- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tức Phụ Ngận Hung Tàn
- Chương 87: Hiên ngoại
Tức Phụ Ngận Hung Tàn
Chương 87: Hiên ngoại
Sau khi Tân hoàng đăng cơ cả nhà đoàn viên, hơn nữa việc vẫn luôn treo ở trên đầu Lâm Phàm cuối cùng cũng được buông xuống, Trần vương gia cùng vương phi cũng không có ngăn cản hắn cùng Triệu Hàm ở bên nhau, điều này khiến cho ngày qua của Lâm Phàm ở kinh thành cũng không tồi, tiêu dao lại tự tại.
Duy nhất không được hoàn mỹ chính là bằng hữu của Lâm Phàm, Ngô Tử Lâm không thể đến đây, điều này khiến cho Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ, từ khi đi vào thế giới này, Ngô Tử Lâm là bằng hữu tốt nhất của Lâm Phàm, không thể cùng bằng hữu chia sẻ vui sướиɠ thật làm cho người ta có chút bất đắc dĩ. Đương nhiên Lâm Phàm cũng muốn trở về Yến Thành nhìn xem, tiểu bảo bối của Ngô Tử Lâm đã chờ đợi nhiều năm, sinh ra vào tháng giêng. Trong thư Ngô Tử Lâm nói hài tử sinh non hơn nửa tháng, thế nhưng thân thể của tiểu qua hỏa này không tồi, tiếng khóc cũng rất vang dội, lại còn rất nghịch ngợm, mặc kệ ban ngày hay là ban đêm, đều phải có người ôm mới chịu yên ổn.
Oán giận trong đó không ít, phần lớn là do hắn đại ca cùng Trương Dương quá cưng chiều tiểu gia hỏa này, hắn cũng không được mắng bảo bối cục cưng, cho dù có Ngô a ma hỗ trợ, Ngô Tử Lâm vẫn là lo liệu không hết việc, hắn lại không
muốn đem hài tử giao cho người hầu chăm sóc, trong lòng Lâm Phàm nghĩ Ngô Tử Lâm khẳng định là can tâm tình nguyện bị ngược, hiện tại vẻ mặt tên kia khẳng định hạnh phúc đến phát ngốc
.Lâm Phàm thực vui vẻ vì Ngô Tử Lâm, quan hệ Trương Dực cùng tử lâm cuối cùng cũng khôi phục như trước kia, chẳng qua Ngô Tử Lâm hiện giờ không quá quan tâm đến việc làm ăn, hơn nữa nửa năm trước lăn lộn một phen, thân thể Ngô Tử Lâm rốt cuộc để lại một ít di chứng, cũng may hiện tại Ngô Tử Lâm còn trẻ, chú ý điều dưỡng mấy năm, ngày thường chú ý một chút sẽ không có vấn đề gì lớn.
Trần vương gia có mấy lần kêu Lâm Phàm dọn về ở, nhưng mỗi lần Lâm Phàm đều muốn kéo dài, Trần vương gia cũng hiểu đứa nhỏ này quen tự do rồi, ở trong vương phủ làm sao có thể tự do, tướng quân phủ của Triệu Hàm đương nhiên là tự do, hơn nữa tiểu tử Triệu Hàm xem Phàm Tử giống như tròng mắt, rất là sủng ái,Trần vương gia nhìn đều cảm thấy đau mắt, cũng liền lười quản chuyển của hai người.
Huống chi phủ tướng quân Lâm Phàm hoàn toàn làm chủ, hơn nữa nhà cũng ít người chuyện tình cũng ít. Không giống vương phủ, cho dù cũng ít chuyện, nhưng cả gia đình ở cùng nhau, sẽ khó tránh có chút va chạm.
Hơn nữa vương phi cũng khuyên Trần vương gia vài câu, hài tử mới vừa trở về, lại là người có chủ ý, hiện tại cánh cũng cứng, can thiệp vào chuyện của Phàm Tử hiển nhiên không sáng suốt. Thực lực Triệu Hàm không tồi, lại sủng Lâm Phàm, còn thuận theo tất cả mọi chuyện, nếu bọn họ can thiệp, làm Triệu Hàm không vừa lòng, lại cùng Phàm Tử ồn ào vậy mất nhiều hơn được, huống chi Phàm Tử nhà bọn họ thích Triệu tướng quân bao nhiêu, vương phi liếc mắt một cái đã nhìn ra, nhìn thì là Triệu Hàm yêu Phàm Tử hơn cả tánh mạng, kỳ thật con của hắn làm sao không phải bị Triệu Hàm ăn gắt gao, hắn cũng không làm được việc lấy gậy đánh uyên ương.
