Chương 24: Bánh kem

Chương 24: Bánh kem

Người phụ nữ mi thanh mục tú, khí chất dịu dàng, một đầu tóc dài giống như sóng, lúc cười trên má mang theo một lúm đồng tiền nho nhỏ.

Nhìn qua cực kỳ dịu dàng lại có hương vị phụ nữ.

Chút không để ý trên mặt Bùi Nghiên biến mất hầu như không còn.

“Nghiên Nghiên…” Hướng Vũ đạp xe đuổi theo Bùi Nghiên, thấy cô nhìn anh ta một cái, Hướng Vũ vội vàng cười hỏi: “Sao lại đột nhiên đi ra một mình thế? Chú Tùng đâu?”

“Em ra ngoài một lát.” Cô tiếp tục đi về phía trước.

Hướng Vũ ai ôi một tiếng, dựng xe ở ven đường, kết thúc hành trình, đuổi theo cô cười hỏi: “Anh đi dạo với em nhé?”

“Không cần phiền phức.” Trong giọng nói của Bùi Nghiên mang theo xa cách.

“Không phiền.” Hướng Vũ mỉm cười xua tay, giống như cảm thấy phản ứng của mình quá lớn, anh ta lại thả chậm tốc độ nói, nhấn mạnh: “Cùng em đi dạo phố, sao có thể là phiền phức được chứ.”

Anh ta cười thật sự quá xán lạn, quá nhiệt tình, Bùi Nghiên mím môi, biết cho dù mình có nhiều lời cũng là vô ích, cho nên không nói gì nữa.

Hướng Vũ cười mi mắt thành một đường thẳng, đi theo bên cạnh Bùi Nghiên, ra sức giới thiệu Phủ Đông, hai người vừa đi dạo phố vừa nói chuyện, nhất thời xem như hài hòa, đương nhiên phần lớn thời gian là Hướng Vũ nói, Bùi Nghiên phụ trách nghe.

Từ phía nam dạo đến phía bắc, đi qua nhiều con đường, Hướng Vũ lùi bước trước mấy quán ngon ven đường mà mình nhiều lần đến, không còn cách nào, anh ta cảm thấy nó không xứng với nữ thần.

Cho nên Hướng Vũ dẫn cô đi 3CP.

Đây là một cửa hàng nhỏ bị “che giấu” ở giao lộ, vì sao phải dùng “che giấu”, bởi vì cửa hàng nhỏ này gần như bị hoa tươi che đậy hơn phân nửa, vách tường dùng màu lam và màu tím vẽ bích họa, tinh xảo lại không theo cách cũ, ở cách xa một chút sẽ làm người ta có loại ảo giác như sắp đi vào biển hoa.

“Bánh kem nhà bọn họ cực kỳ ngon.”

Hướng Vũ hứng thú bừng bừng giới thiệu với cô.

Bùi Nghiên không tỏ ý kiến gì.

Hiển nhiên quản lý và Hướng Vũ rất quen thuộc, sau khi tiếp đón bọn họ lên lầu hai, lập tức có người đi qua hỏi xem bọn họ ăn gì.

Bùi Nghiên gọi một phần cà phê và bánh kem chocolate, Hướng Vũ cười càng xán lạn.

“Anh cũng thích anh nhất bánh kem chocolate.”

Lại nói mỗi lần đến bên này anh ta sẽ gọi những gì.

Thao thao bất tuyệt khiến người ta thấy phiền lại hâm mộ.

Đây miễn cưỡng xem như một buổi trà chiều vậy, ăn uống no đủ, hai người dự định quay lại tiệm.