Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuế Tuế Bình An

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc Đồng Tuệ tắm xong, nước trong thùng tắm đã không còn ấm nữa.

Nàng thắt chặt dây áo bên phải, sờ sờ gương mặt nóng ran, cố gắng giữ vẻ mặt như thường rồi mới mở cửa.

Phòng khách không có ai.

Yên tĩnh đến lạ thường, bỗng nhiên rèm trúc phòng phía bắc đối diện bị người ta vén lên, dọa Đồng Tuệ giật thót tim.

“Ta… ta tắm xong rồi, chàng… chàng vào thay nước nóng đi.”

Nhường đường ở cửa phòng phía nam, Đồng Tuệ nhỏ giọng nói.

Tiêu Chẩn: “Không sao, ta không sợ lạnh.”

Hắn đi ngang qua nàng, Đồng Tuệ len lén liếc nhìn, tầm mắt ngang với vai phải… cánh tay phải của hắn.

Huynh đệ nhà họ Tiêu ai nấy đều cao lớn, Đồng Tuệ đều phải ngẩng đầu mới nhìn thấy mặt, trong đó Tiêu Chẩn lại là người cao nhất. Những người khác cao tám thước mốt, Tiêu Chẩn có lẽ phải đến tám thước hai.

Sự chênh lệch về hình thể này tạo nên cảm giác áp bức, đặc biệt rõ ràng trong đêm khuya vắng vẻ.

Đồng Tuệ lơ đãng đi đến phòng phía bắc, phát hiện chăn đã được trải sẵn, chăn gấm đỏ thẫm, hai chiếc gối đầu.

Nến long phụng trong đêm động phòng đã được dọn đi, trên tủ để một ngọn đèn dầu le lói, nghe tiếng nước ào ào từ phòng phía nam vọng lại, Đồng Tuệ thổi tắt đèn, mò mẫm chui vào trong chăn.

Mẫu thân đã chuẩn bị cho nàng hai chiếc đệm nhỏ thay phiên sử dụng, chiếc trước A Phúc giặt rồi còn chưa khô, chiếc còn lại để trong tủ quần áo.

Tối nay chắc chắn phải dùng đến, nhưng Đồng Tuệ không muốn tự mình chuẩn bị, như thể nàng rất mong chờ vậy.

Đang suy nghĩ lung tung, bên kia Tiêu Chẩn đã tắm xong, tiếng bước chân trầm ổn, thong thả đi tới.

Đồng Tuệ nhắm mắt lại, không nhúc nhích.

Đèn bên ngoài đều đã tắt, Tiêu Chẩn từ trong bóng tối bước vào phòng, ngược lại có thể nhìn thấy rõ hơn một số đường nét mơ hồ.

Hắn đóng cửa, đi tới bên giường.

Vì bị chiến sự trì hoãn, năm nay Tiêu Chẩn đã hai mươi sáu tuổi, trước kia nam tử ở độ tuổi này con cái đều đã được đưa đến trường tư thục học hành, vậy mà Đồng Tuệ mới vừa tròn mười tám, đúng là độ tuổi đẹp để các cô nương trong làng đi lấy phu quân.

Trong số các cô nương, nàng cũng xem như có chiều cao nhưng đến nhà họ Tiêu, bị nam tử vây quanh lại giống như một nữ hài tử.

Tối qua nến đỏ sáng suốt đêm, Tiêu Chẩn lần đầu làm tân lang cũng có chút không tự nhiên, lúc này tối đen như mực, hắn ngược lại thoải mái hơn.

Vén chăn lên, Tiêu Chẩn bế Đồng Tuệ đang căng thẳng đến mức sắp hóa đá lên, đặt nàng ngồi trên đùi mình.

Đồng Tuệ không biết hắn muốn làm gì, cũng không tiện hỏi.

Chiếc áo đơn vừa mặc vào chưa được bao lâu đã bị ném sang một bên, Đồng Tuệ vùi mặt vào l*иg ngực hắn, thân thể dần dần thả lỏng không còn cứng ngắc nhưng lại không nhịn được run rẩy.

“Đệm… trong tủ quần áo.” Bị hắn đặt lại vào trong chăn, Đồng Tuệ chống tay lên vai hắn, kịp thời lên tiếng.

