Chương 1: Váy cưới

Tháng chín, Vạn Châu, cửa hàng áo cưới.

Bùi Y ngồi trên ghế tiếp khách bên cửa sổ lật album. Có lẽ vì phù hợp với nhóm tuổi khách hàng nữ, nhân viên cửa hàng có phần ân cần thái quá. Một chốc bưng trà, một chốc lại mang bánh. Hai mươi mấy phút ngắn ngủi, Bùi Y đã nói "cảm ơn" sáu, bảy lần. Cuối cùng người trong phòng thử áo cưới cũng ra.

Hứa Nhiễm xách váy xoay một vòng trước mặt cô, hào hứng nói: "Cái này thế nào?"

Bùi Y ngẩng mặt lên nhìn, tận tình bình luận: "Tổng thể đẹp hơn bộ vừa rồi, nhưng mà chỗ vai lưng cảm giác không vừa người lắm, trông béo."

Người trước gương soi trái soi phải, vẻ mặt tiếc nuối: "Ừ, mình cũng thấy vậy."

Nhân viên cửa hàng ở bên cạnh mỉm cười: "Nếu như chỉ có chỗ này không vừa, chúng tôi có thể sửa. Cô cũng có thể thử trước bộ tiếp theo."

"Được!" Hứa Nhiễm trả lời, một lần nữa chui vào phòng thử đồ. Nửa phút sau, cô ấy đột nhiên gọi cô: "Bùi Y!"

Mặc dù là ngày làm việc, trong cửa hàng áo cưới cũng không có ai, nhưng Bùi Y vẫn không quá quen nói chuyện lớn tiếng ở nơi công cộng, đứng dậy bước nhanh đến trước cửa phòng thử đồ, hỏi: "Sao thế?"

"Cậu vào đây, cậu vào đây!" Người bên trong không nói là chuyện gì, chỉ gọi cô.

Bùi Y vén rèm đi vào, nói đùa: "Cỡ này nhỏ quá, cậu không kéo lên được sao?"

"Cái gì hả." Hứa Nhiễm đã thay xong một bộ, cô ấy chỉ vào giá treo: "Cậu thử cái này xem."

"Mình?"

Bùi Y nhìn sang. Trên giá là một bộ váy cưới màu trắng, dáng ngắn, tay dài, cổ bẻ, từ xương quai xanh đến vai và ống tay áo là chất liệu nửa xuyên thấu. Eo được siết rất chặt, váy dài đến nửa chân, loại hình hơi chỉnh dáng, thêu đầy dây hoa hồng. So với váy cưới bình thường thì có vẻ hơi bảo thủ và không đủ long trọng, nhưng trong đơn giản cũng không thiếu cảm giác thiết kế tinh tế, hoàn toàn phù hợp với khái niệm "váy cưới nhẹ nhàng" thịnh hành lúc bấy giờ.

"Mình đến cùng cậu, mình thử nó làm gì?"

"Thử xem thôi." Hứa Nhiễm kéo cô qua: "Mình cảm thấy rất hợp với phong cách của cậu, nhẹ nhàng thoải mái. Vả lại..."

Cô ấy thần thần bí bí đè thấp giọng, trêu đùa: "Chẳng lẽ cậu nhìn những thứ này mà không động lòng? Chuyện vui của cậu và cảnh sát Thẩm cũng sắp đến rồi chứ?"

Bùi Y sững lại, cười khoát tay: "Còn sớm."

"Sớm cái gì, lần trước mình thấy cảnh sát Thẩm nôn nóng lắm rồi, chỉ chờ cậu gật đầu thôi." Hứa Nhiễm lấy váy cưới trên giá xuống, cởi khóa kéo, không nói không rằng nhét vào trong ngực cô.

Bùi Y nghe thế ngạc nhiên: "Làm sao cậu nhìn ra được?"

"Người nào có mắt cũng nhìn ra được, ok?" Hứa Nhiễm bĩu môi: "Trạng thái của anh ấy lúc hai người ở bên nhau... ừm... khiến cho mình nhớ tới mối tình đầu hồi cấp ba của mình."

Bùi Y bị chọc cười: "Chưa chắc là bởi vì mối tình đầu, cũng có thể là vì mỗi người một nơi."

