Chương 2: Đề này em biết làm

Ngày đầu tiên đến trường, bởi vì suy dinh dưỡng mà dáng người Cừ Chiêu chỉ cao hơn 1m5. Anh mà chui vào trong đám người thì không ai có thể nhìn thấy. Lúc nào tập thể dục buổi sáng ở trường thì anh cũng phải đứng đầu tiên.

Khi Cừ Chiêu đi đường luôn có thói quen cúi thấp đầu. Nhưng có cúi thấp như vậy thì anh cũng không nhặt được tiền mà chỉ thấy đôi giày vải cũ đang mang trên chân mình.

Đôi giày này là cha nuôi của anh nhặt được ở thùng rác.

Lúc đôi giày này đặt trước mặt anh thì nó vẫn còn rất mới. Nhưng cho dù có mới như thế nào đi nữa thì đến lúc nào đó nó cũng phải cũ đi. Hơn nữa, tuy Cừ Chiêu phát triển chậm nhưng theo thời gian cỡ giày trên chân anh vẫn ngày một lớn.

Mũi giày đã bị rách gần hết.

Anh không nói, cha nuôi anh cũng không biết, mà cho dù có biết thì cũng không nói gì.

Mỗi lúc như vậy, trong lòng Cừ Chiêu lại dâng lên cảm xúc quái lạ không thể hiểu được.

Anh thấy giày của người khác luôn luôn sạch sẽ. Có lẽ đôi giày ấy vì hôm nay đi đá bóng mà làm giày bị dính bẩn, nhưng tới ngày hôm sau, họ đã thay một đôi giày mới tinh, vui vẻ nhảy nhót trong sân trường.

Cừ Chiêu không thể như vậy.

Anh không có giày thể thao, cũng không có bạn bè để vui vẻ nói chuyện.

Ai cũng biết anh sinh ra trong gia đình nghèo khó, không có ai muốn chơi cùng.

Bọn họ ghét bỏ anh, nói trên người anh có mùi của rác rưởi, tính cách thì khác người nên không xứng làm bạn bè cùng bọn họ.

Bóng gió nói anh chính là rác rưởi.

Lúc đầu Cừ Chiêu còn cố gắng thay đổi tình trạng này.

Mỗi ngày anh tắm hai lần, ngay cả khi bị cha nuôi đánh đập, anh vẫn kiên trì chịu đựng. Anh gặp người nào cũng cười đến mức như đóng khuôn trên hai khóe miệng, có khi tự nhìn gương mà cười đến mức chảy cả nước mắt.

Nhưng cuối cùng vẫn không xứng.

Sau này Cừ Chiêu mới hiểu ra. Không xứng chính là không xứng, nó sẽ không vì anh một ngày tắm hai lần mà thay đổi, không vì anh vui vẻ tươi cười mà thay đổi, cái không xứng ở đây vốn dĩ nằm ở thân phận của anh.

Anh đến Gia Vinh học là dựa vào chính sách trợ cấp. Không cần phải trả học phí cao ngút trời nhưng vẫn có tên trong danh sách, nếu không như vậy thì làm sao người cha nuôi kia có thể cho anh đi học.

Nhưng có thể nhận được sự giáo dục công bằng lại không thể có được sự đối xử công bằng.

Ở Gia Vinh, không thiếu nhất chính là con nhà giàu. Điều mà nơi này thiếu là loại người như anh, không được ai tôn trọng, không được ai yêu thương, không được ai đồng tình, giống như một thứ hạ đẳng.

Trong lớp học, bởi vì gọi đứng lên mà không dám trả lời nên bị giáo viên nhục mạ: “Em có còn để tiền đồ của bản thân vào mắt không? Định cùng cha mình đi nhặt ve chai sao?”

Những lời này khiến cho đám người ở lớp cười đùa liên tục, mấy lời đó vào tai đám người ngồi dưới thực sự là nghe hoài không chán.

Ngay thời điểm đó, Tuế Hòa xuất hiện.

