Chương 25

Bà Mùi sau khi cô bấm thang máy lên tầng 5 thì bà cũng bị vệ sĩ của Hoàng lấy súng và roi rồi hôn tống về biệt thự Mimosa, trên xe bà luôn miệng chửi bới đám đàn em của Trọng Hoàng không thương tiếc, nói rằng chúng mày sẽ chết không được yên đâu nọ kia. Đám vệ sĩ mặc dù rất bực bội nhưng không dám nói gì, vì dù gì bà Mùi cũng là bà nội cô chủ của họ, không nên có hành động gì.

- Dạ con chào mẹ.

- Mau. Chúng mày tới bar của thằng Hoàng. Mang cháu tao về đây! NHANH LÊN KHẨN TRƯƠNG!

- Kìa mẹ. Con Nhi đã lớn rồi và cũng đủ tuổi lấy chồng. Mẹ không…

Ngay lập tức má phải của ông Huy in hằn 5 dấu ngón tay của bà Mùi. Bà Mùi chửi um lên:

- Má chúng mày. Cháu tao nó không yêu thằng Hoàng, không yêu nó chúng mày rõ chưa! Tao không thể để con bé nó khổ. Đi nhanh! Nhanh mang cháu tao về đây! Mẹ kiếp.

Bà Mùi gọi điện cho đám vệ sĩ của mình, ngay lập tức họ lên xe đi ngay tới bar Tornado. Bà Mùi cũng đang trên xe đi cùng với bố mẹ Nhi, luôn miệng chửi bới:

- Chúng mày làm bố mẹ kiểu gì thế hả? Có 1 mụn con thôi, 1 mụn con thôi mà không thể bảo vệ. Có biết thằng Hoàng nó là quân gϊếŧ người không dao không hả? Có biết con Nhi nó không yêu thằng Hoàng hay không hả? Có biết thằng Hoàng rất nhiều kẻ thù không, có nghĩ được tới cảnh con bé bị kẻ thù của thằng Hoàng hại chết không?. Mẹ kiếp chúng mày không xứng đáng làm bố mẹ nó.

Bà Mùi đã lo quá xa rồi, bởi Trọng Hoàng không có kẻ thù, kẻ thù lớn nhất từ trước tới nay với anh ta là lão Chen, thì đã bị Vinh lựu đạn cắt thủ cấp rồi, đám tay chân cũng bị Vinh và đàn em thân tín gϊếŧ chết. Nhưng đúng là Nhi không yêu Hoàng, nhưng biết đâu tương lai này Nhi yêu thì sao, đâu ai biết trước được tương lai.

Tới nơi, vệ sĩ của bà Mùi đứng bên kia đường đợi lệnh bà Mùi. Con xe của ông Huy tới, Kiên, anh ta cầm đầu nhóm vệ sĩ đi tố mở cửa xe cho bà Mùi, nói rằng Vinh lựu đạn anh ta hứa sẽ cứu Thế Phong ra ngoài.

- Không! Nhắn tin lại cho nó, nói rằng hãy cứ nằm yên đó đợi lệnh, nó mà hành động lúc này nó sẽ chết. Hiểu chưa!

- Dạ vâng an bà nội. CHÚNG MÀY THEO TAO!

- DẠ!

Kiên cùng 17 thanh niên trên 25 tuổi (tuổi đời nhiều hơn đám tay chân của Trọng Hoàng) có vũ trang đi vào trong bar Tornado của Hoàng. Kiên đứng đầu bắn súng chỉ thiên ra lệnh ngừng nhạc và bật đèn cho sáng lên:

- Thằng chủ chỗ này đâu?

- Mày là ai? Đại ca tao để này nói thằng này thằng nọ à? CÚT!

- Chúng mày bảo ai cút?

Giọng bà Mùi cất lên ngay lập tức thái dương tên vệ sĩ kia lạnh toát, bà Mùi bị thu súng với roi không có nghĩa là bà hết vũ khí.

- Thằng Hoàng đâu? Không nói tao bắn vỡ sọ mày.!

- Dạ dạ thưa thưa cháu thưa bà nội, đại đại ca đã đã mang cô chủ về biệt thự rồi ạ.

