Chương 9

Trong thành quả nhiên náo nhiệt, ban đêm vẫn như cũ truyền đến tiếng rao hàng, Lâm Phàm muốn đi xem, thế nhưng hôm nay cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi tốt một đêm, để buổi tối ngày mai đi xem cũng được.

Trờ vừa tờ mờ sáng Lâm Phàm liền tỉnh, cảm giác bị tê cả người sau đó mới dần dần đỡ hơn, ngày hôm qua ngồi xe ngựa rất lâu, trên xe ngựa giống như là mất hồn, sau xuống xe ngựa cảm giác mới tốt hơn, sau đó bận rộn liền quên đi, kết quả sau một đêm nghỉ ngơi, thắt lưng Lâm Phàm đau nhức vô cùng.

Thử xoay thân mình, lấy tay xoa xoa mông, một trận đau nhực liền nổi lên, Lâm Phàm lầm bầm hai tiếng, đánh thức Triệu Hàm ngủ bên cạnh hắn, Triệu Hàm mở mắt: “Phàm tử làm sao vậy, trời còn chưa sáng ngủ thêm một lúc nữa đi”.

Lâm Phàm ngượng ngùng không muốn nói, thế nhưng lúc này hắn nằm không thoải mái, cuối cùng vẫn là mở miệng giải thích: “Ngày hôm qua ngồi xe ngựa, mông và thắt lưng đều đau, xương cốt cả người đều khó chịu”.

Triệu Hàm nghe xong từ trên giường đứng lên, thắp đến hướng Lâm Phàm nói: “Ta xuống dưới lầu xin một ít rượu thuốc, ta giúp ngươi xoa bóp một chút sẽ đỡ hơn rất nhiều”. Lâm Phàm lúc này cũng không nằm nữa, hắn cũng từ trên giường đứng lên, ở trong phòng làm mấy động tác duỗi thân, cảm giác xương cốt đều kêu lên nho nhỏ, nhớ tới thân mình này đang cao lên, Lâm Phàm chuẩn bị ăn nhiều một chút để bồi bổ thêm, cố gắn bồi bổ lại, ít nhất là muốn cao bằng Triệu Hàm.

Kỳ thật Lâm Phàm cũng không tính lùn, ở thế giới này thì cũng coi là bình thường, thế nhưng so sánh với Triệu Hàm, Lâm Phàm muốn rắn chắc giống như Triệu Hàm, cho dù bộ dạng đẹp một tí, thế nhưng cũng muốn lấy lại khí chất nam nhân ở đời trước của hắn, tránh cho lần sau lại bị mấy người lính kia đùa giỡn.

Triệu Hàm rất nhanh trở lại, Lâm Phàm nằm lại trên giường, quần áo trên lưng đều bị vén lên, quần bị kéo xuống một nửa lộ ra cái mông vểnh, tay Triệu Hàm cực kỳ có lực giúp lưu thông máu tan ứ thanh ở bên hông Lâm Phàm, động tác của Triệu Hàm vừa phải rất nhanh liền nhu cho hông của Lâm Phàm nóng lên cảm giác phi thường thoải mái hận không thể ngủ luôn.

Chờ Lâm Phàm tỉnh lại thì trời đã muốn sáng hẳn, Triệu Hàm đã đút Lâm Tử An ăn no, tiểu tử kia đối với âm thanh truyền đến bên ngoài rất tò mò, ngày hôm qua nó vẫn im lặng, chuyện trong thành không chỉ mới mẻ đối với Lâm Phàm mà đối với Lâm Tử An cũng giống nhau.

Ăn sáng xong, Triệu Hàm nói với Lâm Phàm rồi đi ra ngoài, Lâm Phàm cũng không nghỉ ngơi, hắn bắt đầu ở tất cả đường phố trong thành đi lại, nhìn thấy mấy cửa hàng tạp hóa thì đi vào xem và hỏi một chút, đồng thời cũng hỏi một chút về tiền thuê cửa hàng, Lâm Phàm cũng không cho rằng chút bạc này của hắn có thể ở trong thành làm được nhiều chuyện.

