Chương 49: Em đợi anh

Tuế Hòa và Cừ Chiêu cùng nằm trên giường, đầu giường có một ngọn đèn nhỏ, tỏa ra vầng hào quang mờ mờ, vừa đủ sưởi ấm cho giường luôn được khô ráo, hai người cứ nằm như thế mà nói chuyện với nhau.

"Hôm nay ba em tìm anh đã nói những gì vậy?"

"Hỏi anh có thể cho em những gì."

Tuế Hòa nằm trên cánh tay anh, nhìn anh, "Anh trả lời như thế nào?"

"Vĩnh viễn không phản bội, vĩnh viễn không chia xa."

Trọng lượng câu nói này rất nặng, nhưng Cừ Chiêu nói ra giống như đang thảo luận xem đêm nay trăng có tròn hay không.

Tuế Hòa hốt hoảng mở miệng: "Nhưng tương lai không ai nói trước được…"

Vốn dĩ Cừ Chiêu đang vuốt ve ngón tay cô, bất ngờ bóp mạnh một cái, giống như đang cảnh cáo, anh thấy cô đau rồi mới nói: "Những gì anh nói, anh có thể làm được, cho nên sau này quyền lựa chọn là của em. Trừ khi em muốn đi, nếu không anh sẽ không nuốt lời."

Tuế Hòa là người cho dù có xuống địa ngục anh cũng phải nắm tay theo cùng, không ai anh trân quý bằng cô.

Cừ Chiêu chỉ lo Tuế Hòa sau khi nhìn thấy sự bỉ ổi của mình mà liệu sẽ chạy trốn không. Không phải anh sợ mình đau lòng, mà là sợ sẽ mất khống chế rồi làm hại Tuế Hòa.

Tuế Hòa cắn môi, đưa tay đặt lên ngực Cừ Chiêu, nhịp tim ổn định, không nói dối.

Cô nói: "Em có thể làm được."

Cừ Chiêu hôn cô thay cho câu trả lời của mình, sau đó cũng không nói gì nữa, anh nhẹ nhàng vỗ lên vai cô, dỗ cô ngủ.

Sự dịu dàng của Tuế Hòa rất thần bí.

Từ trước đến nay.

Nghe cô hít thở nhẹ nhàng, trong đầu anh nhớ lại câu nói đó của cô. “Em có thể làm được.” Trong miệng Cừ Chiêu giống như bị nhét rất nhiều kẹo chanh, chua đến nỗi làm l*иg ngực anh rất khó chịu, khi cuốn đầu lưỡi lại, chỉ còn lại vị ngọt thanh.

Tuế Tử Đình nói anh không chỉ có mỗi câu hỏi đó.

Trong thư phòng, hai người có thể nói điều gì đều nói ra hết, tất cả chủ đề đều xung quanh Tuế Hòa.

Lúc Cừ Chiêu đi ra khỏi thư phòng, Tuế Tử Đình gõ gõ lên bàn, bày ra dáng vẻ như đang bàn chuyện làm ăn trên thương trường.

"Cậu có biết tại sao tôi lại dễ dàng chấp nhận cậu không?"

Tuế Tử Đình chỉ vào đôi mắt của mình, "Không đơn giản chỉ vì Hòa Hòa thích cậu. Mà lý do lớn hơn là vì tôi có thể nhìn thấy cậu thích Hòa Hòa, nhiều hơn nó thích cậu, rất nhiều."

Sau khi tắt đèn tường bên đầu giường, Cừ Chiêu áp má vào trán Tuế Hòa, anh ôm cô, ấm áp và mềm mại. Giống như tâm trạng của anh, cháy bỏng mà mềm yếu. Cuối cùng Cừ Chiêu cũng thừa nhận, Tuế Tử Đình nói không sai.

Bỏ hết mọi tạp niệm, cái gì mà chiếm hữu, cái gì mà giày vò, tất cả những thứ này anh đều không cần gì cả, điều anh muốn là ở bên cạnh Tuế Hòa.

