Chương 10: Mộng cảnh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Dịch: Erale

Beta: Cúc kiên cường

Sau khi nhận được điện thoại của Trương Tiện Ngư, Trương Thiếu Dĩnh không ngừng nghỉ điều tra lại một lượt toàn bộ camera giám sát. Trương Tiện Ngư cung cấp manh mối nói kẻ tình nghi tới vào lúc đêm khuya. Hắn dứt khoát để ý camera trong khoảng mười giờ tối tới sáu giờ sáng ngày hôm sau, ngày thì từ hôm xảy ra vụ án trở về trước. Cứ như vậy xem từng ngày từng ngày một.

Trương Thiếu Dĩnh pha một cốc cà phê đặc, tỉnh táo nhìn chằm chằm máy vi tính. Sắc trời bên ngoài chuyển từ đen kịt sang nắng sớm ban mai, đợi lúc hắn nhận ra thì trời đã sáng trưng rồi. Phòng làm việc yên tĩnh cũng dần có tiếng người.

Người đi vào nhìn thấy Trương Thiếu Dĩnh bị dọa cho sợ hết hồn, "Sao anh đến sớm thế?" Vừa nói vừa liếc mắt nhìn màn hình máy vi tính, "Lại đang xem camera giám sát à?"

Ánh mắt Trương Thiếu Dĩnh không rời khỏi màn hình, nhàn nhạt "ừ" một tiếng.

Camera giám sát đã phát tới ngày thứ năm trước khi xảy ra vụ án. Đêm khuya vắng lặng không một bóng người, hình ảnh video như trong trạng thái đứng hình, Trương Thiếu Dĩnh mệt mỏi xoa xoa mặt, chuẩn bị xem xong thì đi nghỉ ngơi.

Đồng nghiệp ở phía sau hắn nói chuyện câu được câu chăng, giao diện máy tính vẫn duy trì trạng thái đứng im, chỉ có thời gian trên màn hình là thay đổi liên tục. Lúc thời gian nhảy tới hai giờ năm mươi phút sáng, hình ảnh trên camera đột nhiên lóe lên một cái.

Trương Thiếu Dĩnh sững sờ, nhanh chóng tua ngược trở lại. Trong hình xuất hiện một cái bóng màu xám xẹt qua. Hắn chuyển chế độ phát chậm, xem camera lặp đi lặp lại bốn, năm lần mới chắc chắn cái bóng lóe lên không phải do ánh sáng đèn đường, mà là bóng của một chiếc xe. Hai giờ sáng, đèn đường vẫn bật, ánh đèn kéo dài cái bóng chiếc xe, xe chuyển động, cái bóng không cẩn thận bị camera giám sát bắt được.

"Chiếc xe hẳn là vẫn luôn đỗ ở đây." Vẻ mặt Trương Thiếu Dĩnh trở nên phấn chấn, "Đúng lúc dừng ở góc chết của camera."

Đồng nghiệp còn có chút không tin nói, "Có xe chạy qua trước cửa tiểu khu thì cũng là bình thường."

Trương Thiếu Dĩnh lắc đầu, chuyển tới đêm xảy ra thảm án, hình ảnh chạy nhanh, đến ba giờ mười lăm phút, trong hình lại lóe lên một cái bóng mờ. Trương Thiếu Dĩnh dừng hình, phóng to ảnh lên, ngón tay chỉ vào tấm hình nói: "Tôi có một người bạn ở Tử Kinh Hoa Viên, cậu ta cung cấp manh mối nói rằng có người vô gia cư trông thấy có kẻ vào tòa nhà số ba đêm khuya trước ngày xảy ra thảm án."

"Rạng sáng năm ngày trước khi xảy ra vụ án, nơi này đỗ một chiếc xe. Rạng sáng ngày vụ án xảy ra, nơi này cũng đỗ một chiếc xe. Tuyệt đối không thể là trùng hợp." Hai mắt Trương Thiếu Dĩnh đỏ tơ máu nhưng lại không cảm thấy mệt mỏi chút nào, "Phải điều tra camera giám sát giao thông của khu Tử Kinh Hoa Viên trong khoảng thời gian này."

- ---------

Buổi chiều Trương Tiện Ngư đi làm, Lận Vô Thủy liền định lái xe đưa cậu đi, không biết hắn kiếm được con xe Maserati màu đỏ đỗ dưới lầu từ lúc nào, cứ nằng nặc đòi lái xe đưa cậu tới cửa hàng tiện lợi.

(*)Maserati =)))Tui Bị Quỷ Bám Càng - Chương 10: Mộng cảnh
Trương Tiện Ngư nhìn con siêu xe này nửa ngày nói không nên lời, Lận Vô Thủy nhíu mày, đầu ngón tay lắc lắc chìa khóa xe nói: "Sau này mỗi ngày tôi đều đưa đón anh đi làm, thế nào?"

Chẳng thế nào cả. Khóe miệng Trương Tiện Ngư co rút, kiên quyết từ chối sự phục vụ của Lận Vô Thủy, đi bộ đi làm.