Giọng Tiêu Chẩn khàn khàn: “Tối nay còn phải dùng sao?”

Đồng Tuệ thẹn quá hóa giận, trong lòng nghĩ, bản thân hắn có bao nhiêu đồ vật trong lòng còn không biết sao?

Nhưng lời thực sự nói ra lại mềm mại như bông: “Để thấm mồ hôi.”

Tiêu Chẩn lúc này mới xuống giường một lần nữa, trở về liền có chút thô lỗ nhét chiếc đệm vào sau lưng nàng.

Đồng Tuệ còn đang cố gắng kéo chiếc đệm xuống, Tiêu Chẩn đã như ngọn núi đè xuống.



Tiêu Chẩn ít nói, Đồng Tuệ cũng là người trầm tính, lúc còn ở nhà mẹ đẻ, mười ngày nàng có khi còn không nói được bằng một ngày hôm nay.

Lúc này Tiêu Chẩn cũng không nói chuyện gì với nàng, nhưng cổ họng Đồng Tuệ lại không kìm được mà đáp lại hắn, có đôi lúc, nàng thật sự sợ hãi tiếng động sẽ truyền đến tai Tiêu Dã hoặc Liễu Sơ đang ở cùng viện.

Kỳ thực là nàng “giấu đầu lòi đuôi”, với tính cách của nàng, đã cố tình kiềm chế, sao có thể truyền ra xa như vậy được?

Nếu nàng buông thả mặc kệ trời đất, Tiêu Chẩn ngược lại sẽ kiềm chế, dù sao hắn cũng không muốn để đệ đệ và tẩu tử nghe thấy động tĩnh trong phòng mình, nhưng Đồng Tuệ che giấu rất tốt, trừ khi có người nấp ngoài cửa sổ phòng phía bắc mới có thể nghe thấy, Tiêu Chẩn sao có thể kiềm chế được?

Hắn cố ý nhìn cô nương này lo lắng bất lực, mượn bóng đêm để nàng không nhìn thấy vẻ gian tà và du͙© vọиɠ trong mắt hắn.

Tấm đệm lót đã hoàn thành nhiệm vụ, phần lớn bề mặt đều đã ướt sũng.

.

Tiếng gà gáy sáng sớm cũng không thể đánh thức Đồng Tuệ, phải đến khi Tiêu Chẩn đưa tay sang mới khiến nàng bừng tỉnh.

Lơ mơ một lúc, Đồng Tuệ chợt nhớ ra sáng nay đến lượt mình cùng Liễu Sơ nấu cơm, lập tức hất tay hắn ra, ngồi bật dậy như chạy trốn: "Ta phải đi nấu cơm rồi."

Tiêu Chẩn biết rõ, vừa rồi hắn cũng chỉ muốn trêu nàng một chút, chứ không có ý gì khác.

Trong nhà vẫn tối om, Tiêu Chẩn chỉ mặc độc một chiếc quần đùi bước xuống đất, mò mẫm lấy hộp quẹt châm lửa thắp sáng đèn dầu.

Vầng sáng vàng nhạt lặng lẽ lan tỏa đến chiếc giường đất, Đồng Tuệ nhanh chóng mặc quần áo, xoay người đối diện với l*иg ngực rắn chắc của nam tử. Nàng lập tức cúi đầu, im lặng xỏ giày.

Tiêu Chẩn đi đến mép giường, nhặt y phục lên khoác lên người.

Đồng Tuệ lúc này mới ngước lên nhìn, vừa chải đầu vừa hỏi: "Chàng không ngủ thêm chút nữa sao?"

Tiêu Chẩn: "Đủ rồi, để ta đun ít nước nóng cho nàng rửa mặt nhé?"

Đồng Tuệ: "Nước lạnh là được rồi."

Tiêu Chẩn bèn ra ngoài, múc từ trong chum nửa chậu nước bưng vào.

Đồng Tuệ rửa mặt, hắn đứng bên cạnh nhìn.

Đồng Tuệ không ngẩng lên, tùy tiện lau lau tay rồi đi ra ngoài.