Cho dù Triệu Hàm ở rất nhiều địa phương đều thuận theo ý người, nhưng vẻ bề ngoài quá mức cường thế, diện mạo lại quá mức cương ngạnh, so với Phàm Tử càng giống nam tử hơn. Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, Phàm Tử nhà bọn họ lớn lên là đại mỹ nhân, nếu đem hai người đổi một chút, cũng thật là tuyệt phối. Đương nhiên những lời này vương phi tuyệt đối không nói ra, tránh cho nhi tử sẽ không cao hứng, trong lòng vương gia tuy rằng vẫn không vui sướиɠ như cũ, nhưng mỗi lần nhìn thấy Tử An trầm ổn, Tuyết nhi bướng bỉnh đáng yêu quá mức, trong lòng vương gia cái gì không cao hứng, tất cả đều vứt bỏ toàn bộ.
Từ sau khi tân hoàng đăng cơ triều đình ổn định, Trần vương gia cũng từ nhiệm, những chuyện lớn thì để cho những người trẻ tuổi kia đi lăn lộn, cũng những đường cho những hài tử,một bộ xương già của hắn, ôm tôn tử ở cùng vương phi như vậy là đủ rồi.
Tân hoàng đăng cơ triều đình phát triển bừng bừng, thế nhưng lại không ít chuyện phải làm, thời gian trước Triệu Hàm liền ở cạnh Lâm Phàm một đoạn thời gian, nhưng khi Triệu Hàm bắt đầu huấn luyện binh lính mới chiêu mộ, liền bắt đầu bận rộn, khó tránh sẽ xem nhẹ Lâm Phàm, điều làm cho Lâm Phàm rất không vừa lòng, rõ ràng Triệu Hàm cùng Trần Uy cùng huấn luyện năm vạn tân binh, làm sao Triệu Hàm lại vội vàng như vậy, mà Trần Uy chỉ nhìn ăn không ngồi rồi, luôn tới tìm hắn phiền toái. Lâm Phàm tuyệt đối sẽ không thừa nhận bị Trần Uy trêu đùa, rõ ràng là đại ca, bộ dạng một chút cũng không có, vừa mới thu thập nhị ca tam ca, đại ca Trần Uy chính là người mau quên, xem ra hắn phải hung hăng thu thập Trần Uy một phen mới tốt, khiến cho gia hỏa kia không dám trêu chọc hắn mới tốt.
Điều này làm cho tâm của Lâm Phàm sinh ra rất nhiều oán niệm, một ngày Trần Uy trước sau như một đến tướng quân phủ của Triệu Hàm dạo, ở kinh thành tấc đất tấc vàng đặc biệt là ở gần hoàng thành, phủ tướng quân của Triệu Hàm ở ngay bên cạnh hoàng cung. Nếu không phải lúc trước Thái Tử vì muốn mượn sức Triệu Hàm, địa phương như vậy, Triệu Hàm khẳng định cũng không vớt được.
Diện tích không tính lớn, sân lớn sân nhỏ tổng cộng có sáu cái, thế nhưng đều rất tinh xảo phong nhã, phía sau còn có hoa viên đình đài thủy tạ, cảnh trí cũng không tồi. Trần Uy mang theo A Nhất trái phải đi vài vòng, thực nhanh liền tìm thấy Lâm Phàm đáng ngốc tại nhà thuỷ tạ.
Lúc này đã là cuối
xuân, thái dương chiếu vào trên người ấm áp dào dạt, Lâm Phàm ở kinh thành cũng không có quá nhiều chuyện để làm, hơn nữa hai đứa nhỏ không đi học, chính là bị Vương phi đón đi, chỉ có đến buổi tối mới có thể đón trở về, hiện tại Lâm Phàm ăn không ngồi rồi rất nhàm chán.