Này thì mang về biệt thự này, tên vệ sĩ đó bị bà Mùi bắn trúng vào xương cẳng chân, mua cái nạng mà đi nhé con trai. Đúng thật là Hoàng đã mang Nhi đi, nhưng không phải biệt thự lúc trưa nữa mà là 1 biệt thự khác xa hơn:

- TRỌNG HOÀNG! BUÔNG TÔI RA! BUÔNG RA! AAAA…

Trong căn phòng rộng hơn 250m2 kia Trọng Hoàng đang hôn khắp gương mặt, cổ, gáy, tới bàn tay 5 ngón búp măng nhỏ nhắn xinh xắn kia, chùn chụt như đang mυ"ŧ 1 que chups pa chups. Nhẹ nhàng ngọt ngào, Trọng Hoàng cầu xin cô:

- Ưmmm… Nhi à. Em muốn làm hoàng hậu nơi này, làm vợ của tôi không?

- Không! Đồ ác ma như anh, còn lâu. Anh không xứng có tình yêu. Anh là đồ khốn nạn, gϊếŧ người không ghê tay, tới đàn em của mình anh cũng gϊếŧ, anh không phải là người, anh là đồ súc sinh, heo chó không bằng. Tôi không bao giờ yêu anh, có chết cũng không? Tôi nguyền rủa anh, từ giờ tới hết đời anh sẽ cô độc không 1 ai yêu thương. Tới chết cũng không ai thờ cúng anh đâu.

Khuôn miệng hình trái tim kia thốt ra những lời cay nghiệt thật khiến người khác đau lòng mà. Tại sao lại có thể nói như vậy với anh ta cơ chứ? Có tội thì phải xử thôi, không yêu anh ta, không muốn có con với anh ta à, anh ta sẽ làm cho kỳ được. Lần này không cởϊ áσ nữa, anh ta cởϊ qυầи trước, lột sạch cả 2 chiếc quần của cô ra, Hoàng nhìn chằm chằm nơi đó rồi nuốt nước bọt ừng ực, đưa mặt tiến sát vào vùng cấm địa, phả hơi nóng vào đó khiến cho Nhi nhột mà đạp mạnh vào mặt Hoàng khiến anh ta nhã nhào ra đất, Nhi nhanh vơ vội quần mặc vào rồi chửi bới:

- Đồ biếи ŧɦái, quân khốn nạn. Anh tính làm gì tôi hả?

- Tôi yêu em là đủ rồi. Nên là tôi sẽ làm những gì tôi muốn. Em đừng hận tôi Tuệ Nhi à. Đây là cái giá mà em phải trả khi không yêu tôi.

Cửa phòng bị khoá lại từ bên ngoài, Nhi làm sao mà thoát được. Hoàng nhanh chóng thoát y, con quái vật đã căng phồng lên từ nãy đang rất khó chịu, đẫy ngã Nhi xuống giường, anh ta vỗ vỗ nhẹ má của cô, hôn hít 1 lúc rồi nói:

- Yêu nó lắm à?

- ĐÚNG! Tôi yêu anh ấy đấy. 1 người lương thiện, đẹp trai lại siêng năng tháo vát như thế, có điên mới không yêu. Còn anh, anh là đồ cặn bã xấu xa, heo chó không bằng, có chết đi rồi cũng không ai nhớ tới, không ai thờ cúng đâu. Haha haha.

Này thì heo chó không bằng, đã mang tiếng cặn bã xấu xa với biếи ŧɦái thì phải làm cho cô thấy anh ta biếи ŧɦái cỡ nào.

- Haha Nhi à. Em chửi đúng lắm. Vậy em xem thằng biếи ŧɦái này sẽ làm gì nhé!

Xé nốt áo của Nhi ra, kéo bra lên phía trên, khuôn ngực đầy đặn nảy nở đập vào mắt Hoàng, Nhi chưa kịp che lại thì Hoàng đã nhanh chóng ngậm lấy 1 bên, ngón trỏ và ngón giữa đang day day nhẹ viên trân châu nhỏ xinh của cô nàng. Nhi nhột quá, vung tay chân loạn xạ cả lên làm Hoàng mất tập trung, nhưng anh ta làm sao mà sao nhãng được đây, thân hình nuột nà này anh ta ngày nào cũng mong ước được chiêm ngưỡng nó mà, không thể để cô thoát được đâu. Ngón giữa đang ra vào nhịp nhàng nơi hang động hồng hào chật hẹp kia:

- Áaaa đau. Bỏ ra. Bỏ ra! Xin anh, van anh, bỏ ra đi mà… Đau lắm… hức…

- Thả lỏng ra nào. Tin anh, thả lỏng ra, sẽ không còn đau nữa. Anh yêu em tới vậy…

Hoàng cho thêm 1 ngón áp út nữa vào rồi ra vào nhanh và mạnh hơn hồi nãy, Nhi nước mắt giàn giụa, dần dần nhẹ nhàng thương lượng với Trọng Hoàng, nói rằng anh ta bỏ mình ra đi, thả mình ra rồi có thể cô sẽ cho Hoàng 1 cơ hội, cô sẽ thử mở lòng để đón nhận anh ta mà. Trọng Hoàng nghe được liền dừng lại mọi động tác, nuốt ực nước bọt 1 cái Hoàng nói:

- Em… em nói thật chứ?

- Đó không phải điều anh muốn hay sao?

Trọng Hoàng cười khẩy 1 cái rồi nói rằng Nhi chỉ thương hại mình thôi, cô làm như vậy chỉ để cứu lấy Thế Phong đang ở biệt thự kia, ngu gì mà tin lời cô nói kia chứ. Đây là cơ hội để Hoàng chiếm lấy cô nên anh ta sẽ không để cô muốn làm gì thì làm muốn nói gì thì nói đâu. Đây là vương quốc của anh ta, cô không có quyền gì sai bảo.

Ngón tay anh ta lại 1 lần nữa ra vào nhịp nhàng, môi và lưỡi để gần nơi ẩm ướt kia mυ"ŧ mát hộŧ ɭε nho nhỏ xinh xinh, mặc Nhi giãy giụa phản kháng thế nào cũng không bỏ. Nơi ẩm ướt tiết ra d*** m** rồi, mùi thật là d** mỹ mà.

- Ưmm thật ngon. Nhi à… em muốn thử 1 chút hương vị của chính mình không?

Hoàng nói xong câu biếи ŧɦái đó liền ngẩng đầu lên nhìn thái độ của Nhi. Cô đã khóc thành cái gì rồi. Vừa bắt nạt cô đấy, thế mà quay ra thấy cô khóc quá trời liền dỗ dành ngon ngọt.

- Nhi à. Tôi xin lỗi em, tôi sẽ không làm nữa. Đừng khóc mà, tôi tôi sẽ không làm nữa đâu. Không làm nữa.

Vỗ về an ủi Tuệ Nhi, cô không những không nín mà ngược lại còn khóc to hơn nữa kìa. Có dỗ thế nào cô cũng không nín, aizz thật là, giống y hệt lúc mà anh ta hỏi tên cô ngay khi cô mới lọt lòng ấy, có đung đưa chiếc nôi, có dỗ dành yêu thương thế nào cô vẫn gân cổ lên khóc, khóc lấy khóc để.

- Nhi à. Tôi phải làm gì thì em mới nín đây?

Liếʍ nhẹ từng giọt nước mắt đang rơi lã chã trên gương mặt nhỏ nhắn kia, Trọng Hoàng cô gắng dỗ dành, cuối cùng Nhi cũng chịu nín rồi nấc lên nói ra ước muốn của mình:

- Thả…hức… thả anh Phong ra… thả anh ấy ra đi mà.

Chung quy lại vẫn là Thế Phong, tên nghèo hèn đó ư? Đưa tay bóp nhẹ cổ của Nhi, Hoàng gắt gỏng:

- Em yêu nó tới vậy cơ à? Hận không thể hôn hít ôm ấp nó ngay trước mặt tôi sao?

Tình yêu là 1 thứ sức mạnh khiến cho Nhi quên đi đau đớn nơi cần cổ, nhổm người dậy rồi nhìn thẳng vào mắt Trọng Hoàng với 7 8 phần phẫn nộ:

- ĐÚNG VẬY, TÔI YÊU ANH ẤY ĐẤY. Yêu từ cái nhìn đầu tiên, haha anh bảo yêu tôi, vậy mà anh ở đâu khi tôi bị tai nạn kia chứ? Anh Phong chẳng quen biết gì tôi, ấy thế mà anh ấy bỏ nguyên 1 buổi học sáng kia chỉ để trông tôi ở viện vì sợ người nhà không đến. 1 người không quen biết, sẵn sàng bỏ tiền ra mua bánh với sữa vì sợ tôi tỉnh dậy sẽ đói mà không có đồ ăn. Anh ấy khác xa so với tên ác độc anh.