Ba gian chính viện đều tối om, nhưng Liễu Sơ vừa lúc bước ra từ gian giữa, thấy Đồng Tuệ, nàng dịu dàng nói: "Đệ muội cứ đến nhà bếp trước đi, ta ra sau vườn lấy củi."

Đồng Tuệ: "Chúng ta cùng đi."

Xung quanh đều tối đen như mực, nàng cũng chưa quen thuộc Tiêu gia cho lắm, một mình đi có chút sợ hãi.

Thật ra, Đồng Tuệ không tin quỷ thần, cũng chẳng sợ những con thú nhỏ tầm thường trên núi, chỉ sợ con người, sợ kiểu người không biết lúc nào sẽ đột nhiên xuất hiện, bất kể nam hay nữ, sợ ánh mắt của họ vì đói khát mà trở nên gần giống như mãnh thú ăn thịt người.

Hai nàng dâu vừa định đi qua gian giữa thì Tiêu Chẩn từ trong bước ra, trên tay cầm một chiếc đèn.

Hắn sải bước đi tới, đưa đèn cho Đồng Tuệ, thấp giọng nói: "Hai người cứ đến nhà bếp trước đi, ta đi ôm củi."

Nói xong liền bỏ đi.

Đồng Tuệ theo bản năng nhìn theo bóng lưng hắn.

Liễu Sơ phản ứng lại, vừa bất ngờ vừa buồn cười: "Nhị đệ cũng biết thương hoa tiếc ngọc đấy."

Đồng Tuệ nghe vậy, âm thầm nghiến răng, thật sự biết thương hoa tiếc ngọc thì tối qua đã không hành hạ nàng tàn nhẫn như thế, hành động ôm củi này giống như một kiểu bù đắp hơn.

"Đi thôi."

Bên phía sân trong, Tiêu lão gia tử đã dậy, mỗi khi các con dâu tôn tức phụ nấu cơm, ông đều ra thư phòng.

Liễu Sơ đang tính toán: "Tối qua tổ phụ và mọi người đều chưa ăn no, chúng ta cứ làm bánh cho bữa sáng trước đã, nam tử mỗi người một cái, nữ tử và trẻ con hai người chia một cái, ừm, tổng cộng là mười cái rưỡi, hay là làm mười một cái đi."

Đồng Tuệ: "..."

Người đông miệng nhiều, lương thực tiêu hao càng kinh người, may mà Tiêu gia có gia sản, thêm vào đó mấy huynh đệ Tiêu Chẩn đều có thể nuôi sống gia đình, nếu không chỉ riêng việc ăn uống đã là một vấn đề lớn.

Lương thực được cất giữ ở gian nhà phía tây của lão gia tử, bình thường đều khóa kỹ, sau khi lão gia tử dậy mới mở ra, ăn cơm xong ông lại đích thân khóa lại.

Đồng Tuệ đi theo sau Liễu Sơ vào trong, phát hiện lương thực bên trong không nhiều, ít nhất là không phù hợp với danh tiếng gia đình giàu có của Tiêu gia.

Nhìn ra sự nghi hoặc của nàng, Liễu Sơ muốn nói lại thôi.

Đồng Tuệ hiểu ra, Tiêu gia chắc chắn còn có nơi khác cất giấu lương thực, chỉ là Liễu Sơ không chắc có thể nói cho nàng biết hay không.

Theo tình hình triều đình thối nát, sau này chắc chắn sẽ còn có chiến loạn, lương thực chính là mạng sống, Tiêu gia nhất định sẽ không dễ dàng tiết lộ cho một nàng dâu mới cưới.

Đồng Tuệ cũng không vội, nàng khôi phục lại vẻ mặt, thản nhiên lấy từ trong bao tải ngô ra một lượng đủ để nấu cháo sáng nay.

"Đủ chưa?" Lần đầu tiên nấu cháo cho nhiều người như vậy, Đồng Tuệ không nắm chắc được lượng, bèn hỏi Liễu Sơ.

Liễu Sơ lại múc thêm một muỗng lớn.

Đồng Tuệ bưng thau đi ra ngoài.

