Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuế Tuế Bình An

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Nhị ca, hôm nay vào núi không?”

“Các đệ đi đi, ta còn phải dưỡng thương thêm vài ngày, gần đây trong nhà cũng phải có thêm người ở lại.”

“Không biết tối qua trong thôn có xảy ra chuyện gì không, ta đi dò hỏi thử xem.”

“Về sớm đấy, sắp đến giờ cơm rồi.”

Cuộc đối thoại giữa hai huynh rất ngắn, nhưng vì giọng Tiêu Dã hơi lớn, Đồng Tuệ vẫn bị đánh thức, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào mắt nàng.

Sắp đến giờ cơm rồi?

Cơn buồn ngủ tan biến, Đồng Tuệ vội vàng ngồi dậy mặc quần áo, vừa gấp chăn xong, Tiêu Chẩn đi vào.

Không cần nhìn hắn, mặt Đồng Tuệ đã bắt đầu nóng bừng, vì lời đề nghị kỳ quặc của hắn tối qua, cũng vì những lời nói lung tung của nàng khi bị Tiêu Chẩn trêu chọc đến mê mẩn thần hồn. Hắn thì hay rồi, trước sau đều im lặng, trầm tĩnh hệt như ban ngày, chỉ biết dùng sức.

“Tỉnh rồi? Ta đi pha nước cho nàng.”

Nam nhân dưới giường dường như đã quên chuyện tối qua, lấy chậu rửa mặt ở giá rửa mặt rồi đi ra.

Đồng Tuệ tranh thủ đi giày, đi tới gương đồng nhìn một cái, tóc rối như cỏ dại, không biết trong mắt hắn thế nào, vội vàng cầm lược chải cho thẳng.

Không lâu sau, Tiêu Chẩn đem chậu nước nóng bốc hơi quay trở lại.

Đồng Tuệ vừa chải tóc vừa liếc hắn một cái: "Sao không gọi ta dậy sớm hơn?"

Tiêu Chẩn nhìn sang: "Hôm nay không phải lượt chúng ta nấu cơm, có thể ngủ thêm một lúc."

Đồng Tuệ cụp mắt xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ngoài lúc ốm, ta chưa bao giờ dậy muộn như vậy."

Tiêu Chẩn giọng cũng không lớn: "Ta đã cố ý kiềm chế rồi."

Đồng Tuệ: "..."

Biết nàng không thoải mái, Tiêu Chẩn lại đi ra, hai phu thê gặp lại nhau lúc ăn sáng ở viện tổ phụ, một người ngồi trong đám phụ nhân, một người ngồi trong đám nam nhân, người nào cũng ít nói.

Tiêu Dã chia sẻ với mọi người tin tức mà hắn ta dò hỏi được: "Tối qua cũng bình an, không nghe nói nhà ai gặp chuyện."

Tiêu Mục lên tiếng: "Được, hôm nay lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ vào núi, đừng đi xa nhau quá, cũng đừng để đến tối mịt mới về."

Tiêu Diên cùng hai đệ đệ gật đầu.

Hạ thị đang bưng bát cơm, liếc nhìn Tiêu Chẩn đang ngồi bên tay phải lão gia tử, hỏi: "Lão Nhị không đi sao?"

Bà ta không hề hay biết chuyện Tiêu Chẩn chém gϊếŧ mười chín tên lưu dân, trên người còn mang thương tích, chỉ tưởng Tiêu Chẩn mới thành thân muốn ở nhà hưởng thụ mấy ngày thanh nhàn.

Tiêu Mục thường chẳng để tâm đến mấy lời khıêυ khí©h của con dâu, nhị thúc Tiêu Thủ Nghĩa bất đắc dĩ trừng mắt nhìn thê tử: "Phòng ngừa lưu dân, sau này bốn huynh đệ chúng nó thay phiên nhau ở nhà một người."

