Giang Thành tháng năm ấm áp dễ chịu. Khi gió lùa qua anh có mùi hương thoang thoảng ngọt ngào trên người cô.
Rõ thấy, người trước mặt bị anh làm cho chấn động, trong đôi mắt thanh mảnh ánh lên vẻ kinh ngạc, ngón tay đặt trên trang sách hơi căng ra. Một lát sau, cô ngập ngừng trả lời: "Xin lỗi, Cảnh sát Thẩm... Tôi cảm thấy tôi và anh... có lẽ không quá phù hợp."
Thẩm Yến Lẫm ngước mắt, ngậm cười nói: "Em còn chưa hiểu biết tôi, kết luận như vậy phải chăng có phần võ đoán?"
Đối phương im lặng nắm chặt sách trong tay, do dự kiếm cớ: "Cảnh sát Thẩm, tôi rất kính trọng anh, anh cũng rất ưu tú, nhưng... để mà nói yêu đương thì... tôi không quá thích nghề nghiệp của anh."
Một câu trí mạng.
Nhưng Thẩm Yến Lẫm là ai? Sáu năm liền ba hoa vô địch Trường tiểu học trực thuộc số 1 Giang Thành và ba năm liền là cá nhân xuất sắc cuộc thi hùng biện công – kiểm – pháp¹, anh đã quyết chí cãi bướng thì Bùi Y hoàn toàn không theo kịp.
(1) Công an, kiểm sát, tư pháp."Tại sao?"
"Tôi cảm thấy tương đối nguy hiểm."
"Hình như mỗi một nghề nghiệp đều tồn tại khả năng nguy hiểm nhất định?"
"Đúng vậy, nhưng mà..."
Thẩm Yến Lẫm hơi nghiêm mặt: "Nguy hiểm của chúng tôi là vì giữ gìn ổn định xã hội. Nếu như trái lại bị xã hội chối bỏ vì nguyên nhân này, tôi thật sự cảm thấy rất đau lòng."
Cô gái đột nhiên bị đại diện cho toàn xã hội có phần nôn nóng: "Không phải, tôi không chối bỏ nghề nghiệp của anh..."
Vẻ mặt Thẩm Yến Lẫm vô tội: "Nhưng mà vừa rồi em còn nói không thích nghề nghiệp của tôi."
Khả năng diễn đạt không quá tốt của Bùi Y bắt đầu bộc lộ từ ngày đó: "Tôi không có ý đó... Ý tôi là... Nếu như tôi và anh ở bên nhau..."
"Em lo lắng tôi gặp nguy hiểm?" Anh tốt bụng dẫn dắt từng bước.
"Phải." Đầu tiên cô thận trọng gật đầu, sau đó nhanh chóng phản ứng kịp: "Không phải!"
Thẩm Yến Lẫm ung dung thưởng thức khuôn mặt đỏ lên của cô, như cười như không: "Rốt cuộc có phải không?"
"Vạn Châu."
"Xa vậy? Em có bạn ở bên đó?"
"Không có."
"Vậy một mình em..."
"Tôi ở đây cũng là một mình."
Bầu không khí yên lặng chốc lát. Anh trầm giọng hỏi lần nữa: "Không có ý định quay về sao?"
"Ừ."
"Không phải là vì thoát khỏi anh chứ?" Anh nửa đùa nửa thật.
Cô cũng thực sự cười, phủ nhận: "Không phải."
Anh im lặng một lát, không có tư cách giữ lại, chỉ còn một câu có thể hỏi ra miệng: "Anh có thể đi tìm em không?"
Cô không lập tức trả lời, im lặng hồi lâu trong sự thấp thỏm của anh, mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Cảnh sát Thẩm, thời gian của anh rất quý giá, đừng lãng phí nó cho tôi."
Vẻ mặt Thẩm Yến Lẫm nghiêm túc: "Anh không cảm thấy là lãng phí."
"Nỗ lực không có kết quả đều là lãng phí."
"Anh cảm thấy anh có thu hoạch, anh rất vui vẻ."
"Anh đầu tư thời gian vào một người đúng đắn sẽ thu hoạch càng nhiều hơn."
Thẩm Yến Lẫm hơi nhếch khóe môi, im lặng nhìn chằm chằm người trước mặt. Cả buổi mới đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: "Tại sao?"
Cô hiểu, tay cầm bút ngừng lại mấy giây, thấp giọng trả lời: "Không phải vấn đề của anh, là bản thân tôi."
Hai người đều không nói gì thêm, mặc cho không khí im lặng.
Lúc bức họa kia sắp hoàn thành, người sau giá vẽ lại nói: "Anh có thể xin em một chuyện cuối cùng được không?"
Cô ngước mắt: "Chuyện gì?"
Ý cười trong giọng nói anh không còn, toát ra vẻ nghiêm túc: "Sau khi đến Vạn Châu có thể chuyển số điện thoại của anh ra khỏi danh sách cấm không, anh rất muốn biết em sống thế nào."
Cô sửa lại người trong bức họa lần cuối cùng. Khuôn mặt tuấn tú, mắt mày ngậm cười. Không có ai biết ý cười dịu dàng, xán lạn như sao trời trong mắt anh hoàn toàn là bởi vì người bên kia giá vẽ.
Thật lâu sau, cô nhẹ giọng đáp: "Được."
Ngày đó, bọn họ lễ phép tạm biệt như những người bạn không quá thân. Thẩm Yến Lẫm nhìn bóng lưng mong manh khiêng giá vẽ rời đi của cô, cầm trong tay bức tranh cô tặng anh, lòng đầy buồn bã và mất mát vô cớ.
