Chương 17: Cậu có thể làm thì làm

Ngày chủ nhật nên thủy cung đông nghịt người, Tuế Hòa rụt rè đứng ở cửa, “Hay là chúng ta để hôm khác đi đi.”

Cừ Chiêu cao hơn cô một cái đầu, anh đột nhiên cúi đầu xuống, nắm lấy tay cô, “tôi dẫn cậu đi, sẽ không bị lạc đâu.”

Quả nhiên, Tuế Hòa không cự tuyệt nữa mà nắm chặt tay anh, “Vậy cậu đừng đi tới chỗ đông người.”

Ánh mặt trời thiêu đốt chiếu thẳng xuống làm Cừ Chiêu nheo mắt lại, Tuế Hòa không nhìn ra được cảm xúc trong mắt anh là gì, chỉ nghe anh nói: “Đương nhiên.”

Cừ Chiêu nói được thì làm được, chỉ dắt Tuế Hòa đi đến những chỗ ít người.

Đa số mọi người đều đưa trẻ em đến thủy cung chơi.

Cừ Chiêu biết Tuế Hòa không thích ở những chỗ quá đông người. Trong những năm hai người sớm chiều ở chung trước đó, khi Tuế Hòa đến những chỗ đông đúc đều không vui vẻ.

Mặc dù nhân duyên của Tuế Hòa tốt, nhưng là kiểu đối với ai cũng tốt như nhau. Thành thật mà nói thì cũng không có người bạn nào đặc biệt thân thiết.

Nếu nhất định phải nói đến bạn thân thì người đó chính là Cừ Chiêu.

Cừ Chiêu đã từng hỏi Tuế Hòa tại sao lại không thích những nơi ồn ào.

Tuế Hòa lúc ấy cũng chỉ nói là cô không thích mùi hương hỗn độn trong không khí khi có rất nhiều người và cảm giác tiếng ồn ập đến từ mọi phía.

“Nhưng lần đầu tiên chúng ta đi chơi với nhau là ở công viên trò chơi mà.”

Tuế Hòa cười: “Trước đó mình chưa từng đến công viên trò chơi, cho nên muốn thử thách bản thân một lần.”

Cô không nói lý do chủ yếu là cô chỉ muốn người khác có cái gì thì Cừ Chiêu cũng phải có.

Từ khi Tuế Hòa nói như vậy thì Cừ Chiêu cũng không hỏi tại sao cô lại không muốn đến chỗ đông người nữa.

Cừ Chiêu thầm nghĩ rằng nếu Tuế Hòa không thích những nơi ồn ào thì có lẽ cô cũng không thích trẻ con cho lắm.

Nhưng sau khi đi qua vài chỗ trong thủy cung, dường như anh thấy rằng Tuế Hòa thả lỏng hơn ở mấy nơi có trẻ con.

Chẳng lẽ Tuế Hòa thích trẻ con sao?

Cừ Chiêu liếc mắt nhìn hai bàn tay còn chưa buông ra, khóe miệng giật giật, thật không khéo, anh không thích trẻ con. Đi dạo một hồi, Tuế Hòa phát hiện dòng người đã ít đi nên dần buông lỏng tay.

Cừ Chiêu mím môi, không có phản ứng gì.

Tuế Hòa hỏi nhân viên công tác mới biết được mọi người đang kéo nhau đi xem biểu diễn, cô nhẹ nhàng thở ra, quay lại hỏi Cừ Chiêu:

“Chúng ta không đi xem sao?”

Cừ Chiêu nhìn thấy lối đi phía sau Tuế Hòa trống không, anh mới gật đầu: “Ừ, không đi xem.”

Hai người sánh bước cùng nhau, xung quanh là dòng nước xanh thẫm bao phủ bên ngoài lớp thủy tinh, làn nước gợn lên từng tia sáng lăn tăn trên khuôn mặt mỗi người.

Tuế Hòa bị một con cá hề hấp dẫn, cô ngồi xổm xuống, chọc chọc tấm kính, “Nhìn nó thật đáng yêu.”

“Xấu chết người.” Cừ Chiêu lạnh lùng nói.

Tuế Hòa không thèm để ý đến anh, cô tiếp tục chọc tấm kính, nhưng chú cá hề kia có vẻ không thích cô lắm, bơi quanh đầu ngón tay cô hai vòng thì bơi ra chỗ khác.

“Ài, nó không thích mình.”

Cừ Chiêu không nói gì, chỉ nhìn đỉnh đầu của cô.

Dường như Tuế Hòa cũng cảm nhận được ánh mắt của Cừ Chiêu, cô quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”

“Tuế Hòa, chúng ta ở bên nhau đi.”

Chỉ có ở bên nhau, mới thuận tiện để cô hãm sâu vào.

Lại là câu nói này. Tuế Hòa thở dài, chống đầu gối đứng lên, “Cậu không thích mình, mình cũng không thích cậu, chúng ta ở bên nhau như thế nào?”

Cừ Chiêu nhướng mày: “Ai nói tôi không thích cậu”. Tuế Hòa là người duy nhất anh muốn kéo xuống địa ngục cùng.

“Mình nói.”

Giọng điệu hợp tình hợp lý này quả thực làm người ta bất lực.

Cừ Chiêu tiến lên một bước, lặp lại với cô, “Chúng ta ở bên nhau thử xem.”

Tuế Hòa lắc đầu: “Không.”

“Vậy thì tôi sẽ theo đuổi cậu cho đến khi cậu đồng ý.”

Tuế Hòa cười cười, tiếp tục lắc đầu: “Không được.”

Cừ Chiêu khoanh tay, vẻ mặt không sợ gì: “tôi đây không phải là đang hỏi ý kiến của cậu, theo đuổi cậu là tự do của tôi .”

“Vậy cậu có theo đuổi mình được hay không là do mình quyết định.”

Cừ Chiêu cười nhạt, nhưng giọng điệu lại nghiêm nghị: “Chờ xem.” Nói xong, anh nắm lấy tay cô.

Tuế Hòa giãy dụa muốn gạt tay anh đi nhưng vô dụng, cô trừng mắt: “Mình chưa có đồng ý!”

“Nhưng cậu đã nói rồi, chỉ cần tôi nói thì cậu đều sẽ làm được.”

“Nhưng mà phải xem nguyên tắc của vấn đề mà cậu yêu cầu!”

Cừ Chiêu vô lại mà nắm chặt tay cô hơn nữa, “Chuyện này không tính.”

“Bây giờ tính, mình tuyên bố nắm tay là một chuyện cần phải có nguyên tắc.”

“Cái gì? Tiếng nước lớn quá, tôi không nghe thấy cậu nói gì.”

“Cừ Chiêu!”

“Hey, tôi ở đây!”

Tuế Hòa không còn gì để nói.

Xem như cô đã biết Cừ Chiêu thay đổi như thế nào --- anh bị bệnh, mà bệnh của anh không hề nhẹ.

Nhìn bàn tay của mình không thể nào thoát ra khỏi bàn tay của Cừ Chiêu, Tuế Hòa càng cảm thấy kỳ lạ, anh có nhiều bộ mặt như thế, vậy đâu mới là Cừ Chiêu thực sự?

————

Ảnh đế Cừ Chiêu: “Cảm ơn các đại gia đã ban thưởng cho tôi, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~