Hạ thị cười gượng: "Thì ra là vậy, thϊếp còn tưởng lão Nhị ham thê nhi, luyến tiếc không muốn ra khỏi cửa."

Tiêu Ngọc Thiền lên tiếng: "Nương nghĩ gì vậy, nhị ca sao có thể giống tam ca."

Tiêu Diên: "..."

Tiêu Thủ Nghĩa trầm giọng, quát hai mẹ con: "Ăn cơm của các ngươi đi, ăn xong thì đi cho heo ăn."

Hai mẹ con lúc này mới ngậm miệng.

Đồng Tuệ lặng lẽ nhìn Lâm Ngưng Phương, thấy vị tam thẩm xuất thân tướng phủ này thần sắc vẫn điềm nhiên như thường, không hề bị ảnh hưởng, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần bội phục.

Ăn cơm xong, nam nhân ai nấy đều bận rộn, Lâm Ngưng Phương cũng chẳng nán lại.

Hạ thị vịn eo, nói với Liễu Sơ: "Liễu nhi, sáng nay lúc dậy ta bị trật eo, bận rộn cả buổi sáng, thật sự không chịu nổi nữa, con giúp ta rửa bát nhé."

Tiêu Ngọc Thiền vội vàng đỡ lấy mẫu thân, nhìn về phía Đồng Tuệ: "Con dìu nương về phòng, nhị tẩu giúp ta một tay nhé?"

Trước đó, Đồng Tuệ ngoan ngoãn cùng Liễu Sơ làm một trăm cái bánh, khiến hai mẹ con Hạ thị cũng xem nàng như nửa quả hồng mềm. Nửa còn lại cứng cũng chẳng sao, bóp thêm mấy cái là mềm nhũn ra thôi.

Đồng Tuệ ngăn hai mẹ con đang định rời đi, nói: "Nếu nhị thẩm không đi nổi, con cùng đại tẩu dìu người về phòng, chút việc còn lại Ngọc Thiền tự mình làm cũng được, cùng lắm là mất thêm chút thời gian, dù sao trong nhà cũng không còn việc gì khác."

Tiêu Ngọc Thiền nhướn mày: "Trong nhà đúng là không còn việc gì khác, đã vậy, đại tẩu nhị tẩu cũng rảnh rỗi, giúp ta một tay thì có làm sao?"

Đồng Tuệ nói: "Tổ phụ đặt ra quy củ thay phiên nấu cơm chính là muốn chúng ta có thể làm một ngày nghỉ một ngày, nếu hôm nay ta giúp các người, ngày mai các người giúp ta, không có lúc nào được nghỉ ngơi, chẳng phải là phụ lòng tốt của tổ phụ sao? Thôi, muội mau đi làm việc đi, chúng ta dìu nhị thẩm."

Nói xong, Đồng Tuệ kéo Tiêu Ngọc Thiền ra, dìu lấy cánh tay trái của Hạ thị, ra hiệu cho Liễu Sơ lại gần.

Liễu Sơ đúng là người tính tình nhu nhược, chỉ là trước kia nàng ấy bằng lòng nghe theo sự sai khiến của hai mẹ con Hạ thị, còn hiện tại nàng bằng lòng đứng về phía người chị em dâu cùng phòng.

Hạ thị đang giả vờ bị bệnh, không tiện tỏ thái độ lạnh nhạt, bèn nói: "A Mãn dìu ta là được rồi, Ngọc Thiền vụng về, làm gì cũng không đâu vào đâu, Liễu nhi con vẫn nên giúp nó một tay, kẻo lỡ bữa trưa."

Đồng Tuệ đáp: "Lúc nhỏ con cũng vụng về, luyện tập nhiều là nhanh thoăn thôi, nhị thẩm đừng quá nuông chiều Ngọc Thiền."

Tiêu Ngọc Thiền nghe vậy, lập tức nổi trận lôi đình: "Nương ta muốn nuông chiều ta, liên quan gì đến ngươi? Hiện tại ta nhờ đại tẩu giúp đỡ chứ có phải nhờ ngươi đâu, ngươi xen vào làm gì?"