Chưa từng có được nên cũng không thể nào nói đến mất đi. Anh rất muốn một mình uống một chầu rượu, nhưng không tìm được nguyên nhân có thể thuyết phục bản thân.
Từ ấy, bọn họ không còn gặp mặt nữa. Một buổi sáng nào đó trung tuần tháng tám, cô gửi đến một tin nhắn: Đã đến Vạn Châu, mọi thứ ổn thỏa, đừng nhớ mong.
Thẩm Yến Lẫm ra ngoài hành lang hút một điếu thuốc, cách rất lâu sau mới trả lời: Biết rồi, chăm sóc tốt bản thân.
Đến đây coi như chính thức buông bỏ.
Nếu như không có giấc mộng anh nằm mơ vào đêm đó.
Trong mơ là một hòn đảo hoang rất nhỏ, tịch mịch tối đen. Cô một mình ngồi bệt trên đất nhìn về phía trước, ánh mắt trống rỗng, lặng im như tờ. Anh vội vàng định đến gần, nhưng dường như anh và cô ở hai vùng không gian. Anh muốn gọi tên cô, song cố gắng thế nào cũng không phát ra được âm thanh.
Giấc mơ kỳ quặc này khiến cả buổi sáng hôm sau Thẩm Yến Lẫm không xốc nổi tinh thần. Tâm trạng anh hoảng hốt cho đến giữa trưa, gọi điện thoại cho cô vào lúc nghỉ trưa.
Giọng nói của cô không khác gì thường ngày, chỉ ngoại trừ giọng mũi rất nhỏ và khàn khàn mỏi mệt. Cô giải thích không khí bên này quá ẩm, chứng viêm mũi của cô hơi nhạy cảm.
Không hiểu sao anh vẫn cảm thấy không yên lòng, nói chuyện dông dài với cô hồi lâu, cô dần dần đáp lại qua loa, mất kiên nhẫn. Cuối cùng anh phát hiện ra một chút manh mối từ âm thanh nền ồn ào đằng sau cô.
Xế chiều hôm đó, Thẩm Yến Lẫm xin nghỉ, bay đến.
Lúc anh đến bệnh viện là buổi tối. Tình trạng thực tế của cô nghiêm trọng hơn nhiều trong cuộc điện thoại buổi trưa. Người sốt đến đỏ bừng mặt, mơ mơ màng màng, liên tục nôn mửa nhưng lại không nôn ra được gì. Cổ và cổ tay trắng trẻo toàn là nốt đỏ. Anh cầm cánh tay cô kéo tay áo lên, chỗ không lộ ra ngoài còn nghiêm trọng hơn.
Dì y tá nhìn thấy sắc mặt anh, ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Chao ôi... Cô gái ở đây một mình, không có một người thân nào... Bị ốm thật tội nghiệp..."
Anh từ phòng bác sĩ trở về, trầm mặt ngồi trên ghế bên giường bệnh, bình tĩnh nhìn người trước mặt nắm chặt chăn, ngủ rất không yên ổn.
Anh thực sự vừa bực vừa giận. Bực cô tại sao phải một mình chạy đến nơi này chịu khổ như vậy; bực cô tại sao đã như vậy rồi còn nói mọi thứ ổn thỏa, đừng nhớ mong; bực cô tại sao từ đầu đến cuối cố chấp không chịu thử chấp nhận anh một chút.
Giận là bản thân anh.
Trước đó khi bắt đầu theo đuổi, Thẩm Yến Lẫm chưa từng dự liệu kết quả thất bại. Một mặt, có tình sử thuận buồm xuôi gió của anh trước kia tạo nên, mặt khác là bản thân tính cách của anh.
Sự từ chối của cô ban đầu nằm trong dự đoán của anh, sự chống đối kéo dài sau đó cũng không làm anh nhụt trí. Dù sao cũng là cô gái xinh đẹp, đặc biệt và hoàn hảo đúng gu của anh như vậy. Anh đã chuẩn bị tâm lý chinh chiến trường kỳ từ trước. Thỉnh thoảng được đi ngắm cô một chút, trêu cô vài câu cũng đã đủ để anh tạm thời thỏa mãn. Ban đầu anh dự tính thời gian như vậy sẽ kéo dài khoảng nửa năm đến một năm, trong lúc đó rồi anh sẽ tìm được cơ hội để cô buông lòng phòng bị. Không ngờ vừa mới hai tháng, cô đột nhiên đi xa ngàn dặm, không trở về nữa.
Bọn họ mới quen biết chưa đến ba tháng, qua lại và thấu hiểu đều chỉ dừng ở bề ngoài. Anh còn chưa kịp làm một chuyện đáng nhớ vì cô, cô cũng chưa từng cho anh một tia hi vọng... Về tình về lý, anh không thể nào từ bỏ cuộc sống ở Giang Thành của mình mà theo cô qua đó.
Cho đến tận hôm qua trả lời tin nhắn của cô, Thẩm Yến Lẫm chưa bao giờ cảm thấy đây là thất bại. Anh cho rằng đây là buông, mà không phải từ bỏ.
Thế nhưng khoảnh khắc này, anh nhìn một cuộn nho nhỏ co ro ngủ không yên trên giường bệnh, bất chợt suy nghĩ rõ ràng. Thực ra từ bỏ rất đơn giản.
Điều anh không làm được... là buông.