Uống trà gừng xong, Doãn Tuế Tuế nằm trên giường lướt điện thoại.
Giang Chí thu dọn cốc chén rồi cầm máy sấy tóc, vỗ nhẹ mông Doãn Tuế Tuế: “Nhanh sấy tóc đi, đừng để bị cảm.”
Doãn Tuế Tuế trả lời ậm ờ, cậu duỗi đầu nằm lên đùi Giang Chí, mắt vẫn dán vào màn hình.
Giang Chí bật máy, nhẹ nhàng giúp cậu sấy tóc.
Nghịch điện thoại của mình xong, Doãn Tuế Tuế lại móc điện thoại của Giang Chí từ trong túi hắn, bắt đầu mày mò.
Giang Chí không biết Doãn Tuế Tuế đang làm gì, chỉ thấy cậu nhìn màn hình điện thoại cười tủm tỉm.
Sấy tóc cho Doãn Tuế Tuế xong, hắn lấy lại điện thoại nhìn qua một lượt, phát hiện Doãn Tuế Tuế đã đổi nickname WeChat của chính mình thành Doãn 3 Tuổi. Lại nhìn sang nickname của hắn, đã bị đổi thành Giang 9 Tuổi.
Doãn Tuế Tuế nói: "Giang Chí, như vậy mọi người đều biết 3 Tuổi là của anh rùi ~" Vì 9 chia 3 bằng 3 mà.
Chú thích: "九除了三还是三" (9 chia 3 bằng 3): Một câu tỏ tình của Trung Quốc. Em là 3, anh là 9, anh bỏ đi em thì vẫn là em, em chính là tất cả của anh, trong lòng anh chỉ có em. Trong trường hợp này có thể hiểu Tuế Tuế đang nói mình là tất cả của Giang Chí, trong lòng Giang Chí chỉ có Tuế Tuế.
Giang Chí cười nói: "Trẻ con."
.....
Mùa hè năm lớp 12, Doãn Tuế Tuế và Giang Chí chính thức hẹn hò.
Sinh nhật Doãn Tuế Tuế là vào tháng 3. Đúng tháng 3 mùa hè năm đó cậu vừa tròn 18 tuổi. Vì muốn tổ chức cho ngôi sao may mắn một buổi lễ sinh nhật thật long trọng, cả lớp đã hẹn giáo viên và đặt trước một bàn đồ ăn cùng bánh sinh nhật ở một khách sạn bên ngoài trường.
Cán sự môn thể dục còn đặc biệt gọi thêm hai chai bia.
Trước đấy Doãn Tuế Tuế chưa từng uống bia, lý do là vì cả mẹ cậu và Giang Chí đều không cho cậu uống.
Hiện tại cậu đã đủ 18 tuổi, nhìn hai chai bia mà cảm thấy ngứa ngáy.
Giang Chí ngồi bên cạnh. Doãn Tuế Tuế phồng hai chiếc má bánh bao, làn da mịn màng trắng như sữa, dùng đôi mắt mèo đáng thương nhìn Giang Chí đầy trông mong.
Giang Chí thỏa hiệp: "Chỉ được uống một chút thôi."
"Anh trai là tốt nhất, em thích anh nhất."
Doãn Tuế Tuế rất phấn khích, kêu cán sự môn thể dục rót cho mình một cốc đầy.
Giang Chí: "..."
Hay lắm, cánh cứng cáp rồi không quản được nữa.
Bữa ăn kéo dài đến tận 9 giờ tối.
Doãn Tuế Tuế uống cốc bia đầy lúc này đã thấy hơi chóng mặt. Dưới ánh đèn pha lê loang loáng, cậu đi tìm Giang Chí nhưng không thấy người đâu, trái lại gặp một cô gái mặc váy hoa đang vén tóc đi tới. Cô gái kéo nhẹ áo cậu: "Doãn Tuế Tuế, cậu ra đây một chút được không? Mình có chuyện muốn nói với cậu."
Doãn Tuế Tuế ngơ người mấy giây mới nhớ ra đây là cán sự môn Ngữ văn của lớp, cậu trả lời hai tiếng: "OK OK."
Cô gái kéo Doãn Tuế Tuế ra ban công bên ngoài.