Trước đây, Cừ Chiêu đối xử với người hay xem xét mọi vật đều mang theo sự thương hại và chế giễu, anh cảm thấy bản chất của con người quá tệ, chỉ có Tuế Hòa là ngoại lệ.

Anh nguyện ý vì Tuế Hòa mà hạ thấp sự kiêu ngạo của mình cho dù Tuế Hòa đối với anh vẫn còn sự giấu giếm.

Nhưng mà nghĩ lại, anh cũng như vậy mà, không phải sao?

Hai người ở bên nhau, cũng phải chú trọng đến sự công bằng.

Tuế Hòa cũng có chỗ khó nói của Tuế Hòa, anh cũng có chỗ khó nói của anh, xem như hòa nhau.

Rồi cũng sẽ có một ngày Tuế Hòa sẽ chân thành đối đãi với anh. Cho dù thời gian có dài, Cừ Chiêu cũng bằng lòng đợi.

Bởi vì anh thích Tuế Hòa…. không đúng, anh yêu Tuế Hòa.

Không phải cô là không được.

Ngày thứ hai, Cừ Chiêu rời khỏi Tuế gia. Tuế Hòa đứng bên cửa sổ nhìn anh đi khỏi, bóng dáng cao lớn đĩnh đạc, anh vẫn chưa lên xe, cô đã bắt đầu nhớ anh rồi.

Cảm giác ấm áp khi ôm nhau ngủ thật khiến người ta nghiện mất thôi.

Trong mấy ngày tới phải ngủ một mình, Tuế Hòa liền sa sút tinh thần.

Vào lúc này, giống như có linh cảm, bất chợt Cừ Chiêu quay đầu lại, đúng ngay vị trí mà Tuế Hòa đang đứng, cười với cô.

Tuế Hòa nghiêng người về phía trước, nhón chân lên, mặt như sắp dán lên cửa sổ, vui vẻ nhìn Cừ Chiêu.

Biết rõ ràng Cừ Chiêu không nhìn thấy, cô vẫn nói trong im lặng chậm rãi từng chữ.

"Cừ Chiêu, em đợi anh."

Cừ Chiêu đi chưa được bao lâu, chân của Tuế Hòa đã tê rồi, cô khát nước, muốn đi rót nước uống, lại nghe thấy tiếng kinh ngạc của Lý thẩm trong nhà bếp.

"A tuyết rơi rồi, đẹp quá."

Tuế Hòa quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy những bông tuyết li ti từ trên trời rơi xuống, dính trên kính cửa sổ, những hoa văn tuyết tinh xảo lộ ra vẻ nhỏ nhắn.

Tuyết đầu mùa.

Tuế Hòa phủi bụi dính lên trên lá cây hoa nhài, vui vẻ vừa hát vừa đi tìm nước uống.

Lúc Cừ Chiêu về đến Triệu Gia, Triệu Sinh và Triệu Mặc đang đánh cờ.

Anh đi đến bên cạnh Triệu Mặc đứng đó, gật đầu với Triệu Sinh, "Ông nội."

"Chiêu Chiêu về rồi à."

Triệu Sinh rất thích Cừ Chiêu, đối với anh vừa áy náy vừa đánh giá anh rất cao, hận không thể đem những thứ anh cần đều cho anh.

Cừ Chiêu vừa về tới Triệu Sinh cũng không còn tâm tư chơi cờ, Triệu Mặc nói trắng ra: "Ông nội muốn chơi ăn gian sao?"

Ông cau mày lại, "Nói gì thế hả? Ta sẽ kêu Chiêu Chiêu chơi cùng con."

Triệu Chiêu là tên hiện nay của Cừ Chiêu. Nhưng lúc ở nhà thì Triệu Sinh và Triệu Mặc chỉ kêu anh là Chiêu Chiêu. Về Triệu Gia đã hai năm, Cừ Chiêu và Triệu Sinh còn có Triệu Mặc là thân cận nhất.