Đương nhiên cũng không phải Lâm Phàm tìm không ra người chơi, từ khi hắn được Hoàng Thượng tiếp kiến, hơn nữa thân phận của Triệu Hàm cùng thân phận thế tử của hắn, rất nhiều người quyền quý ở kinh thành đều muốn gửi thiệp mời choLâm Phàm. Thế nhưng Lâm Phàm lại không nghĩ sẽ có tiếp xúc gì với những người quyền quý ở kinh thành, Hoàng Thượng tin tưởng hắn, là bởi vì hắn cũng không ham thích quyền lực. Nếu là cùng người quyền quý trong kinh thành tiếp xúc quá nhiều, khó tránh khỏi sẽ khiến hoàng thượng nghi kị, hơn nữa Lâm Phàm lại là thế tử, trong tay Triệu Hàm lại nắm quân quyền, thế lực Trần gia như thế, Lâm Phàm không ngốc, cho nên liền học theo Trần vương gia, ẩn cư sinh hoạt.
Hắn chán muốn chết dựa ngồi vào giường ở nhà thuỷ tạ, hơi hơi híp mắt, sau giờ ngọ ánh nắng mặt trời làm hắn mơ màng muốn ngủ, gần đây Triệu Hàm rất bận, cũng không để ý tới hắn. Tính tính thời gian hắn đã vài ngày không có ăn Triệu Hàm, vậy không tốt, rất là không tốt, Lâm Phàm mơ màng nghĩ đêm nay nhất định phải bắt được Triệu Hàm, phải khao huynh đệ nhà mình tốt một chút.
Nhưng nghĩ tới vẻ mặt mỏi mệt của Triệu Hàm, trong lòng Lâm Phàm lại có chút luyến tiếc, hắn còn phải chờ bao lâu, Triệu Hàm nói qua đoạn thời gian liền tốt, qua đoạn thời gian liền tốt, chính là phải bao giờ mới qua đây.
Hắn gần đây ngoại trừ thỉnh thoảng gặp quản sự ở Yến Thành một chút, xem xét trướng mục một chút, thực sự có chút giống heo, không phải ăn chính là ngủ. Lâm Phàm cũng không thích đi vương phủ, tình nguyện ngốc tại tướng quân phủ, đối với những muốn làm quen với hắn, Lâm Phàm càng không muốn thấy, hắn không muốn làm quan, ít nhất có thể duy trì quan hệ không mặn không nhạt ở trước mắt Hoàng Thượng, nếu thật đi làm quan, nói không chừng điểm tốt của hắn để lại cho Hoàng Thượng sẽ bị tiêu hao hầu như không còn, như vậy thì thật không tốt.
Làm quan để Triệu Hàm nhà hắn làm là được rồi, Lâm Phàm đang suy xét có nên đem việc làm ăn chuyển đến kinh thành hay không, hoặc là buôn bán mặt hàng khác. Đúng lúc này Lâm Phàm thấy trước mắt tối sầm lại, ánh nắm mặt trời ấm áp biến mất, hoặc là nói bị che lại. Lâm Phàm không vui mở mắt, liền nhìn vẻ mặt đê tiện của Trần Uy cười nhìn hắn, Lâm Phàm trợn mắt mở miệng nói: “Tránh ra ngươi che mất ánh nắng mặt trời của ta, có việc liền nói, đừng để cho ta nói lời khó nghe…….”