Lận Vô Thủy khó hiểu nhìn chằm chằm bóng lưng có chút tiêu điều của cậu, hắn cau mày suy nghĩ, chả lẽ cậu không thích Maserati?

.....

Buổi tối tan làm, Lận Vô Thủy lại tới đón người. Trương Tiện Ngư nhìn thấy hắn lập tức đề cao cảnh giác, phi ra cửa lấm la lấm lét nhìn bốn phía, không nhìn thấy Maserati gây chú ý mới thở phào một hơi.

"Anh không thích chiếc xe kia à?" Lận Vô Thủy cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề hắn nhịn cả ngày, "Ngày mai tôi đổi chiếc khác?"

Trương Tiện Ngư mới vừa thả lỏng được tý lại căng cứng, nhanh chóng lắc đầu, "Không được, tôi đi bộ đi làm là được rồi."

Ngày nào cũng ngồi Maserati đi làm, cậu cảm giác một ngày nào đó mình nhất định sẽ bị đồng nghiệp trùm bao tải đánh cho một trận.

Lận tổng bị từ chối nhiều lần có chút mất mát, hắn cảm thấy chủ động kết bạn thật sự rất khó. Trước đây đều là kẻ khác trăm phương ngàn kế muốn lấy lòng hắn, giờ lại đổi lại, hắn mới cảm nhận được sự khó khăn trong đó. Nhất là trước mặt cậu thiếu niên khó chơi này, sắc đẹp với tiền tài hoàn toàn không thể ăn mòn.

Muốn kết bạn đúng là khó như lên trời, haizz.

- ----

Vừa về đến nhà, phòng bếp liền tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, Trương Tiện Ngư hít hít mũi ngửi, "Trong bếp đang nấu gì thế?"

"Ăn khuya." Lận Vô Thủy đi vào bếp bưng ra hai bát cháo trứng muối thịt nạc nói: "Tôi nấu cháo trứng muối thịt nạc."

Trương Tiện Ngư ngó bát cháo trứng muối thịt nạc bắt mắt, lại nhìn Lận Vô Thủy đang tỏ vẻ đắc ý, khóe miệng giật một cái, không trực tiếp bóc mẽ mà nhận lấy bát cháo nói cám ơn.

Lận Vô Thủy có chút ủ rũ lập tức vui vẻ trở lại, ngồi ăn khuya với cậu.

Ăn khuya dọn dẹp xong cũng qua một giờ sáng. Hai người chúc nhau ngủ ngon, Trương Tiện Ngư uể oải trở về phòng ngủ.

Đồng hồ điện tử trên tường chậm rãi nhích số, khi con số nhảy tới mười hai giờ đúng, bên ngoài bỗng nhiên nổi gió, cửa chống trộm cũ kỹ phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, Trương Tiện Ngư trở mình, chìm sâu vào giấc ngủ.

Phòng khách tối đen một mảnh, một cái bóng màu đen chui qua khe cửa, khóa trái cửa kêu "cạch" một tiếng nhỏ, sau đó bị mở ra từ bên trong. Một người thân hình cao gầy, toàn thân trùm kín lặng yên không tiếng động đi vào. Hắn tựa hồ rất quen thuộc với nơi này, dù trong phòng không bật đèn thì cũng có thể đi đúng hướng phòng ngủ chính. Một bước, hai bước....Hắn đặt tay lên chốt cửa, cái bóng dữ tợn màu đen dưới chân lắc lư, giống như tỏ rõ tâm tình của hắn lúc này.

Cửa phòng chậm rãi mở ra, cái bóng màu đen dưới chân kẻ đột nhập không chờ đợi được lao vào trong, chuẩn bị bữa tiệc săn gϊếŧ thuộc về nó.

"Người tới là khách, sao không chào hỏi một chút."

Cửa phòng mở toang, Trương Tiện Ngư khoanh hai tay, nụ cười lạnh lẽo nhìn người tới. Bóng đen vừa lao vào bị cậu giẫm dưới chân, đang không ngừng dãy dụa.

Người tới không ngờ bị cậu phát hiện, hắn hơi bất ngờ một chút sau đó cười khặc khặc, cơ thể đột nhiên biến mất tăm.

"Không đúng!" Trương Tiện Ngư thả bóng đen dưới chân, lao ra phòng khách, căn phòng ngủ phía sau lưng cậu giống như que kem bị hòa tan, biến thành bóng tối to lớn bao vây lấy cậu.

"Ngô Thủy!" Bước chân Trương Tiện Ngư xoay chuyển, sấm sét trong lòng bàn tay mở đường xông về phía phòng ngủ phụ. Nhưng mà bàn tay vừa nắm vào chốt cửa, chốt cửa liền biến thành bóng đen quấn lên.

"Kim quang mau hiện, bảo hộ cơ thể!" Vầng sáng xuất hiện, bóng đen quấn lên sợ hãi lui lại, ở xa nhìn chằm chằm cậu. Lúc này cả căn phòng đã biến thành bóng đen gầm thét. Trong không gian bị bóng đen bao phủ chỉ có một mình Trương Tiện Ngư.