Tiền thuê cửa hàng quả thật rất cao, Lâm Phàm cảm giác chút bạc này ở trong thành là không thể làm được việc gì. Tiền thuê nơi này đều là giao trước một năm, nếu thuê vài năm thì tiền thuê có thể ưu đãi một chút, cửa hàng có mặt tiền tốt một chút tiền thuê một năm phải một trăng lượng. Ưu đãi một chút cũng có, nhưng ít nhất cũng bốn năm mươi lượng, tiền của hắn bây giờ còn không đủ thuê cửa tiệm, ngay cả mua hàng hóa cũng không đủ, điều này làm Lâm Phàm cảm thấy thực đau đầu.

Ban đầu còn tưởng có thể làm được làm lớn được, kết quả còn chưa bắt đầu đã phải chết non, bốn năm mươi lượng cảm giác thực là nhiều. Nếu ở trong thôn có thể mua được năm mẫu ruộng nước tốt nhất, số bạc còn lại còn có thể xây thêm không ít phòng ở tốt. Nhưng mà Lâm Phàm không cam tâm ở lại thôn Lâm gia, hắn đã xác định mục tiêu rõ ràng, hắn phải kiếm thật nhiều tiền để hưởng thụ cuộc sống, mà không phải làm nông dân ở cổ đại, cũng không muốn qua lại với những người của thân thể đời trước này.

Lâm Phàm đi tới một tiệm thuốc thì gặp Trần quản sự của Trần phủ, Lâm Phàm liền đi lại chào hỏi, lúc này Trần quản sự hình như có chuyện phiền lòng, thời điểm nhìn thấy Lâm Phàm mắt liền sáng ngời, lúc này hai người liền nói chuyện với nhau.

Lâm Phàm rất nhanh biết được nguyên nhân Trần quản sự khó xử, thì ra thiếu gia của hắn lại lệnh cho hắn làm một việc khó khăn, muốn rượu thuốc hổ cốt xà, hắn đã chạy hơn phân nửa thành rồi mà vẫn không tìm ra. Trần quản sự cũng biết Lâm Phàm muốn mở cửa tiệm ở trong thành, chẳng qua tiền trong tay không đủ.

Rượu rắn không ít, rượu rắn đa phần ở hiệu thuốc bắc có không ít, nhưng là hổ cốt xà, thứ này rất khó có được, huống chi còn phải ủ nhiều năm loại thuốc này trừ lạnh cường thân tráng dương rất tốt, thật sự là rất khó có được. Trần quản sự biết Triệu Hàm biết tế xà, ở những chuyện này tin tức sẽ rất nhanh nhạy, cho nên muốn tìm Lâm Phàm hỏi thăm một chút, thật không ngờ còn chưa đi tìm đã gặp được Lâm Phàm ở đây.

Lâm Phàm nói với Trần bá việc này hắn cũng không rõ, để trở về hỏi Triệu Hàm, nếu có tin tức sẽ lập tức nói với Trần quản sự, Trần quản sự lúc này mới vừa lòng trở về, chờ đợi tin tức tốt từ Lâm Phàm. Đồng thời nếu Lâm Phàm có thể làm được chuyện này, hắn sẽ giúp tiểu tử này một phen, cho dù không thể tìm được cửa hàng giá rẻ, nhưng trả tiền thuê nửa năm với thể diện của hắn vẫn có thể làm được.

Trở lại khách điếm, Triệu Hàm còn chưa có trở về, lúc này đã gần giữa trưa, Lâm Phàm biết Triệu Hàm một lát nữa là sẽ trở về, Lâm Phàm liền kêu tiểu nhỉ mang ba món ăn cùng với một cái bánh ngọt lên. Chờ đồ ăn được đưa lên Lâm Phàm đã rửa sạch mặt, liền nhìn thấy Triệu Hàm từ bên ngoài trở về, Triệu Hàm cầm dù ở trong tay, Tử An trong lòng thời điểm nhìn thấy Lâm Phàm liền cười rộ lên, hai tay đều hướng về phía hắn.

