vật cản đường, quái vật kia có lẽ chưa từng được thử uy lực của phù chú cho nên chần chừ không lẩn trốn, nó xông thẳng về phía Trịnh Bàng.
"Má ơi!!!" Trịnh Bàng mắt thấy hai con quái vật há mồm nhào tới chỗ mình, chân run đến mức suýt quỳ xuống. Hai tấm phù chú màu vàng đúng lúc bay tới, sấm sét màu tím như mạng nhện quây lấy quái vật, chưa tới mấy giây con quái vật kia đã cháy đen sì rơi xuống đất.
Trịnh Bàng nhìn thi thể quái vật cháy đen bên chân, run rẩy không dám nhúc nhích.
Trương Tiện Ngư ngăn ở phía sau lưng hắn đọ sức với hai con quái vật còn lại, thấy Trịnh Bàng vẫn đứng đực ra đấy, cậu bèn gọi, "Bàn tử? Sợ đến choáng váng rồi? Không ngốc thì mau chạy! Chạy theo phù dẫn đường."
Trịnh Bàng quay đầu lại nhìn, khẽ cắn răng nhảy qua thi thể quái vật, chạy ra bên ngoài theo phù dẫn đường.
Trịnh Bàng liều mạng chạy về phía trước, Trương Tiện Ngư không an tâm để hắn một mình, cậu không quần nhau với hai quái vật nữa, lấy ra hai lá phù ngũ lôi đồng thời bố trí một cái kết giới ở xung quanh, sau đó đuổi theo Trịnh Bàng.
Nếu như Trương Tiện Ngư quay đầu nhìn thì sẽ phát hiện hai con quái còn lại linh hoạt tránh xa bùa ngũ lôi, há to mồm im lặng gào to về phía bên trên kết giới. Mà lối đi sau lưng bọn chúng, dường như có rất nhiều con mắt màu xanh lục xuất hiện....
- ---------
Trịnh Bàng trước giờ chưa từng chạy nhanh như vậy, bên tai truyền tới tiếng gió vù vù cùng tiếng nghẹn ngào mơ hồ, hắn sợ muốn chết, chỉ có thể cắn răng lao về phía trước theo phù dẫn đường. Đường hầm đen kịt không thấy điểm cuối, chỉ có phù dẫn đường phát ra ánh sáng nhàn nhạt miễn cưỡng rọi sáng dưới chân, Trịnh Bàng cảm giác mình như cái ống bễ, hắn thở hồng hộc, đôi chân không ngừng lao về phía trước dường như không phải của hắn nữa.
Hắn vừa sợ vừa muốn khóc. Đúng lúc này có một đôi tay khoát lên bả vai. Hai chân lập tức mềm nhũn, cả người lảo đảo ngồi bệt xuống đất.
"Bàn tử? Trịnh Bàng?"
Trương Tiện Ngư đuổi kịp hắn, gọi mấy lần mà cái thằng này không chịu dừng lại, chỉ đành khoác tay lên vai. Kết quả Trịnh Bàng bị dọa ngã ngồi ra đất. May là chỗ này cách lối ra không còn xa, cậu kéo hắn dậy, "Còn đi được không? Trong này không thể ở lâu."
Trịnh Bàng run rẩy đứng lên, nhờ cậu đỡ đi ra ngoài.
Trương Tiện Ngư nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn, trong lòng có chút áy náy. Suy cho cùng thì là do cậu khinh địch, cho rằng bên trong hầm trú ẩn cùng lắm chỉ có mấy con quỷ lẩn trốn hại người thôi, vậy nên mới dám để Trịnh Bàng đi vào. Không ngờ còn chưa vào tới nơi, mới ở rìa ngoài đã nhiều quái vật ẩn nấp đến như vậy. Cậu quay đầu nhìn bóng tối phía sau, hai hàng lông mày nhíu chặt, hầm trú ẩn nhìn như trời yên biển lặng này tồn tại nhiều quái vật đáng sợ như thế, chắc chắn không phải tụ lại trong một sớm một chiều.
Nhưng hiện giờ cũng không có thời gian đi tìm hiểu, trước tiên đưa người thoát ra an toàn đã.
Hai người đi tới cửa ra, cánh cửa đã bị khóa. Không để ý tới Trịnh Bàng ngay bên cạnh, tay Trương Tiện Ngư đặt lên ổ khóa, dòng điện trong lòng bàn tay chuyển động, khóa sắt rỉ sét rơi xuống đất, cậu dìu người ra ngoài.
Vừa nãy ở bên trong lối đi hẹp, cậu không dám dùng lôi pháp, sợ gây ra tác động quá lớn khiến đường hầm sụp đổ, hiện tại ra ngoài rồi thì không còn cố kỵ nữa.
Trịnh Bàng nhịn một đường, lúc này hai chân nhũn như sợi bún, dựa hết cả lên người Trương Tiện Ngư. Hai người đi ra khỏi cánh cửa đầu tiên, Trương Tiện Ngư dõi mắt tìm kiếm bóng dáng La Đan Thanh. Ánh mắt đột nhiên co lại.
"Chúng mày cuối cùng cũng ra rồi." La Đan Thanh trông thấy bọn họ, hai tay bám lấy song cửa sắt có chút vội vã. Một mình hắn trông ở bên ngoài, thực sự là dài đằng đẵng như một năm vậy.
Trương Tiện Ngư đỡ lấy Trịnh Bàng đã xụi lơ, ánh mắt bình tĩnh nhìn bóng quỷ màu đen nằm úp sấp ở trên lưng hắn, chậm rãi nói" "Đan Thanh, mày qua đây."
- ------------------
Erale: Thanh niên đặt niềm tin tuyệt đối vào các cụ LêNin-Các Mác =)) Cúc: Triết học Mác-LêNin sẽ đập tan mọi ma quỷ:)))) soi sáng tâm hồn u mê của nhân loại:))))