Sắc mặt Hạ thị cũng rất khó coi.

Mọi người đều không giả vờ nữa, Đồng Tuệ liền buông cánh tay Hạ thị ra, đứng bên cạnh Liễu Sơ, nói: "Nếu nhị thẩm muốn nuông chiều muội muội, vậy thì hãy làm hết những việc mà muội muội nên làm, chứ không phải bản thân không muốn động tay, vừa đau lòng nữ nhi vừa sai khiến tôn tức phụ, truyền ra ngoài còn ra thể thống gì nữa."

Tiêu Ngọc Thiền: "Biết ngươi lợi hại rồi, chúng ta nào dám sai khiến ngươi!"

Đồng Tuệ: "Ta và đại tẩu thay phiên nhau làm việc, vốn dĩ đại tẩu có mười phần sức lực, hai chúng ta mỗi người đều bỏ ra mười phần, làm xong sớm nghỉ sớm. Vậy mà hôm trước các người sai khiến đại tẩu, ngày hôm sau đại tẩu chỉ còn lại năm sáu phần sức lực, hại ta phải giúp đỡ nhiều hơn, như vậy khác gì trực tiếp sai khiến ta, sao lại không liên quan đến ta?"

Tiêu Ngọc Thiền: "..."

Hạ thị đánh giá lại Đồng Tuệ một lượt, tấm tắc nói: "Bà mối Phương lúc mai mối khen ngươi lanh lợi, không ngờ miệng lưỡi cũng sắc bén như vậy, khuôn mặt lại xinh xắn đáng yêu như thế, hôm đến dạm ngõ ta đã nhìn lầm rồi, e là ngay cả lão Nhị cũng không biết sau lưng hắn ngươi còn có bản lĩnh cãi lại thẩm mẫu, tiểu cô đâu nhỉ?"

Đồng Tuệ cười khẽ: "Nhị thẩm không cần phải lôi những chuyện đó ra, thế đạo bây giờ ra sao người tự biết rõ, tháng này có nạn lưu dân, tháng sau có khi lại đến nạn cướp bóc, có quá nhiều việc phải phòng bị. Chúng ta là người một nhà nên cùng nhau chung tay góp sức để sống cho tốt, ngày nào đó người với Ngọc Thiền thật sự có đau đầu sổ mũi, ta và đại tẩu tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhưng nếu người muốn trốn tránh trách nhiệm chỉ biết sai khiến chúng ta, vậy thì bây giờ ta nói thẳng, người tìm cớ gì cũng vô dụng, không phải việc của chúng ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không làm, người muốn tìm nhị gia cũng được, tìm tổ phụ cũng được, ta vẫn nói câu đó."

Đồng Tuệ nghĩ rất rõ ràng, đã không thể thuận theo ý hai mẹ con Hạ thị, chi bằng nói rõ ràng một lần, thay vì phải vất vả duy trì hòa khí bề ngoài.

Hạ thị nghẹn họng, lùi lại một bước, há hốc mồm kinh ngạc.

Tiêu Ngọc Thiền cũng im bặt không nói nên lời.

"Đại tẩu, chúng ta đi thôi, ra ngoài làng cắt ít cỏ cho la."

Đồng Tuệ chưa bao giờ là người lười biếng, dù chỉ là có thể cho la ăn no hơn một chút, nàng cũng làm việc rất hăng hái.

Có lẽ Hạ thị thích ở nhà hưởng thụ nhàn nhã, bắt Đồng Tuệ ngồi trên giường trò chuyện cả ngày, đó mới là tra tấn.

Liễu Sơ tất nhiên nghe lời Đồng Tuệ.

Hôm nay, hai nàng đều mặc quần áo cũ, về đến sân viện phía đông, khóa kỹ cửa phòng trong, mỗi người cầm một bộ cuốc, giỏ từ cửa sau đi ra ngoài.