Còn về cha của Cừ Chiêu là Triệu Quắc Ninh, Cừ Chiêu không muốn nói nhiều.

Thay vị trí của Triệu Sinh, Cừ Chiêu đang tỉ mỉ xem nước cờ, tùy ý đặt xuống một quân cờ, lông mày Triệu Mặc nhướn lên, có một dự cảm không tốt.

Triệu Mặc và Triệu Sinh tài nghệ chơi cờ bình thường, bên tám lạng người nửa cân, lúc đọ sức chỉ dựa vào vận khí xấu hay tốt.

Cừ Chiêu lại không giống như vậy, Cừ Chiêu học rất nhanh, không thể nói tài nghệ cao siêu đến đâu, nhưng bản thân ở trước mặt Ông nội và chị của mình, anh vẫn còn có quyền lên tiếng.

Không ngoài sự dự đoán của Triệu Mặc, từng nước từng nước hạ xuống, Cừ Chiêu đã để cờ của cô ấy bị chặn hết, làm cho cô ấy không biết xuống tay từ đâu.

Triệu Sinh ở bên cạnh vỗ tay khen: "Hay quá!"

"Không tính không tính." Triệu Mặc ăn gian, "Ông nội bàn này thua rồi, không tính không tính."

Nếu là bên ngoài người ta nhìn thấy Triệu Mặc với dáng vẻ này, không chừng sẽ mở rộng tầm mắt, đây đâu còn băng sơn mỹ nhân. Băng sơn mỹ nhân là sẽ không chơi trò chơi rồi giở trò ăn gian.

Triệu Sinh hai tay chống nạnh, đã tám mươi tuổi rồi mà giống như trẻ con giận dỗi nói: "Ta mặc kệ, hôm nay năm ván, ta thắng ba con thắng hai, ta thắng."

Cừ Chiêu nhướn mày, thì ra là bàn này quyết định thắng thua, chẳng trách được Triệu Mặc giận đến mức trừng mắt với anh như thế.

"Người thắng hôm nay có gì khen thưởng không?" Anh hỏi.

Triệu Sinh ngại ngùng ho một cái, "Đưa lì xì."

Đơn thuần chỉ là muốn tìm niềm vui, nếu nói ra thì lại mất mặt.

Cừ Chiêu cười nói: "Ông vui là được."

……..

Triệu Mặc cùng với Cừ Chiêu lên lầu, bộ mặt lạnh nhạt hỏi anh: "Hôm qua em về nhà cùng với bảo bối nhỏ của em?"

Làm mặt lạnh để chế giễu, cái kỹ năng này được Triệu Mặc áp dụng rất thành thục.

Cừ Chiêu dừng lại, "Chị vẫn chưa gặp cô ấy sao?"

Triệu Mặc lắc đầu.

"Chị sẽ thích cô ấy thôi." Cừ Chiêu khẳng định.

"Em chắc vậy sao?"

Từ trước đến giờ Triệu Mặc vẫn chưa nhìn thấy Cừ Chiêu như vậy.

Giống như một cậu bé đang khoe khoang về món đồ chơi của mình, trong mắt anh dường như có ánh sáng, khi nhắc đến Tuế Hòa liền bừng cháy lên ngọn lửa.

Triệu Mặc cười, cô đối với Tuế Hòa càng ngày càng có hứng thú.

Tuy rằng vẫn còn chút nghi vấn, nhưng dù sao thì cả hai đã tiến một bước xa hơn.

Đợi đến khi nghi vấn được giải trừ, thì đã là đại kết cục rồi (được rồi vẫn còn xa lắm).

Tôi cảm thấy chương này rất ngọt ngào, ngọt đến nỗi muốn hút một cái, có cảm giác lâu lắm rồi tôi chưa trộn dao và kẹo rồi.