Hứa Nhiễm đẩy cô đi thay quần áo: "Cậu đừng cãi ngang nữa. Với lại bao giờ hai người kết thúc cuộc yêu xa này?"

Bùi Y quay lưng đi cởi cúc áo sơ mi: "Chắc là sau hôm 11. Hình như thủ tục điều động của anh ấy xử lý gần xong rồi."

Hứa Nhiễm thong thả soi gương dán miếng kích mí: "Nói cách khác, bắt đầu từ tháng sau, mình cũng có người quen ở Cục cảnh sát Vạn Châu rồi?"

"Cậu hiểu như vậy cũng được. Có điều anh ấy là trinh sát hình sự, tốt nhất cậu không có việc gì cần tìm anh ấy thì hơn."

"Ha ha, không sao, mình chờ anh ấy thanh lý sạch các bộ ngành."

"Cũng được... Cậu kéo khóa đằng sau giúp mình."

"Được rồi. Cậu xem, mắt nhìn của mình không tệ chứ, cái này hợp với cậu!"

Bùi Y đứng trước gương, buông xõa tóc. Tóc của cô chưa từng uốn, màu đen tự nhiên hơi ngả nâu, dài đến eo, dày và óng, khiến cho người mang đỉnh đầu ra làm bãi thí nhiệm như Hứa Nhiễm rất là hâm mộ. Cô ấy còn hẹn sẵn với Bùi Y nhiều lần, khi nào cô nổi hứng muốn thử tóc ngắn thì cô ấy phải mua đoạn cắt về làm tóc giả.

Hứa Nhiễm chải mượt tóc dài sau lưng cho cô, nhìn đường cong của cô, tấm tắc cảm thán: "Mình thường xuyên rơi vào trăn trở vì nghĩ nên hâm mộ cậu hay là hâm mộ cảnh sát Thẩm."

Bùi Y cười, soi gương: "Mình cảm giác hình như váy này hơi ngắn."

"Không ngắn, bình thường cậu toàn mặc váy dài, có lẽ chưa quen." Hứa Nhiễm đánh giá đúng trọng tâm, tay lại vỗ lên đùi cô một cái: "Chân vừa thon vừa dài thì phải khoe ra! Cảnh sát Thẩm không cho sao?"

Nụ cười trên mặt người trong gương thoáng cứng lại, sau đó lạnh nhạt nói: "Không phải. Mình không quen lắm."

Hứa Nhiễm không chú ý đến, kéo cô ra ngoài: "Đi ra ngoài xem. Ở đây tối quá, không chiếu sáng được vẻ đẹp của cậu."

Trong cửa hàng đèn sáng trưng. Vẻ choáng ngợp trên mặt nhân viên cửa hàng một nửa là do tố chất nghề nghiệp rèn luyện ra, nhưng một nửa khác... Bùi Y nhìn người trong gương, cảm thấy cũng có thể là thật lòng. Váy ngắn màu trắng tôn lên ưu điểm dáng người cô, eo nhỏ, chân dài, vai vuông, xương quai xanh thấp thoáng cũng là một kiểu quyến rũ khác. Tổng thể váy không phức tạp lộng lẫy như váy cưới dáng dài, nhưng phù hợp kỳ lạ với khí chất của cô, lạnh nhạt, nhã nhặn, nhẹ nhàng, lại không hề mất hấp dẫn.

"Đẹp! Siêu đẹp!" Hứa Nhiễm kéo cô đi một vòng, ngắm nghía cẩn thận, còn phấn khích hơn bản thân chọn váy cưới: "Chốt cho cậu!"

Cửa hàng trưởng nắm bắt thời cơ, cười tít mắt nói xen vào: "Hai vị thật tinh mắt. Cái này là của nhà thiết kế Nhật Bản, vừa mới về cửa hàng sáng nay, may thuần thủ công, chỉ có một chiếc này."

Hứa Nhiễm kích động vỗ vai Bùi Y: "Độc nhất vô nhị! Kích cỡ còn vừa vặn! Điều này chứng tỏ cái gì!"

"..." Bùi Y bất đắc dĩ: "Chứng tỏ cậu mau chọn đi, mình đi cùng cậu thôi."