Nhà họ Tiêu sống ở phía tây bắc của làng, phía tây và phía bắc đều có ruộng. Ruộng phía bắc kéo dài khoảng một dặm, tiếp đến là sông Linh Thủy, qua sông là một ngọn núi nhỏ, một bên được người trong làng khai hoang thành ruộng, một bên thực sự không thích hợp để canh tác, trở thành nơi chôn cất tổ tiên của dân làng qua các thời đại.

Gieo trồng vụ xuân còn chưa bắt đầu, đồng ruộng, ven đường, hai bên bờ sông, khắp ngọn núi đều mọc đầy cỏ dại, rau dại, chỉ là mật độ dày thưa khác nhau.

Nhìn từ xa, đã có vài bóng dáng nữ tử và trẻ em đi tìm rau dại.

Đồng Tuệ thấy ngọn núi kia trọc lóc, không có lấy một cái cây nào to, có người hay không đều nhìn thấy rõ ràng, an tâm nói với Liễu Sơ: "Đại tẩu, chúng ta ra bờ sông xem thử, chỗ đó nhiều cỏ."

Liễu Sơ có chút do dự.

Đồng Tuệ nói: "Bây giờ có rất nhiều người giặt quần áo bên bờ sông, chúng ta không qua sông, hẳn là không sao."

Liễu Sơ vuốt ve chiếc giỏ đang đeo trên vai, khó xử nói: "Thật ra, ta đã rất nhiều năm rồi không ra khỏi cửa."

Người nhà của nàng đều chết trong chiến loạn, nhà phu quân chỉ cần nàng nhóm lửa nấu cơm, trong làng lại có người để ý đến nàng, Liễu Sơ sợ người khác đàm tiếu nên luôn ru rú trong nhà.

Mặc dù Đồng Tuệ mới gả vào nhà họ Tiêu năm, sáu ngày, nhưng nàng đã nắm rõ tính tình của Liễu Sơ, đoán chừng là nàng ấy kiêng kỵ thân phận góa bụa, bèn nói: "Vậy đại tẩu về phòng, sớm làm bộ y phục của Miên Miên, ta tự mình đi cũng được."

Sao Liễu Sơ có thể nhẫn tâm?

Như lời Hạ thị nói, Đồng Tuệ có khuôn mặt quá đỗi xinh xắn, da trắng như tuyết, đôi mắt long long, giống như một tiểu muội muội gặp người lạ chỉ dám trốn sau lưng tỷ tỷ.

Tuy tận mắt chứng kiến Đồng Tuệ dùng lời lẽ sắc bén trấn áp hai mẹ con nhà họ Hạ, trong lòng Liễu Sơ vẫn không khỏi lo lắng cho Đồng Tuệ khi nàng phải ra ngoài một mình.

“Hay là cùng đi đi, gặp người trong thôn ta còn có thể giới thiệu cho muội một chút.”

Đồng Tuệ: “…”

Đã mấy năm nay nàng không bước chân ra khỏi Tiêu gia, đại tẩu thật sự còn nhớ rõ những người ngoài kia sao?

Nhưng Liễu Sơ kiên quyết muốn đi cùng, Đồng Tuệ chỉ đành dẫn nàng ta theo.

Hai nàng dâu vừa bước qua góc tường Tây Bắc phía sau nhà Tiêu gia, đến khoảng đất trống phía Tây, trong lúc chờ lát nữa dạy người khác tập võ, hai huynh đệ Tiêu Mục đã trông thấy họ.

Tiêu Mục và Tiêu Thủ Nghĩa tiếp tục kiểm tra những cây thương, gậy gỗ tự chế, còn Tiêu Chẩn thì đi về hướng Bắc.

Hắn rõ ràng có lời muốn nói, hai nàng dâu liền dừng bước.