Lâm Phàm tiếp nhận đứa nhỏ nói: “Đi rửa mặt đi rồi đi ăn cơm, ta có chút chuyện cùng ngươi thương lượng”. Nói xong liền lấy một cái khăn vừa mới vắt xoa xoa lên mặt Tử An, sau đó ôm tiểu tử ngồi xuống, bê lên một chén nước đút cho nó, tiểu tử này thời gian ở bên ngoài cũng thật lâu, hẳn là rất khát nước, trong chốc lát một chén nước đã bị uống thấy đáy.

Triệu Hàm rửa mặt xong, tiếp nhận đứa nhỏ trong tay Lâm Phàm, hai người liền bắt đầu ăn cơm, khách điếm này đồ ăn tuy hơi đắt một chút, thế nhưng cũng rất nhiều, chỉ có ba món ăn cũng khiến hai người ăn rất no, bánh ngọt cũng tiểu bằng hữu Lâm Tử An ăn hết.

Thời điểm Lâm Phàm ăn cơm liền đem chuyện gặp được Trần quản sự nói với Triệu Hàm, sau đó nói với Triệu Hàm chuyện Trần quản sự cần rượu hổ cốt xà, hỏi Triệu Hàm ở phương diện này có biết tin tức gì không, cho dù có một chút tin tức cũng được.

Nghe lời Lâm Phàm xong Triệu Hàm suy nghĩ một chút, một bên quạt cho đứa nhỏ: “Lão bá dạy ta bắt rắn hẳn là có, ta đã từng nghe hắn nói qua, rượu thuốc hổ cốt xà hắn đã ngâm nhiều năm. Thế nhưng tính tình hắn rất kỳ quái, ta cùng hắn quen biết ba năm, hắn đều không cho ta biết tên của hắn, ta bình thường đều gọi hắn là lão bá. Từ sau khi hòa ly ta cũng không đến trấn Lạc Phượng, cũng không biết chuyện tình ở bên kia, hắn đối với ta cũng tốt lắm, nếu là những thứ khác khẳng định không thành vấn đề, nhưng là rượu hổ cốt xà thì, nói thật ta cũng không biết là hắn có thể đưa cho ta hay không, thế nhưng ta có thể đi thử một chuyến xem sao.

“Thật sự, chỉ cần có hi vọng, mặc kệ có được hay không chúng ta cũng phải thử xem, cho dù chỉ có thể lấy về một chút cũng được. Như vậy ngươi để cho người đánh xe ngựa trở về, đứa nhỏ để ta trông, ngươi ngày mai hãy trở về. Nếu có thể lấy được thì càng tốt, nếu không được thì để cho bọn họ tự nghĩ biện pháp, tốt xấu gì cung cấp tin tức cho họ thì cũng có được nhân tình. Về sau nếu có cơ hội cùng Trần quản sự buôn bán, cũng sẽ thuận tiện hơn”. Lâm Phàm nói, trong lòng hắn thật cao hứng, cho dù Triệu Hàm nói tính tình lão bá kia cổ quái, nhưng có thể dạy Triệu Hàm nhiều thứ như vậy, như vậy cũng xem như là nửa đồ đệ, hắn nghĩ Triệu Hàm có thể cầm đi một chút.

Triệu Hàm gật gật đầu, hắn cầm lấy túi nước lấy đầy nước, Lâm Phàm giữ lại năm lượng bạc, còn lại đều đưa cho Triệu Hàm mang đi, những đồ vật như vậy, giá cả khẳng định không thể rẻ, cho dù đối phương xem Triệu Hàm là nửa đồ đệ, nhưng dù sao tiền này cũng phải đưa.

Sau khi Triệu Hàm rời đi, Lâm Phàm đưa năm văn tiền làm phần thưởng cho tiểu nhị, phái hắn đi Trần phủ truyền tin tức. Hắn hiện tại phải trông đứa nhỏ không thể lơ là, hôm nay rạng sáng có một cơn mưa, buổi sáng không có nóng như vậy, đưa đứa nhỏ ra ngoài còn được. Thế nhưng bây giờ là giữa trưa, hơi nước đã bị bốc hơi gần hết, thời tiết cũng dần nóng lên, nếu mang đứa nhỏ ra ngoài phơi nắng có thể sẽ bị cảm nắng, Lâm Phàm cũng không dám mạo hiểm.