Liễu Sơ thở phào nhẹ nhõm, hầm chứa lương thực của Tiêu gia là một bí mật lớn, bọn trẻ, Lâm Ngưng Phương, A Phúc A Trân đều không biết vị trí cụ thể, không có lệnh của lão gia tử, nàng tuyệt đối không dám nói cho Đồng Tuệ biết. Bất quá, nếu Đồng Tuệ tò mò về chuyện này mà quay sang hỏi nhị đệ, nhị đệ có nói cho nàng biết không? Đồng Tuệ vừa nhìn đã biết là người muốn an phận thủ thường sống ở Tiêu gia, không giống như Lâm Ngưng Phương.

Đồng Tuệ rửa lại nồi một lượt, Liễu Sơ ở đầu bên kia nhào bột mì.

Tiêu Chẩn mang một bó củi khô vào, là cành cây nhỏ nhặt được trên núi, rất bắt lửa.

Giúp nhóm lửa xong, hắn mới rời đi.

Liễu Sơ nhìn Đồng Tuệ cười.

Đồng Tuệ coi như không thấy.

.

Một bữa sáng đã cần tới mười một cái bánh, một ngày ba bữa là ba mươi ba cái, làm tròn số lượng ba ngày thì phải đến một trăm cái.

Dọn dẹp nhà bếp, cho gia súc ăn xong, hai nàng dâu Đồng Tuệ và Liễu Sơ lại tiếp tục nhào bột, cán bột, nhóm lửa, nướng bánh.

Lượng công việc quá lớn, Tiêu Dã, Tiêu Thiệp đều chạy đến xem náo nhiệt.

Tiêu Dã trừng mắt nhìn Tiêu Thiệp, bênh vực các tẩu tẩu: "Nhị thẩm bọn họ thật quá đáng, mỗi lần đến lượt mình là lại nghĩ đủ cách lười biếng, rồi đẩy món ăn tốn công sức này cho đại tẩu."

Đây là chuyện rõ như ban ngày, Tiêu Thiệp cũng vì sự lười biếng, tinh ranh của mẫu thân và tỷ tỷ mà xấu hổ, thấy nhị tẩu định đi thêm củi, vội vàng nói: “Để đệ, đệ biết nhóm lửa.”

Đồng Tuệ: “... Ừm, vậy đệ coi chừng một chút, lửa nhỏ thôi, lớn quá bánh dễ bị cháy.”

Tiêu Thiệp: “Vâng!”

Có người giúp nhóm lửa, Đồng Tuệ chuẩn bị lật chiếc bánh đang nướng trong chảo.

Tiêu Dã: “Chuyện này để đệ, nhị tẩu cứ việc cán bột, cái nào cần lật cứ việc sai bảo đệ.”

Đồng Tuệ mỉm cười: “Được rồi, hôm nay đúng là nhiều việc, làm phiền hai đệ rồi.”

Liễu Sơ nhìn Đồng Tuệ với ánh mắt ngưỡng mộ.

Hai tiểu thúc cũng rất quan tâm nàng, nhưng nàng không thể nào rộng lượng được như Đồng Tuệ, chỉ hận không thể để hai tiểu thúc đừng lại gần trò chuyện, khỏi phải câu nệ.

Đồng Tuệ đang nhào bột, nghe thấy từ xa vọng lại tiếng hô "Hây", "Hớ" đều đều, tò mò hỏi Tiêu Dã: “Tiếng gì vậy?”

Tiêu Thiệp giành nói: “Là tổ phụ và phụ thân đang dạy mọi người luyện võ.”

Tiêu Dã: “Đúng vậy, tổ phụ người không chịu ngồi yên, năm đó mới chuyển đến thôn Linh Thủy không lâu đã bắt đầu thu nhận đồ đệ, bá tánh mười dặm tám làng nghe danh tiếng đều đưa con cái đến, lúc đông nhất tổ phụ dạy cùng lúc hơn trăm người. Mấy năm trước chiến loạn bị gián đoạn, năm ngoái không phải lại yên ổn rồi sao, tổ phụ lại thu nhận đồ đệ, bá tánh không có tiền nộp học phí, người không lấy tiền cũng muốn dạy, thế là không chỉ trẻ con đến học, mà người lớn khi rảnh rỗi cũng chạy đến học vài chiêu, náo nhiệt không kém ngày xưa.”

