Sắc trời dần tối, mưa vẫn không tạnh.
Thậm chí còn có xu hướng ngày càng to hơn.
Ta Húc Chi khoác áo choàng đã hong khô lên người ta, dặn dò: “Đêm nay chúng ta chỉ có thể chấp nhận ở tạm chỗ này thôi.”
“Tiểu thư ngủ đi, ta ra cửa động canh gác.”
Ta ôm cáo nhỏ lắc đầu: “Sao vậy được, chúng ta thay phiên nhau gác đêm.”
Cố Trình Xuyên đột nhiên xen vào: “Tuệ Tuệ, nàng ngủ đi, ta gác cho nàng.”
Ta cảm thấy thật ghê t.ở.m, quay lưng về phía hắn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Có lẽ vì lăn lộn cả nửa ngày, ta rất nhanh đã ngủ thϊếp đi.
Ta mơ thấy ngày hội đi săn đời trước.
Cố Trình Xuyên khi đó mới thành thân với ta chưa được bao lâu, để tỏ ra chán ghét ta, hắn bất chấp sự phản đối của mọi người kéo Lý Vân đi theo, gạt chính thê ta đây sang một bên.
Để đảm bảo an toàn, khu vực đi săn có giới hạn, không ai được tiến vào sâu trong khu rừng rậm.
Nhưng Lý Vân vì muốn đuổi theo một con hươu sao, ầm ĩ muốn vào trong rừng sâu, Cố Trình Xuyên đương nhiên là chiều theo ý nàng ta.
Sau đó chúng ta lạc đường, bị mãnh thú tập kích.
Đứng đối mặt với con sói, Lý Vân sợ tới mức nhào vào ngực Cố Trình Xuyên.
Con sói liền dời tầm mắt về kẻ đơn độc là ta.
Ta sợ tới mức chân mềm nhũn, ch*t sững không dám cử động.
Cố Trình Xuyên gắt gao che chở Lý Vân, đối với chuyện sống ch*t của ta coi như không thấy.
Ngay khi con sói muốn nhào tời, quân thủ vệ nghe thấy tiếng sói tru đã kịp thời có mặt.
Ta nhờ vậy mới tránh được một kiếp.
Trở về, ta bị dọa sợ sốt cao cả đêm, Cố Trình Xuyên tới thăm ta, thậm chí tự mình đút thuốc cho ta.
Ta mừng rỡ, nghĩ trong lòng hắn có ta.
Đến nỗi khi hắn dặn ta bẩm báo lại với Hoàng Thượng rằng ta là người đòi đi vào rừng sâu săn hươu sao, ta cũng đồng ý.
Khi đó ta thật sự ng(u) ngốc dại dột, hắn nói gì ta cũng nghe.
Căn bản không ý thức được hắn làm thế là để ta gánh tội thay Lý Vân.
Khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đang ở trong một cái miếu hoang đổ nát.
Hai tay bị dây thừng trói chặt.
Ta vừa định gọi Tạ Húc Chi thì một tên hắc y nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt ta.
Lòng ta lộp bộp một cái: “Ngươi là ai? Trói ta đến đây có mục đích gì?”
Hắn cười hề hề một cách khả ố, hai tay xoa xoa, đôi mắt tham lam đánh giá ta.
“Không hổ là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, nhìn khuôn mặt trắng mịn kìa, không biết sờ vào sẽ có cảm giác gì đây.”
Ta cố gắng giữ cho giọng khỏi run rẩy: “Chỉ cần ngươi không động vào ta, ngươi muốn bao nhiêu tiền cũng được.”
Hắn không thèm để ý: “Người mua sự trong sạch của ngươi đã trả không ít tiền, người làm chuyện như chúng ta quan trọng nhất là chữ tín, cầm tiền rồi là phải làm việc.”