Trần quản sự sau khi nghe được tin tức tâm tình cũng tốt lắm, cũng không chờ tại Trần phủ mà trực tiếp theo tiểu nhị tới khách điếm, lúc này Lâm Phàm cho Lâm Tử An ngủ, cổ đại này không có quạt điện, hắn chỉ có thể động tay để tạo gió. Cũng may ở cổ đại cũng không có sắt thép thành thị, cũng không có hiệu ứng nhà kính, thời tiết tuy nóng, nhưng cũng không phải là không chịu đựng được, chính là ở trong điếm nóng, quạt quạt gió uống miếng nước là được.

Lâm Phàm nhìn thấy Trần quản sự đến, lập tức từ trên giường đứng lên, rót một chén nước cho Trần quản sự rồi mới ông ngồi, Trần quản sự cao hứng hỏi Lâm Phàm nơi có rượu hổ cốt xà, Lâm Phàm nói cho Trần quản sự là ở trấn Lạc Phượng, thế nhưng cụ thể có lấy được hay không thì không chắc chắn, Triệu Hàm đã đi thử, nếu là thực không lấy được, đến lúc đó người Trần phủ phải tự đi lấy.

Trần quản sự lập tức gật đầu, rượu hổ cốt xà mười mấy năm chính là thứ tốt, người bình thường cũng sẽ không bán. Lâm Phàm nói Triệu Hàm biết người này, quả thật nên để cho Triệu Hàm đi thử xem, nếu không được thì để cho thiếu gia tự mình đi. Thế nhưng thời gian thiếu gia ở lại trong phủ không nhiều lắm, Trần quản sự hỏi Triệu Hàm bao giờ thì trở về”.

“Ta cùng Triệu Hàm nói qua, mặc kệ là có được hay không, sáng mai hắn sẽ trở về, nếu là lấy được ta lập tức đưa đi quý phủ, nếu không lấy được ta cũng lập tức báo lại với ngài”. Lâm Phàm đáp.

Lâm Phàm trả lời khiến cho Trần quản sự rất vừa lòng, lúc này mới gật gật đầu nói: “Lâm Phàm chỉ cần ngươi có thể lấy được, bạc hoàn toàn không là vấn đề”. Trần quản sự nói chính là sự thật, thiếu gia cần thứ này không phải để chính mình dùng, mà là cầm tặng quý nhân, nếu rượu hổ cốt xà này hữu dụng, nói không chừng có thể có một chỗ tốt ở kinh thành, đương nhiên nếu như không thể ở lại kinh thành, cũng hy vọng có thể chuyển tới chỗ tốt.

Triệu Hàm đi cũng không thuê xe ngựa, mà trực tiếp thuê một con ngựa, nếu thuận lợi buổi tối hắn có thể trở về.

Trấn Lạc Phượng Triệu Hàm đã thật lâu không tới, nhà hắn trước kia ở cách trấn Bán Lý, sau khi gia đạo sa sút mới chuyển vào trong thôn ở. Nhà chống trước của hắn cũng ở trấn Bán Lý, sau này chuyện làm ăn trong nhà càng làm càng lớn, liền chuyển đến trấn Lạc Phượng, Triệu Hàm ở trong này ba năm, đối với phố lớn ngõ nhở ở Trấn Lạc Phượng đều rất quen thuộc.

Trấn Bán Lý cũng không phải chỉ có nửa dặm, lúc trước khi trấn mới thành lập thì thật chỉ có nửa dặm, hiện dờ đã mở rộng hơn ba dặm, chung quanh có rất nhiều người ở. Mà Lạc Phượng Trấn cũng là cổ trấn, tồn tại rất nhiều năm, đó là một trấn lớn có dân cư tập trung đông, đường phố đan chéo nhau, cách Nam Dường Huyền hai mươi lăm dặm.