Cửa hàng trưởng tiếp tục điềm đạm thuyết phục: "Nếu như cô Bùi thích cũng có thể cân nhắc. Váy cưới phù hợp cũng phải xem duyên số. Đến lúc thật sự bắt đầu chuẩn bị hôn lễ chưa chắc đã gặp được chiếc mình cực kỳ thích. Hôn lễ đối với phụ nữ mà nói là một ngày vô cùng ý nghĩa, váy cưới nhất định phải vừa ý."

Hứa Nhiễm ở bên cạnh điên cuồng gật đầu, như một kẻ lừa gạt không xứng chức.

Bùi Y soi gương, hồi lâu không lên tiếng.

Không phải là cô không động lòng, nhưng dù sao váy cưới không như váy bình thường, có thể tiện tay mua về nhà bất cứ lúc nào. Lối suy nghĩ lý trí là trong thời gian ngắn cô có dùng đến váy cưới không?

Cô không quá chắc chắn.

Bùi Y về phòng thay đồ đổi lại quần áo. Đến lúc ra khỏi cửa hàng, Hứa Nhiễm vẫn còn lưu luyến không quên thay cô.

"Ài... Đáng tiếc... Chúng ta ăn gì?"

Sắc trời dần tối, Bùi Y suy nghĩ: "Lẩu đi."

Hai người đi đến bãi đậu xe. Hứa Nhiễm không nhịn được, hỏi cô: "Trong thời gian ngắn cậu vẫn chưa muốn kết hôn sao?"

Bùi Y ngập ngừng. Thực ra cũng không phải.

Đối phương thấy cô im lặng tưởng rằng cô ngầm thừa nhận, khoác cánh tay cô khuyên rất thực tế: "Cảnh sát Thẩm rất tốt, đẹp trai, dáng chuẩn, công việc ổn định, tính cách rộng rãi, đáng tin cậy... Hai người quen biết sáu năm, yêu đương ba năm. Người trưởng thành bây giờ đâu còn chịu được ba năm yêu xa nữa?"

"Mình biết." Bùi Y bình thản nói: "Anh ấy sắp chuyển qua đây rồi, tính sau đi."

Hứa Nhiễm nhìn cô một cái, thầm thở dài trong lòng.

Cô ấy và Bùi Y quen biết ở cùng một công ty, tính cách không hề giống nhau nhưng ở chung lại hợp nhau đến bất ngờ. Bây giờ cô ấy nghỉ việc đã sắp hai năm, nhưng hai người vẫn giữ gặp mặt với tần suất không nhiều không ít. Tính cách Bùi Y kiệm lời đáng tin, Hứa Nhiễm có chuyện gì cũng thích lải nhải với cô, nhưng đối phương rất ít nói với cô ấy về chuyện của mình. Thỉnh thoảng cô ấy truy hỏi cũng chỉ nói vài câu mập mờ, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến quan hệ của hai người.

"Cậu tính đi. Dù sao chắc chắn mình không làm phù dâu cho cậu được rồi."

Hai người tách ra trước xe. Bùi Y lấy chìa khóa, cười mở cửa xe, lúc đang định đáp lời, chợt bất ngờ dừng động tác, quay đầu nhìn về đằng sau.

Hứa Nhiễm nhìn theo tầm mắt cô, chẳng thấy gì: "Sao thế?"

Bùi Y lại nhìn quanh cửa xe một vòng, nụ cười nhạt trên khuôn mặt xinh đẹp trầm xuống. Mấy giây sau, cô lại quay sang nhìn cô ấy, cười như không việc gì: "Không có gì. Lên xe đi."

***

Từ cửa hàng về nhà, Bùi Y không chịu được mùi lẩu trên người mình, cầm khăn tắm chui vào phòng tắm.

Cô tắm nước nóng, lúc đi ra thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái. Trên TV đang chiếu liên tục một bộ sitcom kinh điển. Cô bật to âm lượng, lấy chai rượu hoa quả trong tủ lạnh mở ra, ngồi lên ghế sô pha lướt điện thoại.

Điện thoại của Thẩm Yến Lẫm đến rất đúng lúc.

Cô nhận máy, giọng nói mềm mại: "Alo?"