Khi mọi người còn đang cười, Tuế Hòa giơ tay lên nói: “Thưa thầy, đề này em biết làm.”

Cừ Chiêu lén nhìn qua, cô cũng đang cười nhưng anh có thể phân biệt được nụ cười của cô không phải trào phùng mà là nụ cười ôn nhu.

So với đồng phục đầy vết nhăn của anh, đồng phục của Tuế Hòa sạch sẽ, gọn gàng, thậm chí trắng đến mức hơi lộ ra màu xanh nhạt, tay áo trượt qua khủy tay do giơ cao tay lên, đôi tay trắng nõn tinh tế cùng một khuôn mặt khiến người ta yêu thích.

Cừ Chiêu biết cô, là một tiểu thư con nhà giàu mới chuyển đến. Tên nghe vô cùng đặc biệt, Tuế Hòa.

Tuế Hòa mới chuyển tới lập tức nhận được sự hoan nghênh, nhân duyên vô cùng tốt. Nhà cô gia giáo tốt, cười lên rất đẹp, lại còn có giọng nói ngọt ngào, không ai không thích cô.

Cả giáo viên cũng thích cô, ngoại trừ Cừ Chiêu.

“Vậy Tuế Hòa trả lời đi”, vẻ mặt giáo viên trên bục giảng khẽ biến đổi, nói: “Cừ Chiêu nghe cho rõ, nếu không thì xem chừng tôi!”

Nghe Tuế Hòa nói xong, đuôi lông mày thầy giáo hơi nhếch lên thể hiện sự hài lòng, bảo Tuế Hòa ngồi xuống, liếc thấy Cừ Chiêu định ngồi, ông lập tức lạnh giọng: “Tôi cho em ngồi à? Đứng yên cho tới lúc tan học!”

Cừ Chiêu lại càng vùi đầu thấp xuống.

“Chờ một chút”, giáo viên nói, “Em ra phía sau đứng, đừng ảnh hưởng đến các bạn khác học.”

Đáy mắt Cừ Chiêu vừa mới lóe lên hy vọng thoáng chốc đã trống rỗng.

Anh cầm sách, đi từ bàn đầu đến cuối lớp, anh liếc nhìn, thấy Tuế Hòa đang nhìn anh, nở nụ cười khiến người ta chói mắt.

Cừ Chiêu rũ mắt, sự chán ghét với cô nâng lên một bậc.

Thích làm bộ làm tịch, còn ưa xen vào việc người khác.

Những người thích Tuế Hòa đều bị mù hết rồi.

Mà cái người làm Cừ Chiêu thấy chán ghét đó, lúc này lại đi đến trước mặt anh nói: “Cừ Chiêu, về sau gặp vấn đề gì thì có thể hỏi mình.”

Trong lòng Cừ Chiêu một mảnh tĩnh mịch, lạnh như hầm băng nhưng đôi mắt lại làm như bất ngờ mà tròn xoe: “Thật sự có thể sao? Cậu đồng ý dạy tôi?”

Anh làm như vô cùng khẩn trương, không tự giác mà xoa nắn lòng bàn tay đang toát mồ hôi lạnh, bả vai gầy nhỏ run nhè nhẹ.

Tuế Hòa cảm động vỗ vỗ tay anh, cảm giác đầu tiên chạm vào chính là gầy trơ cả xương, trấn an nói: “Cậu đừng khẩn trương, mình thật sự sẽ dạy cậu.”

Cừ Chiêu bình tĩnh thu lại bàn tay bị Tuế Hòa vỗ, bưng kín mặt, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Cảm ơn cậu.”

“Không cần khách khí.”

Đúng là dối trá đến cực điểm. Cừ Chiêu thầm nghĩ.

Dùng tay che lại cảm xúc trên mặt, khuôn mặt không phải vì quá vui mừng đến khóc mà lại là âm trầm lạnh lẽo.

Đương nhiên, người dối trá hơn là anh, anh cũng không phủ nhận.

*** 2 ***