Triệu Hàm lôi kéo ngựa rất nhanh đã đến một hẻm nhỏ, hẻm nhỏ vẫn âm u giống như trước đây, cả người và ngữa cũng chỉ có thể lần lượt đi qua.

Đi đến cửa nhà lão bá, Triệu Hàm gõ gõ cửa, trước kia hắn đến cửa này đều mở một nửa, thế nhưng bây giờ lại đóng lại, trong lòng Triệu Hàm hơi lo lắng, thời điểm hắn rời đi tuổi lão bá tuy rằng không nhỏ, nhưng là thân thể rất cường tráng, thế nhưng mới hai năm, lão bá hẳn là không có xảy ra chuyện gì, nếu không phải điều kiện không cho phép, Triệu Hàm kỳ thật rất muốn đến trấn Lạc Phượng thăm lão bá.

Ngay lúc Triệu Hàm đang nhớ lại, cánh cửa kia lại “kẹt” một tiếng rớt ra, Triệu Hàm nhìn thấy lão nhân mở cửa ra, nháy mắt kinh hỉ nói không nên lời, lão nhân so với hai năm trước không có gì thay đổi, chẳng qua là đầu hơi bạc một chút.

Lão nhân nhìn thấy Triệu Hàm nháy mắt liền vui vẻ, thế nhưng chỉ lướt qua, trừng mắt nhìn Triệu Hàm một cái sau đó mặt không có biểu tình gi xoay người trở về.

Triệu Hàm cũng không nói tiếng nào, lôi kéo ngựa đi vào sân đem nó cột vào cây táo duy nhất ở trong sân,Triệu Hàm mới đi vào trong nhà lão nhân.

Trong phòng có chút lộn xộn, Triệu Hàm không nói gì lập tức tiến lên dọn dẹp, dọn dẹp phòng xong liền ra dọn sân, lão nhân nói đã đói bụng, Triệu Hàm liền đi phòng bếp làm hai chén mì trộn, lão nhân một bên uống rượu một bên ăn mì.

“Ngươi là thằng nhóc chết tiệt, lâu như vậy giờ mới tới, ta là người dạy tay nghề cho ngươi”. Lão nhân trừng mắt mắng Lâm Phàm.

Triệu Hàm nghe lão bá nói thoáng khổ sở mở miệng nói: “Lão bá ngài cũng biết chuyện của ta, ta đã hòa ly, lại đi Lâm gia thôn cách nơi này rất xa, lại có đứa nhỏ nên cũng không có thời gian đến đây thăm ngài. Hiện tại tốt lắm, phu lang của ta muốn ở trong thành mở một cửa hàng tạp hóa, như vậy ta có thể bớt chút thời gian đến đây thăm ngài, nếu ngài cần chỉ cần nói một tiếng, thì ta có thể lập tức tới rồi”.

Trước kia Triệu Hàm không dám khoe khoang, đứa nhỏ không ai trông, hắn cũng không thể ở bên ngoài qua đêm, sợ có chuyện xảy ra. Nhưng hiện tại cũng không giống, Lâm Phàm là người phân rõ phải trái, biết hắn cùng lão bá quan hệ không tồi, cũn đề cập để cho hắn đến thăm lão nhân, dù sao lão nhân dạy hắn không ít tay nghề.

Lão nhân nghe lời nói của Triệu Hàm xong liền mở miệng nói: “Còn gọi lão bá, về sau gọi Ngô bá, ta cũng không có thân nhân, đời này cũng chỉ biết về rắn, chờ sau này nếu có chuyện ngươi liền giúp ta nhặt xác, phu lang hiện tại của ngươi đối với ngươi thế nào, nếu là không tốt trực tiếp khiến độc xà cắn chết hắn, cùng lắm thì mang theo đứa nhỏ cùng sống với Ngô bá, Ngô bá sẽ không để cho ngươi cùng đứa nhỏ chịu khổ”.