Cơ thể Trương Tiện Ngư được vầng sáng bao bọc, sấm sét trong lòng bàn tay lấp lóe. Cậu cảnh giác quan sát cái bóng chuyển động, tìm lỗ hổng.

"Có vấn đề...." Ánh mắt cậu thoáng do dự, Trương Tiện Ngư tìm kiếm sơ hở của bóng đen, nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì đó. Đọc thầm thanh tâm chú trong lòng, loại bỏ quấy nhiễu xung quanh, Trương Tiện Ngư đột nhiên hiểu được, trong lòng vẫn luôn tồn tại cảm giác không hợp lý là gì rồi!

"Ngũ Phương Lôi Thần, ta biết tên họ, gọi tới là tới, mau chóng giáng sét,......thay trời thi hành, nguyên hanh lợi trinh, mau mau nghe lệnh. Phá!" Sấm sét nhanh chóng bổ xuống, nháy mắt xé toạc bóng đen, Trương Tiện Ngư biết suy đoán của mình đã đúng, hai tay nhanh chóng kết ấn tại ấn đường, "Thanh thanh linh linh, âm dương ngũ hành, ba hồn bảy vía quay về cơ thể. Quỷ hồn ác linh, mau mau rời khỏi!"

Bóng đen trước mắt biến mất, Trương Tiện Ngư bỗng dưng bật dậy khỏi giường, không kịp xỏ dép chạy ra cửa.

- ------

"Người không ở trong nhà." Trương Thiếu Dĩnh dẫn người xông vào phòng, phát hiện bên trong không một bóng người. Sáng sớm hôm nay khi hắn tìm được manh mối thì lập tức điều tra camera giám sát trên đường, tìm được chiếc xe đỗ ở cổng khu Tử Kinh Hoa Viên.

Đối phương mặc dù che biển số xe nhưng vẫn bị bọn họ tra ra được. Để phòng đêm dài lắm mộng, chi đội họp khẩn cấp, triệu tập nhân lực bao vây chỗ ở của kẻ tình nghi, Trương Thiếu Dĩnh thì dẫn người truy bắt.

Nhưng lúc bọn hắn xông vào, người lại không ở đó. Trương Thiếu Dĩnh mắng một câu, nghiến răng nói: "Tiếp tục tìm!"

Ngay khi lực lượng cảnh sát đang triển khai truy bắt nghi phạm thì Trương Tiện Ngư đang giao thủ với đối phương ở hiện thực. Không sai. Người gây ra mọi chuyện là gã đàn ông này, hay cũng chính là ác quỷ ở trên người hắn tạo ra mộng cảnh.

Ác quỷ thấy tình hình không ổn lập tức trốn mất, gã đàn ông cầm dao giải phẫu sắc bén điên cuồng hét, "Chết đi!"

"Cẩn thận!" Lận Vô Thủy đá một cước vào giữa ngực khiến gã ngồi thụp xuống, dao giải phẫu cứa một vết thương dài trên chính tay gã, máu tươi tuôn ra xối xả, "Ra đi! Gϊếŧ hết bọn chúng cho tao!" Gã đàn ông điên cuồng, lảo đảo đứng dậy, miệng liên tục kêu: "Mau ra đi", hắn vừa cầm dao giải phẫu vừa lùi về phía cửa.

Vì có Lận Vô Thủy ở đây, Trương Tiện Ngư không dám thi triển pháp thuật, cậu chỉ có thể cẩn thận tiếp cận, tìm ra kẽ hở để khống chế hắn.

"Mau lui lại." Lận Vô Thủy đẩy cậu ra sau lưng mình, mắt phượng nheo lại đầy nguy hiểm, "Để tôi."

Trương Tiện Ngư không kịp kéo hắn lùi lại, chỉ thấy Ngô Thủy cúi người tránh mũi dao, sau đó vòng ra phía sau tung một đòn, khóa chặt hai tay hung thủ sau lưng đè trên đất.

Cậu vội vàng đi tìm dây thừng trói người lại, hắn ta không ngừng dãy dụa, miệng gào thét: "Mau ra đi! Gϊếŧ bọn chúng, gϊếŧ sạch cho tao!"

Trương Tiện Ngư đạp hắn một cái sau đó sai Lận Vô Thủy đi tìm giẻ lau nhét vào mồm hắn. Lận Vô Thủy đứng dậy đi vào bếp, cậu vội vã đốt hoàng phù nhét vào mồm hung thủ, gã đàn ông trợn mắt co giật mấy lần, một cái bóng đen sì thoát ra định chạy trốn.

Trương Tiện Ngư đã sớm có phòng bị, sấm sét trong lòng bàn tay xuất hiện, bổ nát cái bóng.

"Mùi gì khét thế?" Lận Vô Thủy cầm giẻ lau nhìn gã đàn ông chết ngất, nhíu mày hỏi: "Hắn sao thế?"

"Kêu gào ồn quá nên tôi đánh xỉu rồi." Cậu lấy điện thoại gọi cho Trương Thiếu Dĩnh, "Báo cảnh sát cái đã."

- -----------