Nhi tuôn 1 tràng dài dằng dặc, nào là Trọng Hoàng anh ta chỉ biết có kiếm tiền thôi, bảo yêu cô mà trong lúc cô hoạn nạn gặp khó khăn anh ta đã ở đâu. Vệ sĩ của anh ta không đếm xuể cơ mà, chẳng lẽ không 1 ai biết cô tai nạn để gọi cho anh ta sao nọ kia. Bàn tay đang bóp cổ Nhi dần dần buông thõng xuống, thay vào đó bàn tay thô ráp nắm chặt lấy tay Nhi không rời:

- Tuệ Nhi à, tha thứ cho tôi đi. Nhìn nhận tôi đi mà Nhi, tôi hứa tôi sẽ bên cạnh em mà, dù cho bất cứ hoàn cảnh nào, tôi cũng sẽ không rời xa em đâu. Thế Phong tôi sẽ thả nó đi ngay lập tức, em làm người yêu tôi đi, thử hẹn hò với tôi, yêu tôi 1 lần được không em?

- Tôi vừa nãy đã cho anh 1 cơ hội rồi đấy, nhưng anh không có biết nắm bắt. Đừng mơ mộng hão huyền rằng tôi sẽ đón nhận anh. Đừng có mơ!

Cơ hội? Đúng vậy, Tuệ Nhi đã cho anh ta cơ hội rồi. Nhưng anh ta đã làm gì ạ thưa quý vị, nói cô chỉ thương hại mình, cô dụ anh ta để anh ta thả Thế Phong ra thôi. Nhi làm đúng cái cách mà Trọng Hoàng đã làm với Thế Phong rồi đấy, giờ thì sáng mắt ra chưa? Cô đã mặc được quần vào rồi nhưng còn áo bị Hoàng xe mất. Mới có từ trưa chiều thôi mà cô mất tới 3 cái áo rồi, đúng thật quá phí phạm đi. Hiện tại thì cô đang mặc áo sơ mi trắng của Trọng Hoàng lấy được từ trong tủ quần áo.

- Đưa điện thoại tôi đây.

- Nhi à. Ở đây với tôi đi, 1 đêm…

Này thì 1 đêm này, Nhi tát bốp vào mặt Trọng Hoàng 1 cái rồi chìa tay ra xin lại điện thoại:

- Tôi sẽ thả thằng Phong, đổi lại em ở đây với tôi, 1 đêm thôi mà Nhi. Cái giá đã quá rẻ để đổi lấy mạng của nó.

- Haha anh nghĩ tôi sẽ tin anh sao? Anh đã lừa tôi được 1 lần rồi. Trả điện thoại đây và mở cửa cho tôi về. Tôi không muốn mình nhiễm cái thói ác độc của anh.

- Tôi sẽ chứng minh cho em thấy, tôi sẽ thả thằng Phong mà. Đợi tôi 1 chút thôi.

Anh ta gọi 1 cuộc điện thoại cho vệ sĩ, nhưng đầu dây bên kia không có 1 ai nhấc máy, chuyện gì đã xảy ra? Không lẽ nào là…

- Sao? Gọi được chưa?

Trọng Hoàng tay chân luống cuống, bấm máy giả vờ gọi điện cho vệ sĩ của mình lên mở cửa, Nhi tưởng vậy là thật, nên cứ đứng ở cửa ngóng chờ, lưng quay về phía Trọng Hoàng. Để rồi chưa tới 2’ sau, cô ngất lịm đi vào lòng Trọng Hoàng.

- Chỉ có dùng biện pháp mạnh thế này anh mới có em trong vòng tay. Anh ích kỷ lắm, không muốn san sẻ em cho ai hết đâu, nên là em nhanh chóng yêu anh, trao anh tất cả đi Nhi à.

Bế Nhi lên giường nằm đắp chăn, anh ta chẳng làm gì nữa ngoài ôm chặt lấy eo cô. Anh ta chỉ muốn thế này thôi, và cố gắn chờ cho tới khi cô tự nguyện dâng hiến tất cả, tình yêu và cả thể xác.