Bên kia điện thoại hơi ồn, nhưng giọng nói của anh rõ ràng, ngậm cười: "Nhận nhanh như vậy, lại đang lướt điện thoại?"

Bùi Y cười, nghe ra đầu mối: "Anh uống rượu?"

"Ừ, cùng người trong đội."

"Lát nữa thì sao?" Bùi Y ngước mắt nhìn giờ: "Đi hát à?"

Hình như đối phương đang đi đến chỗ yên tĩnh: "Cũng có thể là đi ngâm chân."

Bùi Y trêu: "Sao đoàn bọn anh ngày càng dưỡng sinh thế? Năm kia nhảy disco, năm ngoái hát hò, năm nay ngâm chân, sang năm thì sao?"

Thẩm Yến Lẫm cười thành tiếng: "Sang năm hủy hiệp hai, ai về nhà nấy, giường ấm nệm êm với vợ con."

Bùi Y ôm đầu gối, mặt vùi vào cánh tay, cười: "Cũng được. Người già nhìn rõ hiện thực càng sớm càng tốt, hưởng thụ niềm vui gia đình đi."

"Ài." Bên kia điện thoại thở dài một hơi: "Anh cũng muốn mau hưởng thụ niềm vui gia đình. Không biết có người bằng lòng hợp tác với anh không?"

Bùi Y mím môi cười, không nói gì.

Anh lại gọi cô: "Y Y."

"Hửm?" Cô khẽ giọng đáp lại.

Tiếng nói trầm ấm của anh hòa cùng tiếng gió ở nơi cao, nhẹ nhàng đáp xuống tim cô: "Rất nhớ em."

Bùi Y mở mắt ra, di di hoa văn trên sàn nhà, giọng nói dịu dàng: "Chẳng phải tháng sau anh chuyển qua đây rồi sao?"

"Ừm, nhưng mà bây giờ anh nhớ em."

Bùi Y bật cười. Sau khi anh uống rượu thường hơi bám người, hơn nữa quả thực hai người bọn họ cũng đã hơn hai tháng không gặp.

"Vậy làm sao bây giờ? Đừng đi ngâm chân nữa, mua cho anh vé máy bay rạng sáng đi. Có phải anh ăn sáng xong về vẫn còn kịp chấm công không?"

"Cũng không cần phiền phức như vậy." Thẩm Yến Lẫm trầm giọng cười: "Anh rất dễ thoả mãn. Chỉ cần người nào đó cũng nói một câu nhớ anh thì anh có thể kiên trì đến tháng sau gặp mặt."

Câu này đối với Bùi Y mà nói cực kỳ quý giá. Anh biết cô khó mở lời nhất là cái gì. Quả nhiên cô hơi sững lại, nói đùa tránh đi: "Anh chờ đó, bây giờ em đi mua vé cho anh."

Thẩm Yến Lẫm day ấn đường, cười bất đắc dĩ.

Anh cúp điện thoại, đi về phía phòng riêng, tình cờ gặp cấp trên của anh trên hành lang: "Cục trưởng Trần."

Trần Sâm hiếm khi có cơ hội uống thoải mái một lần, hơi ngà ngà say, khoác vai anh, chia cho anh một điếu thuốc: "Điện thoại của cô ấy?"

"Vâng."

Ông ta vỗ vai Thẩm Yến Lẫm, vẻ mặt không nỡ: "Sang bên kia làm cho tốt."

Thẩm Yến Lẫm cười nói: "Tuyệt đối không làm mất mặt ngài và tổ chức."

Trần Sâm cười: "Lần này cậu qua đó, quay về là ăn tết hay là kết hôn?"

Thẩm Yến Lẫm cầm điếu thuốc, cười khổ: "Hi vọng là cái sau đi."

Trần Sâm giả vờ trách cứ: "Lần này nếu cậu vẫn không thành công thì sau này đừng có nói là xuất thân từ chỗ tôi, mất mặt lắm."

"Rõ!" Thẩm Yến Lẫm giơ tay nghiêm, giống như lúc Trần Sâm đeo huy hiệu cảnh sát cho anh hồi mới nhận chức vậy.

Hai người ngầm hiểu nhau, bật cười.

"Bao giờ thì đi?" Cuối cùng Trần Sâm hỏi.

"Trưa mai bay."