Đồng Tuệ khẽ nghiêng đầu, không còn vẻ ung dung như lúc đối mặt với hai mẹ con nhà họ Hạ nữa, dù sao thì họ chỉ biết múa mép khua môi múa lợi, còn Tiêu Chẩn lại có thể lột sạch nàng ra mà xem xét.

Tiêu Chẩn gọi Liễu Sơ một tiếng “Đại tẩu”, rồi nhìn Đồng Tuệ hỏi: “Đi đào rau dại sao?”

Đồng Tuệ nhìn bóng hắn cao lớn, đáp: “Đi cắt ít cỏ cho la, gặp rau dại thì tiện thể đào một ít.”

Tiêu Chẩn: “Đừng đi xa quá.”

Đồng Tuệ: “Muội biết rồi, xa nhất là đến bờ sông, đầy giỏ sẽ quay về.”

Thấy hắn hình như không còn lời nào khác, Đồng Tuệ nháy mắt với Liễu Sơ, xoay người bước về phía Bắc.

.

Ánh nắng ấm áp chan hòa, Đồng Tuệ chăm chú nhìn dưới chân, gần như tất cả rau dại có thể ăn đều đã bị người ta đào hết, chỉ còn lại rất nhiều cây cỏ khổ ma dùng để nuôi heo.

Đi một mạch đến bờ sông, giỏ của Đồng Tuệ vậy mà đã đầy hai phần với cỏ xanh và cỏ khổ ma.

Nàng quay sang nhìn Liễu Sơ, chợt phát hiện trên trán Liễu Sơ đã lấm tấm mồ hôi.

Liễu Sơ cười ngượng ngùng: “Đã lâu rồi không đi xa như vậy.”

Đồng Tuệ cũng cười: “Đại tẩu có biết vì sao muội chạy nhanh như vậy không? Bởi vì muội từ nhỏ đã theo phụ thân và các thúc bá vào núi, ngày nào cũng trèo lên leo xuống, đi nhiều nên luyện tập thành thói quen.”

Như Lâm Ngưng Phương và Liễu Sơ, nếu có một ngày cần phải chạy trốn, hai người họ nhất định sẽ bị bỏ lại phía sau.

Liễu Sơ nào có không biết điều này, trước kia là do không có cơ hội, bây giờ...

“Vậy sau này A Mãn ra ngoài làm gì, ta đều đi cùng muội.”

Đồng Tuệ: “Được, vừa hay muội cũng có thêm bạn đồng hành.”

Lúc này, A Phúc và A Trân đang ngồi xổm bên bờ sông giặt quần áo, A Phúc vừa nhìn thấy hai người liền đứng thẳng người dậy, mừng rỡ vẫy tay: “Đại thái thái, Nhị thái thái, sao hai người lại đến đây?”

Một dãy nữ tử và cô nương bên bờ sông đều nghiêng đầu nhìn sang.

Liễu Sơ quay mặt đi, Đồng Tuệ đáp: “Ra ngoài cắt cỏ cho la, các ngươi giặt xong thì nhớ gọi chúng ta.”

A Phúc: “Vâng!”

A Trân chưa từng gặp vị Nhị thái thái mới gả đến này, đợi hai nàng dâu đi xa, nàng ta mới nhỏ giọng hỏi A Phúc: “Tính tình Nhị thái thái thế nào, đối xử với ngươi ra sao?”

A Phúc vừa đập quần áo vừa vui vẻ nói: “Rất tốt, cũng giống Đại thái thái, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, lần đầu tiên nô tỳ gọi nàng là Nhị thái thái, nàng ấy còn đỏ mặt nữa.”

A Trân nghe mà không khỏi ghen tị, chủ tử chân chính của nàng ta là Lâm Ngưng Phương thì khỏi phải nói, nhưng chủ tử lại gả cho tam gia nhà họ Tiêu, hai mẹ con nhà họ Hạ cứ động một tí là sai bảo nàng làm việc, khiến nàng cả ngày không được rảnh rỗi.