Triệu Hàm bị lời nói của lão nhân làm cho hoảng sợ, hắn như thế nào không nghĩ tới hai năm không gặp, lão bá cũng không có trách cứ, thậm trí muốn thay hắn ra mặt, hoàn toàn là quan tâm của trưởng bối đối với vãn bối. Tuy rằng nói độc ác một chút, nhưng Triệu Hàm biết lão bá nói là thật sự, trong lòng Triệu Hàm cảm động, mọi người trong nhà cũng không có ai lo lắng cho hắn.

Trước kia lão bá đối với hắn luôn lạnh nhạt, vẻ mặt lạnh lẽo, hắn thấy lão nhân một người cô đơn, trong nhà lại thực loạn, cho nên thường xuyên đến đây giúp đỡ. Mấy tháng sau lão nhân mới dạy hắn bắt rắn độc cùng xà dược, thế nhưng điều kiện là giúp hắn đi ngoài thành bắt rắn độc, lão bá chưa bao giờ đi thu mua rắn độc, đều là chính mình động thủ bắt, sau này lại có hắn hỗ trợ, thế nhưng quan hệ

bọn họ vẫn như vậy, cũng không quá thân thiết. Hắn lâu như vậy không tới, lão bá chắc là cũng nhớ hắn, có lẽ hai năm trước lão bá liền xem hắn là vãn bối trong nhà, chỉ có mình hắn là không nhận ra mà thôi.

“Ngô bá hắn đối với ta rất tốt, chúng ta vừa mới kiếm được một chút bạc, muốn ở trong thành mở một cửa hàng. Hắn biết được tin tức, có người cần rượu hổ cốt xà, biết ta và ngài có quan hệ nên liền cầu ta”. Triệu Hàm nói, nếu như vừa rồi Ngô bá không nói những lời kia thì Triệu Hàm hoàn toàn có thể xin Ngô bá cho một ít, nhưng mà hiện tại Triệu Hàm nói không nên lời, trước giờ lão nhân vẫn xem hắn là vãn bối ở trong nhà mà quan tâm, còn hắn vì đủ loại nguyên nhân, vẫn không có đến thăm lão nhân, Triệu Hàm nghĩ thực áy náy.

Lão nhân thấy Triệu Hàm cúi đầu, qua một lúc lâu, Triệu Hàm nghĩ lão bá mất hứng muốn cự tuyệt, lão nhân liền mở miệng nói: “Chỉ là chuyện này, chỉ là rượu hổ cốt xà, lão nhân ta chỉ có bảo bối này, ngươi nếu muốn liền có thể mang đi mấy bình. Thế nhưng phải bán giá cao, ít nhất cũng phải một trăm lượng, cho dù là rắn độc, xương hổ hay là dược liệu, kia đều là lựa chọn kĩ càng, huống chi ta chôn xuống cũng đã hơn hai mươi năm, đồ vật tốt như vậy địa phương khác khó tìm, ngươi nên bán giá tốt cho ta”.

Lão nhân nói xong Triệu Hàm liền gật đầu nói: “Ngô bá ta biết, ta sẽ không bán với giá thấp đâu”.

“Biết là tốt rồi, về sau nhớ rõ thường xuyên đến thăm lão nhân ta, cũng đem đứa nhỏ lại đây cho ta xem, viện này của ta quạnh quẽ nhiều năm, cũng nên náo nhiệt một chút”. Ngô lão nói xong liền đi vào trong phòng, những thứ tốt ấy của hắn vẫn giấu ở trong nhà, rượu rắn này bên ngoài không ít người biết, nhưng là hắn có rượu hổ cốt xà thì chỉ có Triệu Hàm biết, Triệu Hàm đến trước cửa nhà hắn cầu, lão nhân tự nguyện giúp đứa nhỏ hầu như chuyện gì cũng tự mình chèo trống này.

Nhìn thấy lão nhân đi xa, Triệu Hàm mới trả lời “hảo” một tiếng, hắn quyết định trở về liền cùng Lâm Phàm nói một tiếng, hắn muốn làm người thân chăm sóc cho

lão nhân, để cho Tử An kêu lão nhân là ông nội.