Chương 2

Thật không ngờ, mở mắt ra lần nữa, ta lại trở về ngày được định thân với Cố Trình Xuyên.

Ta hít một hơi thật sâu, liều mạng đè nén nỗi đau giằng xé trong lòng.

Trương công công thúc giục ta: “Tạ tam tiểu thư?”

Ta cầm nhành hoa, bắt đầu bước đi, trong lòng lại loạn thành một đoàn.

Lần này ta nhất định sẽ không chọn Cố Trình Xuyên.

Nhưng ta cũng không biết nên đưa hoa cho ai.

Trải qua một đời, ta không muốn gả cho ai nữa, ta muốn tùy ý tự tại sống theo ý mình, đền bù lại thiếu sót đời trước.

Nhưng dựa theo ý chỉ của Hoàng Hậu, hoa này nhất định phải đưa đi, có nên chuyện hay không thì là chuyện khác.

Cố Trình Xuyên đang nhìn ta, hắn giống như trúng thuật định thân, ánh mắt cố định trên người ta, trong đó tràn ngập cảm xúc bất thường.

Người ngoài nhìn vào nghĩ chúng ta đã đến nước liếc mắt đưa tình.

Trong lòng ta dâng lên một trần buồn nôn, nhìn lướt qua hắn ta, thấy Tạ Húc Chi đang im lặng ngồi một bên.

Phụ thân Tạ Húc Chi chỉ là một tiểu quan, nhưng hắn lại rất tham vọng, tuổi còn trẻ đã phá được bát quái trận Hung Nô, dẫn dắt đội quân chưa đến một vạn người đánh bại tám vạn quân địch, được đặc cách vào triều làm quan.

Tuổi còn trẻ nhưng tiền đồ vô lượng.

Không chỉ vậy, kiếp trước khi ta chưa cập kê, danh hiệu kinh thành đệ nhất mỹ nam tử của hắn đã truyền khắp nơi.

Hắn khiến nam nữ đều mê, nghe đồn khi đi đường khăn tay nữ tử ném đến có thể phủ kín cả người.

Nhưng khi đó ta một lòng chỉ quan tâm đến Cố Trình Xuyên, căn bản không để ý Tạ Húc Chi diện mạo thế nào.

Bây giờ nhìn thấy, quả thực là danh bất hư truyền.

Nhận thấy ánh mắt của ta, Tạ Húc Chi hơi ngẩng đầu lên nhìn lại, còn nhướng nhướng mày.

Không hiểu sao ta đột nhiên nhớ lại trong một yến hội đời trước, Tạ phu nhân khóc lóc kể lể nhi tử nhà mình không ham sắc, người bình thường đến tuổi hắn đã hài tử chạy đầy nhà, hắn một thế gia công tử mà nha hoàn thông phòng cũng chẳng có. Sau đó bị bức hôn quá nên hắn trực tiếp thỉnh chỉ đi biên cương đánh giặc, Tạ lão gia nhà bọn họ không nói được gì nữa.

Nghĩ đến đây, ta không chút do dự đặt hoa vào mâm ngọc trước mặt Tạ Húc Chi.

Ta không muốn gả, hắn không muốn cưới, cực kỳ phù hợp.

Cố Trình Xuyên mắt trợn tròn, ngực phập phồng, ánh mắt nhìn về phía ta mang theo khϊếp sợ và phẫn nộ.

Trước sự chứng kiến của mọi người, hắn tiến lên tóm lấy cánh tay ta.

“Tuệ Tuệ……”

Ta chưa kịp làm gì thì Tạ Húc Chi đã một chưởng hất tay hắn ra,

“Cố thế tử làm gì vậy?” Tạ Húc Chi chắn trước mặt ta, cười nhạo: “Tạ tam tiểu thư đã chọn ta, Cố thế tử là một đại nam nhân không phục còn định chơi xấu à?”

Ta chớp chớp mắt.

Cảm thấy không khí ngập mùi thuốc súng.

Cố Trình Xuyên như bị m.a làm, còn muốn giơ tay ra túm lấy ta.

Cũng may có Tạ Húc Chi cao lớn chắn phía trước không để hắn làm vậy.

