Chương 9: Mua sắm



Chương 9: Mua sắm

“Con nói xem? Trong nhà không có gì hết, lấy cái gì đút no con.”

Cô không nói lời nào, cứ thế nhìn chằm chằm hắn.

Bùi Tĩnh Tùng nhìn đôi con ngươi đen lúng liếng của cô, hỏi.

“Có muốn đi cùng cha không?”

Bùi Nghiên mím môi, nhanh chóng gật đầu.

Lúc cô về phòng thay quần áo, khóe môi Bùi Tĩnh Tùng cong lên cười, cảm thán quả nhiên là trẻ con, tâm tư rất dễ đoán được.

Ngay mặt ngoài tiểu khu có siêu thị, hai cha con không cần đi xa.

Bùi Tĩnh Tùng đẩy xe mua sắm, nhìn Bùi Nghiên ở phía trước, cô mặc một chiếc áo hoodie có mũ màu xanh lục đậm, tóc búi cao, lộ ra cần cổ thon dài, dịu dàng lại điềm tĩnh, giống như tiên tử rơi vào nhân gian vậy.

Đứa nhỏ ưu tú như vậy là của hắn, Bùi Tĩnh Tùng đột nhiên có loại cảm giác thành tựu, nhưng đồng thời cũng không tránh khỏi ý thức được Bùi Nghiên trưởng thành.

Mà hắn trong lúc bất tri bất giác đã đến độ tuổi trung niên, nhân sinh mấy chục năm, cứ như thế trôi qua một nửa.

Đến chỗ khu vực bán rượu, Bùi Nghiên đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn hắn một cái, cầm lấy chai rượu vang đỏ bỏ vào trong xe mua sắm.

Bùi Tĩnh Tùng lắc đầu, lấy đồ ra đặt lại chỗ cũ.

“Cha…”

Hắn không thỏa hiệp: “Con quên là dạ dày mình không tốt sao?”

“Con không sao, hôm nay rất muốn uống rượu.”

Giọng nói của Bùi Nghiên rất có cảm xúc, ngày thường nói chuyện có chút lãnh đạm, nhưng một khi xin gì lại trở nên mềm mại, khiến người ta vô thức mà thỏa mãn cô.

Bùi Tĩnh Tùng cũng không ngoại lệ.

Hắn buông lỏng tay, nhận lấy chai rượu cô đưa đến, nhưng vẫn muốn cùng cô nói điều kiện: “Nhiều nhất chỉ uống một ly, uống rượu vang đỏ trước khi ngủ là vì có trợ giúp cho giấc ngủ, không phải để con mê rượu.”

Ồ.

Mục đích đã đạt được, Bùi Nghiên chỉ an tĩnh nghe hắn dặn dò, không nói gì hết.

Theo nguyên tắc bữa tối đơn giản, hai người không mua quá nhiều đồ, Bùi Nghiên thích ăn hải sản, Bùi Tĩnh Tùng mua một ít, tôm, cá biển, còn cả cua… nhưng hắn cũng rất chú ý đến chay mặn phối hợp, dưới ánh mắt không tán đồng của Bùi Nghiên lại mua không ít rau xanh.

“Mua nhiều như vậy rất lãng phí.” Cô định tìm lý do khuyên hắn từ bỏ suy nghĩ mua rau.

“Sao lại lãng phí được? Con học hành tương đối vất vả, nên ăn bồi bổ một chút.”

Bùi Nghiên nhìn hắn hứng thú bừng bừng xếp hàng trả tiền, có chút cạn lời, cố ý không chờ hắn, đi ra siêu thị trước.

Lúc mua không cảm thấy bao nhiêu, nhưng lúc Bùi Tĩnh Tùng đi ra trên tay lại xách theo hai túi to.