Một cơn gió bất ngờ thổi tới làm Doãn Tuế Tuế tỉnh táo hơn một chút.
Cô gái do dự một lát, sau đó nhìn Doãn Tuế Tuế bằng ánh mắt đầy tình cảm: "Doãn Tuế Tuế, mình thích cậu, cậu có đồng ý làm bạn trai mình không?"
Ngoài ban công không có đèn, Doãn Tuế Tuế chỉ có thể từ ánh trăng thấy thấp thoáng khuôn mặt đỏ ửng của cô gái.
Phải mất một lúc Doãn Tuế Tuế mới hiểu ra cậu đang được người ta tỏ tình.
Doãn Tuế Tuế im lặng vài giây, sau đó cười nói: "Mình muốn đồng ý lắm, nhưng mình đã có người mình thích mất rồi. Nếu kiếp sau chúng ta gặp nhau sớm hơn một chút, có lẽ mình sẽ thích cậu."
Cậu từ chối rất khéo léo, có điều suy cho cùng tỏ tình bị từ chối vẫn rất khó chịu. Cô gái hai mắt đỏ hoe, nói: "Tuế Tuế, cảm ơn cậu”, sau đó lập tức chạy đi.
Doãn Tuế Tuế xoa huyệt thái dương.
"Em có người mình thích rồi à? Sao ngày nào cũng ở bên cạnh em nhưng anh lại không biết?”
Sau khi cô gái rời đi, giọng nói của Giang Chí vang lên.
Doãn Tuế Tuế ngước mắt nhìn Giang Chí. Đêm nay hắn không mặc đồng phục, thay vào đó là áo sơ mi ngắn tay. Cách ăn mặc nhẹ nhàng thoải mái khiến dáng vẻ hắn càng thêm cao gầy. Giang Chí cầm một ly nước mật ong, nhíu mày nhìn cậu.
Khi đó, Doãn Tuế Tuế đã cao 1m8, chỉ thấp hơn Giang Chí một chút, thế nên không cần phải ngẩng đầu nhìn hắn nữa.
"Anh, hình như em hơi say ~"
Giang Chí nói mà không rõ có ý gì: "Say mà vẫn nhớ rõ đã có người mình thích ha."
Doãn Tuế Tuế phải nghĩ mất mấy giây những lời Giang Chí nói. Cậu khẽ cười: "Anh trai à, chỉ là có người mình thích thôi mà? Sao anh lại quạu em? Anh ghen à?”
Giang Chí bình tĩnh nhìn Doãn Tuế Tuế, bất ngờ thừa nhận: "Đúng vậy, anh đang ghen."
Doãn Tuế Tuế ngây người một lúc.
Giang Chí tới gần Doãn Tuế Tuế, nâng cằm cậu, nói: "Doãn Tuế Tuế, em có biết là anh thích em không?"
Doãn Tuế Tuế choáng váng.
Giang Chí thở dài: "Nếu không phải vì thích em, mỗi lần em lau mồ hôi lên người anh, lên lớp còn ngủ gật, anh đã cho em một trận từ lâu rồi.”
Doãn Tuế Tuế ấp úng nói: "Nhưng hai chúng ta đều là nam."
Giang Chí nói đùa: "Mẹ anh hay gọi em là cô vợ nhỏ của anh đấy thôi."
Doãn Tuế Tuế chạy trối chết.
Hai tháng sau, ngày 1/5, hai người chính thức hẹn hò.
Sau khi hai người ở bên nhau, bạn học trong lớp không mấy ai thấy ngạc nhiên. Trước đó, có lẽ ai nấy đều đã nhìn ra chút mờ ám nào đó.
Ví dụ như trước đây, không ai biết sức lực thật sự của Doãn Tuế Tuế là như thế nào vì đó chính là một ẩn số. Cậu có thể một mình xách một thùng đựng đá và nước đóng chai lên năm tầng mà không hề đỏ mặt hay hụt hơi. Có điều chỉ cần Giang Chí xuất hiện, Doãn Tuế Tuế lập tức đặt đồ xuống, xoa tay làm nũng: "Anh à, mấy thứ này nặng quá, tay em đau."
Sau đó tới phiên Giang Chí biểu diễn: "Để anh xách giúp em."