Trong lúc hai bên đang giằng co, Hoàng Thượng tới.

Cố Trình Xuyên như tìm được cọng rơm cứu mạng, xốc bào quỳ xuống: “Hoàng Thương, vi thần cùng Tạ tam tiểu thư lưỡng tình tương duyệt, hôn sự không nên kéo dài nữa, thỉnh Hoàng Thượng tứ hôn.”

Ta toát mồ hôi lạnh.

Ai muốn thành thân với hắn chứ!

Không đợi ta mở miệng phản bác, Tạ Húc Chi đã bật cười thành tiếng.

“Cố thế tử năng lực không lớn mà khẩu khí cũng không nhỏ nhỉ.”

“Tạ tam tiểu thư đã đưa hoa cho ta, đâu ra lưỡng tình tương duyệt như Cố thế tử nói vậy? Ta biết một y quán rất giỏi trị bệnh về mắt và não, Cố thế tử rảnh thì nên đi khám một chút.”

“Còn nữa, trước mặt Hoàng Thượng mà dám đổi trắng thay đen, Cố thế tử có biết khi quân là tội ch.é.m đầu không?”

Mặt Cố Trình Xuyên lúc xanh lúc trắng, ngắc ngứ nói: “Không, không phải như thế…”

Ta tưởng trò hề này đã kết thúc ở đây.

Không ngờ sau khi tàn tiệc, Cố Trình Xuyên cưỡi ngựa đuổi theo ép xe ngựa của ta dừng lại.

Ta không nhịn nổi nữa, xuống xe chất vấn: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Kiếp trước ta lúc nào cũng ôn tồn nhỏ nhẹ nói chuyện với hắn, đã bao giờ rống lên với hắn như vậy đâu.

Cố Trình Xuyên ch*t lặng một giây, kéo ta đến trước mặt hắn, nắm chặt hai bên vai ta.

“Tuệ Tuệ, sao nàng không đưa hoa cho ta?”

“Chúng ta không phải đã hứa hôn rồi sao?”

Hứa hôn?

Ta cười.

Đời trước chính vì làm phu thê với hắn mà ta ch*t sớm lại thảm như vậy.

Đời trước ta ng.u ngốc, đời này nhất định sẽ yêu người cũng yêu mình.

“Lời nói đùa khi còn nhỏ mà thôi, ngốc tử mới tin là thật.” Ta dùng hết sức giãy ra, giọng lạnh băng: “Đừng tưởng ta không biết, người trong lòng của ngươi còn đang đợi ở khách điếm, nàng ta có biết ngươi cầu Hoàng Thượng tứ hôn không?”

Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, sắc mặt bình tĩnh.

Sắc mặt Cố Trình Xuyên thì cực kỳ khó coi, giọng hoảng loạn: “Nàng nghe ta giải thích đã, Vân Nương đã cứu mạng ta, nên ta…”

Ta ngắt lời hắn: “Nàng ta cứu mạng ngươi, chứ không phải mạng ta, ngươi với nàng ta thế nào không liên quan gì đến ta.”

Trên đường người qua kẻ lại, rất nhanh đã có cả đám người vây đến xem.

Nhờ hắn ban tặng, đời trước thanh danh của ta bị hủy hoại, đời này ta không muốn dây dưa với hắn, hủy hoại danh tiếng của mình nữa.

Sau đó ta phất phất tay.

Vài tên ám vệ nháy mắt đã có mặt, kéo bàn tay đang giữ chặt ống tay áo ta ra.

Thấy hắn còn muốn đi lên liền trực tiếp điểm huyệt hắn.

Cố Trình Xuyên là quan văn, về phương diện võ thuật đương nhiên không tinh, giãy giụa không được, đứng yên tại chỗ.

Chỉ có đôi mắt đỏ hoe vẫn gắt gao nhìn ta chằm chằm.

Ngay trước mặt hắn, ta cởi bỏ áo choàng vừa bị hắn chạm vào, tiện tay ném vào trong một cái sọt rách bên đường.

Giống như những gì đời trước hắn đối xử với ta, ta không chút do dự xoay người rời đi.