Chương 4: Ông chủ mị lực

Chương 4: Ông chủ mị lực

“Lão Trần, ngày mai tôi có chút việc, cậu để ý trong tiệm nhé, đúng rồi, đừng quên thông báo cho cô Thượng đến lấy xe.”

Bùi Tĩnh Tùng từ trong xe chui ra, nâng cánh tay lên lau mồ hôi, nói với Trần Tranh.

“Còn có xe của chị Khưu nữa, nói với chị ta đã trùng tu một tuần rồi, bảo chị ta nhanh chóng cho người đến lấy đi.”

Lão Trần nhìn cánh tay, cổ nổi lên cơ bắp của Bùi Tĩnh Tùng, cười ha hả: “Nói rồi, sao có thể chưa báo chứ, nhưng chị Khưu người ta nói, bây giờ chị ta đang đi công tác ở nước ngoài, phải một tuần nữa mới về được, sau khi về sẽ tự mình đến lấy.”

Bùi Tĩnh Tùng cau mày: “Nói với chị ta, không cần chị ta tự mình đến đây làm gì, kêu bừa ai đó đến lấy là được.” Trầm ngâm một lúc, hắn lại nói.

“Nếu thật sự không được, chúng ta đưa đến cho chị ta.”

“Ông chủ…” Hướng Vũ mỉm cười: “Chị Khưu người ta chỉ tên nói, muốn đưa cũng chỉ có thể là ngài tự mình đưa, còn cả cô Thượng cũng yêu cầu như vậy.”

Bùi Tĩnh Tùng nhìn ý cười trong mắt cậu thanh niên trẻ, cầm lấy khăn lông bên cạnh lau tay, nhìn Hướng Vũ nói: “Thế sao? Nhưng không phải tôi cũng là ông chủ à? Cậu nên biết, ông chủ đều là người lười, tôi thấy dáng dấp Tiểu Hướng cậu không tồi đâu, lần trước chị Khưu còn khen dáng dấp cậu tràn đầy tinh thần đấy, nói sau này muốn cậu phụ trách xe cho chị ta. Khi đó tôi cho rằng cậu không muốn, còn giúp cậu từ chối, nếu cậu cũng có ấn tượng không tồi với chị Khưu, vậy sau này mối làm ăn kia do cậu phụ trách nhé.”

Hướng Vũ nhớ đến chị Khưu trang điểm đậm, tô son như thiếu nữ, anh ta âm thầm rùng mình một cái.

Hu hu hu, anh ta sai rồi, anh ta không bao giờ chọc ông chủ nữa, nếu không lần sau nói không chừng thật sự bị ông chủ đưa đi mở rộng nghiệp vụ.

Gương mặt anh tuấn của Hướng Vũ suy sụp, chân chó rót nước mang đến cho Bùi Tĩnh Tùng: “Đừng mà, ông chủ, tôi còn nhỏ lắm, vừa mới thành niên, hơn nữa cho dù dáng dấp của tôi không tồi cũng đâu có mị lực như ngài.”

Bùi Tĩnh Tùng chậc một tiếng, ngày thường không phải thằng nhóc này luôn tự vỗ ngực xưng Ngô Ngạn Tổ phủ đông sao? Bây giờ sửa miệng đúng là nhanh.

Lão Trần lập tức đẩy Hướng Vũ đi: “Đừng ở đó nói linh tinh nữa, qua phía sau nhìn xem đã kiểm kê xong đồ hôm nay chưa?”

“Vâng sư phụ.”

Bùi Tĩnh Tùng cười, thầy trò hai người này kẻ xướng người họa, thật đúng là càng ngày càng có ăn ý.