“Tiểu đệ thân ái, thời tiết tốt như vậy ngươi thế nhưng lại nằm ở nhà ngủ, không đi ra bên ngoài chơi đùa thật sự là quá đáng tiếc, Phàm Tử thế nào, ca ca mang ngươi đi hoa lâu chơi được không, cũng cho ngươi kiến thức về mỹ nhân kinh thành một chút, thuận tiện có thể tăng thêm một trắc thất, thúc thúc cũng chỉ có một hài tử là ngươi, ngươi phải có nghĩa vụ khai chi tán diệp.” Trần Uy duỗi tay xoa xoa đầu Lâm Phàm, đem một đầu tóc gọn gàng xoa thành ổ gà.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn Trần Uy một cái, dùng sức vỗ rớt tay Trần Uy đang chọc ghẹo hắn, thở phì phì mở miệng nói: “Trần Uy ngươi thực nhàn có phải hay không, ta thế nào cũng phải sửa trị ngươi một phen, ngươi mới không tới trêu chọc ta, hừ hừ, A Nhất từ hôm nay bắt đầu, ngươi liền đi theo bên người ta, một tấc cũng không rời, ngay cả khi ta ngủ ngươi cũng phải canh ở ngoài cửa cho ta. Đại ca thân ái ngươi đừng giật mình như vậy, cha nói, thị vệ tử sĩ trong phủ tất cả ta đều có thể điều động, đại ca ngươi nếu làm ta tức giận, ngươi liền xong đời……”
Trần Uy bị một chiêu của Lâm Phàm đánh trở tay không kịp, gần đây hắn đem chuyện huấn luyện bình giao cho thủ hạ làm, nghĩ nhiều năm như vậy không có cùng tiểu đệ bồi dưỡng cảm tình, cho nên mấy ngày nay liền cần mẫn một ít, không muốn đi trêu chọc khiến tiểu đệ phản cảm, vậy phải làm sao bây giờ. Trần Uy cầu cứu nhìn về phía A Nhất, thúc phụ khi nào thì cho tiểu đệ mệnh lệnh, hắn làm sao lại không biết, lần trước nhị đệ tam đệ trêu chọc tiểu đệ, tiểu đệ liền tìm lấy cớ là bảo hộ mới đem A Nhất điều đi, hiện tại tiểu đệ cũng không cần lấy cớ, có thể trực tiếp đem A Nhất điều đi rồi.
Hiện tại Lâm Phàm chính là muốn gây phiền cho Trần Uy, đặc biệt gia hỏa này đang ở phúc trung không biết phúc, không đối tốt với A Nhất yêu hắn như vậy. Khiến hắn trong thời gian này muốn thân thiết với Triệu Hàm một chút đều phải suy xét, muốn chia rẽ A Nhất lúc nào cũng ở bên cạnh Trần Uy, Lâm Phàm rất là hâm mộ, đại ca rõ ràng thích A Nhất, lại chết sống không chịu thừa nhận, còn tới trêu chọc hắn, mấy ngày nay hắn qua không tốt rất là sốt ruột, vậy để cho đại ca sốt ruột cùng cũng tốt, một người vui không bằng mọi người cùng vui không phải sao, nghĩ như vậy tâm tình Lâm Phàm liền tốt lên rất nhiều.
Trần Uy đứng ở cửa tướng quân phủ vuốt mũi, tiểu đệ thật sự quá âm hiểm, toàn chọc vào tử huyệt của hắn. Trần Uy lắc đầu cưỡi ngựa hướng tới quân doanh ở ngoài thành chạy đi, biết tiểu đệ gần đây thật sự nhàm chán, để A Nhất ở bên người tiểu đệ, tiểu đệ cũng an toàn không cần lo lắng, hơn nữa tiểu đệ cùng A Nhất quan hệ cũng không tồi, tốt xấu còn có thể ở bên cạnh tiểu đệ, mà các tử sĩ thị vệ khác trong vương phủ, không có ai có lá gan lớn như A Nhất có thể ở chung cùng tiểu đệ tốt như vậy, kỳ thật Trần Uy biết tiểu đệ vẫn luôn coi A Nhất là bằng hữu, một là tử sĩ một là thế tử, ai biết bọn họ vì sao lại hợp như vậy, lại nói tiếp quan hệ của hai người làm Trần Uy có chút hâm mộ.
Lâm Phàm sau khi đuổi Trần Uy đi, trừng mắt liếc A Nhất vẫn đang mơ hồ ở bên cạnh mở miệng nói: “Ngươi làm sao lại như vậy, còn không thu phục được Trần Uy, A Nhất không phải là ta nói ngươi, ngươi đến nói rõ với Trần Uy, hắn yêu ngươi, để hắn thừa nhận hắn yêu ngươi, các ngươi là tình nhân là ái nhân, là phải bình đẳng, muốn bên nhau cả đời, tuyệt đối không thể không rõ ràng như vậy, không rõ ràng như vậy ngươi không thấy mệt sao……”
A Nhất ngồi trên ghế đá bên cạnh, nhìn Lâm Phàm cười nói: “Tiểu thiếu gia ý của ngươi thuộc hạ hiểu rõ, chính là ngài cũng biết thuộc hạ chỉ là một tử sĩ, ta không thể cãi lại mệnh lệnh của chủ tử, chủ nhân đối với thuộc hạ rất là khoan dung……”
“Được được ngươi câm miệng đi, mỗi lần nghe những lời này của ngươi ta liền khϊếp hoảng, cái gì mà chỉ là một tử sĩ, ta nói ngươi có thể là ngươi, ta chính là thế tử vương phủ, Trần Uy chỉ là một tướng quân, hắn không phải là chủ nhân vương phủ tương lai, ngươi là tử sĩ vương phủ, về sau ta sẽ quản ngươi không phải là Trần Uy quản. Cho nên từ hôm nay trở đi A Nhất, ngươi đừng để ý tới Trần Uy, ta đem khế ước của các ngươi giải trừ, hiện tại ngươi là người của Lâm Phàm ta. Ân, nếu đại ca muốn tức phụ, ha ha ha, hắn cần phải mang tam môi lục sính mới có không thể. A Nhất ngươi nên tranh đua một chút, không thể lén lút đi tìm Trần Uy được, hắn mệnh lệnh cũng không được, muốn hạnh phúc ngươi phải nghe ta……” Lâm Phàm nói xong trừng mắt nhìn A nhất, rất có thể A Nhất sẽ không đồng ý, đành phải dùng gậy đánh uyên ương.
