Chương 45: Nói dối

Vào đông.

Thời tiết thích hợp với tình hình hiện tại, nhiệt độ giảm mạnh, Tuế Hòa mơ thấy ác mộng. Lúc thức dậy cả người đổ đầy mồ hôi.

Cô hất chăn bông ra, bước xuống giường với đôi chân trần, những tấm rèm dày được kéo ra, chỉ lộ ra được một chút ánh sáng, thế giới bên ngoài thật u buồn ảm đạm.

Trời âm u, sắc mặt của Tuế Hòa cũng tối lại, cô ôm lấy chân ngồi dựa vào cửa một cách buồn bã, nhìn hàng rào phía trên sân thượng.

Bệnh viện dạo này bận túi bụi, Cừ Chiêu đã mấy ngày không về, Tuế Hòa cũng mặc kệ, nhưng gặp một cơn ác mộng, cô cảm thấy cô đơn.

“Dạo gần đây dường như không có vấn đề gì nhỉ.” Tuế Hòa tự nói với chính mình.

Đầu ngón tay phớt qua cửa kính, có tiếng chói tai, cô cau mày rồi lẩm bẩm, “Hay là thử đi xem xem sao.”

Tuế Hòa khụy gối đứng dậy đi thay quần áo, trên người mang một bộ đồ màu đen mềm mại, cái viền thắt lưng mỏng đến nỗi nó như bị đứt ra khi được gấp lại, chân đạp lên sẽ lộ rõ, sắc mặt cô nhợt nhạt và không có máu.

Ác mộng không phải là giả, thực sự cô đã trải qua.

Tuế Hòa muốn nôn.

Cô không nghĩ về nó nữa.

Cừ Chiêu vội vàng từ bệnh viện đến căn hộ của Tuế Hòa, anh nghĩ rằng Tuế Hòa vẫn đang ngủ, động tác rất nhẹ, kết quả vào đến phòng chỉ nhìn thấy chiếc giường trống rỗng.

Anh dừng lại, quay người tìm cô nhưng không có, anh đứng ở phòng khách gọi điện thoại cho Tuế Hòa.

Rất tuyệt, không ai nghe máy.

Cừ Chiêu vuốt tóc, quầng thâm mắt kết hợp với nếp nhăn ở giữa lông mày, anh nhìn trông cực kỳ thiếu kiên nhẫn.

Anh giống như vừa nhớ ra một cái gì đó, Cừ Chiêu đi nhanh về phía phòng, mở tủ quần áo, nhìn thấy quần áo bên trong vẫn còn nguyên chỗ cũ mới dám thở phào.

Tuế Hòa chỉ ra ngoài đi dạo, cô không đi mất.

Là anh tự chuyện bé xé ra to.

Nhưng tại sao anh không thể nhốt Tuế Hòa lại chỗ nào đó? Anh chán nản.

Đóng tủ quần áo lại, Cừ Chiêu buộc bản thân ngừng suy nghĩ Tuế Hòa đang ở đâu làm gì vào lúc này. Anh đi đến bếp, vo gạo rồi rửa rau.

Tuế Hòa không thích đi ăn ở ngoài, anh phải để lúc cô về nhà sẽ được ăn những gì cô muốn ăn.

Cho dù bây giờ tinh thần của anh rất mệt mỏi.

Tuế Hòa trở về căn hộ với một túi lớn đồ ăn vặt, cô cúi đầu đổi giày, dưới mũi có hương thơm của thịt om.

“Mùi của thịt lợn om.” Cô vừa hỏi vừa cười: “Anh về lúc nào vậy?” Không ai đáp lời.

Tuế Hòa cảm thấy kỳ lạ mà ngẩng đầu lên nhìn, cả hai chân đều hoàn toàn chưa đi dép, “Cừ…”

Cô im lặng, bởi vì bị Cừ Chiêu hù dọa.

Cừ Chiêu đang ngồi ở phòng ăn, chỗ đó không bật đèn, ánh sáng của phòng khách len lỏi chiếu vào, một đường xuyên qua tạo thành dải phân cách, một mảng sáng và một mảng tối. Cừ Chiêu nhìn thẳng vào cô, cả người bị bóng tối giữ chặt, chán nản như Tuế Hòa vừa thoát khỏi địa ngục vậy.

“Đi đâu về?’’

Tuế Hòa định thần lại, nháy mắt, sắc mặt Cừ Chiêu lạnh nhạt, chỉ là giọng điệu hơi đông cứng mà thôi.

Vừa rồi chỉ là ảo giác, là cô quá nhạy cảm rồi.

Tuế Hòa bình tĩnh lại, lắc lắc túi đồ ăn vặt trong tay, bên trong có Socola và kẹo cookie nổ, nghe có vẻ rất ngọt, cô cười tít mắt, “Em đi siêu thị.”

Cừ Chiêu không bị lay động, “Vậy tại sao em không nghe điện thoại?”

Tuế Hòa quay người cất túi đồ ăn vặt, quay lưng về phía Cừ Chiêu đáp: “Tắt chuông mà, anh biết đấy, em không thích nhìn điện thoại khi ra ngoài.”

Nói xong cô quay người lại, đi về phía Cừ Chiêu, tiện tay bật đèn lên, dải phân cách biến mất, dòng sông ánh sáng gặp nhau tạo thành biển.

Cô ngồi dưới chân của Cừ Chiêu, nhìn chằm chằm vào anh, “Anh tiều tụy quá, mấy ngày nay anh có mệt không?”

Cừ Chiêu nghĩ rằng tình hình hiện tại của bản thân thật đáng sợ.

Làm sao có thể khi anh đang tức giận, vừa nhìn thấy Tuế Hòa thì sự nóng nảy có thể kìm lại được luôn chứ?

Sự nghiêm nghị của anh đối với Tuế Hòa rất thấp.

Quá dễ dàng để thỏa mãn, không phải là một điềm tốt.

Nhưng anh không còn cách nào khác.

Anh đưa tay lên chạm vào mặt Tuế Hòa, ấm áp, mềm mại, chân thật, Cừ Chiêu an tâm rồi.

Sau khi trải qua khủng hoảng, anh thư giãn trong chốc lát, luôn cảm thấy mệt mỏi.

Anh gật đầu, khóe miệng đều rủ xuống rồi: “Rất mệt.”

Tuế Hòa quỳ lên chân của Cừ Chiêu, vân vê tai của anh, xoa bóp nhẹ nhàng, “Em biết rồi, em đưa anh đi ngủ, được không?”

Cừ Chiêu hơi ưỡn người, bảo cô vân vê tai mình, trong đôi mắt đầy máu đỏ: “Còn chưa đưa em đi ăn cơm.”

“Anh đói không?”

Anh lắc đầu.

Tuế Hòa cười duyên dáng: “Vậy chúng mình đi ngủ trước, dậy rồi ăn.”

Cừ Chiêu cũng cười, dường như sắp ngủ gật trong giây tiếp theo, “Được thôi.”

Tuế Hòa đứng dậy, chìa tay kéo anh đi về phòng. Trong phòng không bật đèn, tối đen như mực, trên người cô cũng màu đen, sắp hòa vào với nhau.

Cừ Chiêu nói: “Không cần bật đèn.”

Tuế Hòa cũng đành không bật đèn.

Cừ Chiêu đứng sau lưng cô, lặng lẽ nhắm mắt, chỉ theo bước chân của cô.

Anh sẵn lòng để cô là đôi mắt của mình.

Nhưng Tuế Hòa, tại sao em phải nói dối?