Liễu Sơ thở dài: “Mọi người đều sợ hãi, học chút võ công phòng thân, sau này nếu lại bị bắt đi lính thì cơ hội sống sót cũng nhiều hơn so với người không biết võ, người ở nhà cũng tự tin hơn khi đối phó với quân phiệt.”

Chuyện hôn sự của Đồng Tuệ là do lão gia tác thành, nàng vốn đã có cảm giác gần gũi với lão gia, bây giờ lại thêm một phần kính phục: “Có võ nghệ, lúc nguy nan có thể cứu mạng, tổ phụ đang cố gắng hết sức giúp mọi người bảo toàn tính mạng.”

Tiêu Dã: “Đúng vậy, tổ phụ cũng nói như vậy, sống được một người thì hay một người.”

Đồng Tuệ không khỏi tăng nhanh tốc độ, tranh thủ làm xong sớm để được tận mắt chứng kiến cảnh tượng mọi người cùng nhau luyện võ.

Hà thị đi tới xem náo nhiệt, phát hiện nhi tử ruột của mình vậy mà lại đang nhóm lửa, cho rằng Đồng Tuệ cố ý sai khiến nhi tử mình, tức giận gọi Tiêu Thiệp đi theo bà ta. Tiêu Thiệp không nghe, Hà thị liền vặn tai cậu, hai mẹ con làm ầm ĩ. Tiêu Dã thấy phiền, bực bội đuổi Tiêu Thiệp, Tiêu Thiệp lúc này mới miễn cưỡng đi theo mẹ ruột về Tây viện.

Tiêu Dã khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt về phía ngoài, sau đó nhìn Đồng Tuệ, lo lắng nói: “Nhị tẩu, tẩu sẽ không giống đại tẩu, sau này cứ mặc kệ bên kia chiếm tiện nghi của tẩu chứ?”

Đồng Tuệ nhìn bột ngũ cốc trên tay, nói: “Có thể một lần chứ không thể hai lần, lần đầu tiên ta nể mặt bà ấy là trưởng bối, việc ra chút sức lực ta không tranh giành với bà ấy, lần sau bà ấy còn muốn như vậy, đó chính là bà ấy cố ý bắt nạt ta, làm ầm ĩ lên cũng là ta có lý.”

Mắt Tiêu Dã sáng lên, nói với Liễu Sơ: “Đại tẩu nghe thấy chưa? Nên như nhị tẩu nghĩ vậy, tẩu cũng học hỏi đi!”

Liễu Sơ cười khổ, nàng một là không có phu quân chống lưng, hai là không thể sinh con nối dõi tông đường cho Tiêu gia, đương nhiên là không có địa vị.

.

Buổi trưa, Liễu Sơ tranh thủ rửa sạch cái bát cuối cùng.

Đồng Tuệ duỗi thẳng lưng, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán và hai bên má, người đông nói ra thì hay, nghe cũng đẹp mắt, nhưng chỉ khổ cho nữ tử trong nhà phải lo cơm nước.

Cũng may Tiêu gia còn nuôi A Phúc, A Trân giúp giặt giũ quần áo, nếu không với thân thể yếu đuối của Đồng Tuệ có lẽ cũng không chịu nổi.

Nhìn thấy Liễu Sơ xoa eo, Đồng Tuệ quan tâm nói: “Mệt rồi sao? Tỷ mau về nghỉ ngơi, để muội dọn dẹp chỗ này.”

Còn phải cất bát đũa vào tủ, đổ nước thải vào thùng cho heo ăn vào buổi tối, cuối cùng là dọn dẹp bếp.

Liễu Sơ lắc đầu, kiên trì ở lại giúp Đồng Tuệ dọn dẹp xong.

Hai người sóng vai trở về Đông viện, mỗi người trở về phòng của mình.

Đồng Tuệ gác tay lên đầu, nằm úp mặt xuống giường.

Nàng không yếu đuối như Liễu Sơ nhưng từ sáng đến trưa cộng thêm một trăm cái bánh nướng, bận rộn suốt cả buổi sáng, vai nàng cũng hơi ê ẩm.

Đang thiu thiu ngủ, cửa phòng bỗng bị đẩy ra.

Đồng Tuệ uể oải nhìn qua, thấy là Tiêu Chẩn, nàng chỉ sửa lại tư thế nằm úp mặt có phần bất nhã thành nằm nghiêng, nhắm mắt lại.

