Chương 7: Đến tìm cha

Chương 7: Đến tìm cha

“Cũng đâu có gì.” Lão Trần bày ra dáng vẻ người từng trải: “Môi trên, môi dưới còn có lúc va vào nhau, huống chi là cuộc sống của hai vợ chồng, cậu giống như bà Lý nhà tôi vậy, về đến nhà không có chuyện gì làm lại thích đấu võ miệng với tôi mấy câu, nói mới nhớ, thời gian dài đã thành thói quen, nếu ngày nào đó không ầm ĩ, chín tôi cũng cảm thấy cả người không ổn.”

Bùi Tĩnh Tùng ngậm thuốc lá cười: “Ừ.”

Lão Trần nhìn thần sắc hắn, cười nói: “Vậy thì đúng rồi, cuộc sống mà, vui vẻ náo nhiệt mới tốt.”

Là vậy ư?

Bùi Tĩnh Tùng không khỏi nhớ đến thái độ dần dần lãnh đạm của Từ Thanh.

“Nghe anh đây một câu, chúng ta là đàn ông, mọi việc phải nghĩ thoáng một chút, còn nữa, liều mạng cũng phải có mức độ thôi, đừng không để ý đến sức khỏe của mình, mấy ngày nay cậu làm việc vất vả rồi, về nhà đi, nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Bùi Tĩnh Tùng hít sâu một hơi thuốc, híp mắt cười đồng ý.

“Nghiên Nghiên đến à?”

Ngay lúc hắn đang thất thần, thấy được gương mặt tinh xảo của bà ấy, cô cũng đang nhìn hắn, ánh mắt thanh lãnh, giống Từ Thanh như đúc, môi đỏ khẽ hé mở.

“Vâng ạ, cháu đến tìm cha.”



Sau khi Bùi Tĩnh Tùng và Bùi Nghiên rời đi, lão Trần tức giận gõ lên đầu Hướng Vũ một cái.

“Cậu nói linh tinh gì thế, đó là con gái ruột của ông chủ đấy biết không? Không mời người ta vào trong, còn bắt người ta đứng ở cửa cả buổi.”

“Ai u ai u, thầy đánh nhẹ chút.” Hướng Vũ bị kéo lỗ tai vẫn cợt nhả như cũ, cùng lão Trần xác nhận: “Thật sự là con gái của ông chủ sao? Bao tuổi rồi ạ?”

Lão Trần sắp bị anh ta chọc tức quá hóa cười: “Thằng nhóc cậu đừng nằm mơ, ông chủ coi con gái như bảo bối vậy.”

“Xem chú nói gì kìa.” Hướng Vũ bị khơi dậy tính bướng bỉnh, gân cổ cùng thầy của mình tranh luận: “Bảo bối thì bảo bối, vậy cũng phải tìm đối tượng chứ, nếu như muốn tìm đối tượng, sao không thể cân nhắc đến cháu?”

Mỹ Mỹ nhà anh ta không thể có mẹ sao?

Đóng cửa lại, Bùi Tĩnh Tùng nhìn về phía Bùi Nghiên, thử mở miệng thăm dò: “Nghiên Nghiên, con ăn cơm chưa?”

Cô thay dép lê đi về phía phòng khách: “Chưa.”

“Chưa ăn sao?” Bùi Tĩnh Tùng cau mày, nhìn về cánh tay, chân nhỏ của cô, trầm ngâm mở miệng: “Con muốn ăn gì?”

Lời hắn nói thành công làm Bùi Nghiên quay đầu, trong mắt cô mang theo nghi hoặc: “Cha nấu sao?”

“Đúng vậy.” Rất hiếm khi thấy cô lộ ra dáng vẻ đáng yêu như vậy, thậm chí Bùi Tĩnh Tùng còn cảm thấy cô nhóc nhà hắn có chút ngốc nghếch đáng yêu.