Thêm nữa, bình thường mỗi khi thầy thể dục yêu cầu chạy 1000 mét, Doãn Tuế Tuế đều tìm mọi cách trốn, nếu không trốn được thì đành chạy, chạy xong sẽ lầm bà lầm bầm: "Mệt như cún, cún cũng không mệt như này."
Vậy mà tới đại hội thể thao của trường, phần thi chạy 5000 mét không có ai đăng ký. Vì không muốn lớp trưởng Giang Chí khó xử, Doãn Tuế Tuế lập tức báo danh.
Giang Chí nói: "Em đừng cố quá."
Doãn Tuế Tuế xua tay: "Anh à, không cố mà, em chạy được ~"
Tới hôm thi chạy 5000 mét, tất cả mọi người trong lớp đều đến cổ vũ cho Doãn Tuế Tuế. Cả cán sự môn nghệ thuật, cán sự thể dục và các nữ sinh đều đã chuẩn bị nước và khăn sẵn sàng, lo lắng nếu Doãn Tuế Tuế gặp chuyện thì kịp thời giúp đỡ. Kết quả...
Kết quả Doãn Tuế Tuế không chỉ về nhất mà còn bỏ xa vị trí thứ hai một quãng dài.
Lúc ấy, Giang Chí đứng đợi Doãn Tuế Tuế ở vạch đích. Sau khi chạy xong, trán Doãn Tuế Tuế thấm đầy mồ hôi, thậm chí đôi mắt cậu còn long lanh rạng rỡ, tràn đầy cảm giác thiếu niên nhiệt huyết.
Cậu cầm bình nước mà Giang Chí đưa, hai mắt sáng ngời, vui vẻ như muốn tranh công: "Anh, em về thứ nhất nha, giỏi không?" Giọng nói mang ý cười, vừa ngọt vừa khiến người nghe như được chữa lành.
Khoảnh khắc đó, Giang Chí cảm thấy mình nhất định phải học chung một trường đại học với cậu, nhất định phải cùng cậu ở bên nhau.
Giang Chí rũ mắt suy nghĩ vài giây, trầm giọng nói: "Em giỏi nhất."
Ngày 23/6, kết quả thi đại học công bố. Giang Chí hơn Doãn Tuế Tuế 50 điểm, đáng lý phải vào một trường tốt hơn, thế nhưng hắn vẫn chọn Đại học S vì đó là trường Doãn Tuế Tuế sẽ theo học.
Sau khi biết chuyện, bố Giang cực kỳ tức giận, nhốt hắn trong nhà dùng gậy đánh. May là mẹ Giang kịp thời ngăn cản, Giang Chí mới không bị đánh gãy chân.
Doãn Tuế Tuế cũng ở đó, hai mắt cậu đỏ hoe. Nhưng cậu không dám phản bác bố Giang đang tức giận, chỉ có thể khóc nức nở: "Chú đừng trách Giang Chí. Muốn trách thì trách con, lúc điền nguyện vọng là do con không ngăn anh ấy."
Vẻ ngoài của Doãn Tuế Tuế rất có lực sát thương. Khi cậu còn bé, gia đình hai bên không ai dám tỏ ra hung dữ với cậu, huống chi là bây giờ.
Bố Giang cố gắng hít thở bình tĩnh lại, cuối cùng cũng nhịn xuống, liếc mắt nhìn Giang Chí nói: "Thằng trời đánh, đi ra đây."
Giang Chí đi sau bố, im lặng giơ ngón tay cái về phía Doãn Tuế Tuế.
Mẹ Giang bật cười.
"Không sao, ông ấy nóng nảy vậy thôi. Tự đánh con mình, suy cho cùng người đau lòng vẫn là ông ấy."
Doãn Tuế Tuế vẫn thấy hơi lo lắng.
Mẹ Giang vỗ nhẹ tay cậu: "Tuế Tuế à, Giang Chí thích con từ rất lâu rồi. Chuyện hôm nay thằng bé hẳn đã tính được từ trước. Nếu con thật lòng thích nó, sau này hai đứa phải thật hạnh phúc. Nếu thằng bé dám bắt nạt con, dì sẽ đánh nó một trận.”
Doãn Tuế Tuế không nhịn được bật cười, nhẹ nhàng nói: "Với con, Giang Chí là tốt nhất."