Biết thế này, lúc trước đã nên đi theo hầu hạ Nhị gia nhà họ Tiêu, dung mạo của nàng ta như vậy, chỉ cần khéo léo một chút, Nhị gia sao có thể không động lòng? Kết quả lại tự mình tìm cho mình một phu quân thô kệch và bà bà khó tính.

.

Hai bên bờ sông Linh Thủy là bãi đá rộng lớn, mép bãi đá thấp hơn ruộng lúa cạnh đó hơn một trượng, tạo thành một con dốc thoải.

Cỏ xanh ở sườn dốc càng thêm tươi tốt, Đồng Tuệ và Liễu Sơ vừa trò chuyện vừa cắt đã đầy hai giỏ.

“A Mãn mau nhìn, chỗ này có một đám rau má này.” Liễu Sơ vòng qua một tảng đá lớn, mừng rỡ gọi.

Đồng Tuệ xách giỏ chạy tới, quả nhiên nhìn thấy một vùng rau má mọc um tùm, vui vẻ nói: “Đủ làm một bữa nhân bánh bao rồi.”

Nhân bánh bao làm bằng rau má có vị chua chua, cực kỳ thơm ngon, ngoại tổ phụ còn nói rau má thanh nhiệt giải độc, thường xuyên ăn rất tốt cho sức khỏe.

Giỏ đầy cũng không sợ, chỉ cần ấn chặt cỏ vào trong là lại có chỗ.

Hái hết chỗ rau má, hai nàng xách giỏ ra bờ sông rửa tay, tiện thể nghỉ ngơi một chút.

Dòng nước trong vắt, tiếc là quá nông, nhiều nhất cũng chỉ có vài con cá bột dài bằng móng tay, bắt về nhà cũng không nuôi lớn được.

Liễu Sơ thấy Đồng Tuệ ngồi xổm xuống tìm cá, cười nói: “Trong ao làng chúng ta có cá lớn nhưng đều là do người ta nuôi, muốn ăn thì phải bỏ tiền ra mua cá, hoặc là bỏ tiền ra câu cá, có thể câu được bao nhiêu là tùy vào bản thân.”

Đồng Tuệ: “Gặp phải người câu cá giỏi, vậy nhà kia chẳng phải lỗ vốn sao?”

Liễu Sơ: “Tiền câu cá thu được còn nhiều hơn, đa số mọi người đều trực tiếp mua cá, nhị đệ lúc còn trẻ cũng từng bỏ tiền ra câu cá, tính đi tính lại vẫn là trực tiếp mua cá cho nhanh.” Nàng chợt nhớ ra điều gì, hỏi: “Đúng rồi, A Mãn muội biết săn bắn, vậy đã từng học câu cá chưa?”

Đồng Tuệ lắc đầu: “Bên chỗ chúng ta không có ao lớn như vậy, muội chưa từng câu cá bao giờ.”

Liễu Sơ liếc mắt về phía A Trân, nhỏ giọng nói: “Nghe nói tam đệ muội rất giỏi việc này, nhưng lúc đó là do nhà nàng ta có vườn, câu cá chỉ là để tu tâm dưỡng tính, không phải để câu lên ăn.”

A Trân thường kể với A Phúc một số chuyện cũ của nhà họ Lâm, A Phúc không giấu được chuyện gì, vô tình kể lại cho nàng nghe.

Trong đầu Đồng Tuệ liền hiện lên một hình ảnh, tiểu thư khuê các mặc xiên y gấm vóc, thần sắc an nhiên ngồi bên bờ ao nhà mình buông câu, câu được cá thì mỉm cười, sau đó lại thả cá về nước.

Một tiểu thư đài các như nàng, để nàng ngồi bên bờ ao làng câu cá vì nhu cầu mưu sinh, lại còn để dân làng vây quanh đánh giá, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
« Chương TrướcChương Tiếp »