Tiêu Chẩn lên giường, lấy cho nàng một chiếc gối.

Đồng Tuệ quay lưng về phía hắn nằm.

Tiêu Chẩn: “Nằm úp đi, ta xoa bóp cho nàng.”

Đồng Tuệ nghĩ đến những trò hư hỏng của hắn tối qua, thản nhiên nằm úp sấp lại, để hắn hầu hạ.

Không ngờ Tiêu Chẩn vừa đặt tay lên vai nàng, Đồng Tuệ đã kêu lên một tiếng, còn lớn hơn cả đêm qua!

Tiêu Chẩn còn đang ngơ ngác thì thấy dái tai cô nương này như biến ảo mà đỏ bừng, ngay cả chiếc cổ thon dài trắng nõn cũng ửng hồng.

Hắn im lặng một lúc, hỏi: “Đau sao?”

Đồng Tuệ gật đầu, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc gối trước mặt, chỉ hận không thể rút lại tiếng kêu vừa rồi.

Tiêu Chẩn hơi giảm lực tay: “Như vậy?”

Đồng Tuệ: “Được rồi.”

Tiêu Chẩn: “Lần sau còn làm một trăm cái bánh nữa không?”

Đồng Tuệ: “...”

Tiêu Chẩn: “Nhị thẩm đánh mắng nàng, ta có thể xen vào, còn loại tính toán vụn vặt trong lời nói này ta không tiện nhúng tay vào, chỉ có thể dựa vào nàng phản bác lại.”

Đồng Tuệ: “Ta biết, hôm qua tổ phụ ở đó, ta không muốn vừa mới gả đến đã tranh cãi với bà ấy trước mặt tổ phụ, khiến tổ phụ khó xử.”

Nàng nhường nhịn Hà thị một lần trước mặt lão gia, chứng minh mình không phải là tôn tức phụ so đo tính toán, lần sau nàng không nhường nữa, lão gia sẽ biết nàng không phải là tôn tức phụ nhu nhược như Liễu Sơ.

Nàng đã hết lòng theo lễ số, còn lão gia thích hay không thích nàng như vậy, thì không liên quan đến Đồng Tuệ, nếu lão gia muốn nàng học theo Liễu Sơ để đảm bảo sự yên ổn trong nhà họ Tiêu, Đồng Tuệ tuyệt đối sẽ không để bản thân chịu uất ức.

Tiêu Chẩn: “Nàng biết suy nghĩ cho tổ phụ như vậy, khó trách người lại thích nàng.”

Trong lòng Đồng Tuệ vui mừng: “Tổ phụ nói với chàng sao?”

Tiêu Chẩn nói: “Không cần nói, ta cũng biết ánh mắt tổ phụ nhìn nàng với nhìn đại tẩu, tam đệ muội không giống nhau.”

Đồng Tuệ cố gắng nhớ lại, nhưng lão gia tử lúc không cười cũng rất uy nghiêm, ánh mắt nhìn mọi người dường như đều giống nhau.

Tiêu Chẩn ấn xong vai lưng nàng, hai tay liền đặt lên eo nàng.

Đồng Tuệ nhất thời cứng đờ, vội vàng né tránh: “Được rồi, không còn tê nữa, ta muốn ngủ một lát.”

Tiêu Chẩn: “Nàng ngủ đi, ta ở bên cạnh đọc sách, chờ nàng tỉnh rồi chúng ta bàn bạc xem ngày mai mang gì về cho nhạc phụ nhạc mẫu.”

Chẳng qua là rượu, trà, bánh trái, Đồng Tuệ liền yên tâm ngủ.

Có lẽ sợ nàng quá mệt mỏi, lúc về nhà mẹ đẻ tinh thần không tốt khiến nhạc phụ nhạc mẫu lo lắng, đêm nay sau khi nằm xuống, Tiêu Chẩn ngoan ngoãn ngủ bên cạnh, không chạm vào nàng.

Hôm sau ăn sáng xong, Tiêu Chẩn chuẩn bị một chiếc xe lừa, mang theo Đồng Tuệ lên đường.
« Chương TrướcChương Tiếp »