A Nhất hãi hùng khϊếp vía, xem ra tiểu thiếu gia thật sự quá nhàn, không có việc gì làm nên tìm việc, nhưng việc này lại dừng ở trên đầu hắn, khiến cho A Nhất có chút đau đầu.
A Nhất rất rõ ràng tính cách của tiểu thiếu gia thực tốt, cũng chưa từng coi bọn họ là tử sĩ còn rất quan tâm đến bọn họ, cũng không giống với những đệ tử thế gia ở kinh thành, tiểu thiếu gia càng phân rõ phải trái hơn, đương nhiên tiểu thiếu gia những lúc không nói lý cũng rất xấu tính, ai bảo tiểu thiếu gia nhà bọn họ lại thông minh như vậy, có rất nhiều cách chỉnh người.
Trần Uy như thế nào cũng không nghĩ đến, tiểu đệ đem A Nhất đoạt đi, ban đầu Trần Uy còn muốn A Nhất ở bên cạnh tiểu đệ. Chính là đã một tháng,rồi hai tháng đi qua, Triệu Hàm luyện binh cũng dần dần ổn định, có thể giao cho thuộc hạ mình đi làm việc của mình, Phàm Tử lại không chịu đem A Nhất trả lại cho hắn, điều này làm cho Trần Uy sầu đến bạc tóc.
Phải biết rằng từ ngày đó, hắn liền không thể đơn độc gặp qua A Nhất, tiểu đệ thật coi hắn như trộm mà đề phòng, nếu không phải biết tiểu đệ thích Triệu Hàm, cho dù Triệu Hàm ra ngoài mấy năm tiểu đệ cũng không chịu đi Hoa Lâu một lần tìm một trắc phòng, Trần Uy sẽ bắt đầu hoài nghi tiểu đệ nhà mình có phải coi trọng A Nhất hay không.
Mặc kệ Trần Uy nóng nảy như thế nào, buồn rầu như thế nào, Lâm Phàm chính là Lã Vọng buông cần, chết sống không cho A Nhất đơn độc cùng Trần Uy gặp mặt, lúc này Trần Uy nếu còn không rõ, Lâm Phàm quyết định phải làm rõ ràng cùng ca hắn. Triệu Hàm cũng không có cách, một bên là ái nhân sủng ái nhất, muốn ngôi sao luyến tiếc hái trăng, sao có thể vi phạm ý tứ Lâm Phàm, nhưng một bên là Trần Uy cũng là bằng hữu của hắn, quan hệ của hai người không tồi, còn từng đồng sinh cộng tử gϊếŧ địch, không giúp đỡ cũng không được.
Vì thế Triệu Hàm là đành khuyên nhủ hai bên, A Nhất là đương sự cũng rất đau đầu, thế nhưng hiện tại hắn muốn nghe tiểu thiếu gia, tuy rằng luyến tiếc Trần Uy nhưng cũng không chịu cúi đầu,
A Nhất cũng là người, đối mặt người yêu nhất hắn cũng có chút hy vọng xa vời, hy vọng Trần Uy có thể chính miệng thừa nhận, vì người kia A Nhất có thể không cần tánh mạng, còn Trần Uy có lẽ là trước nay chưa từng nghĩ tới.
Thế nhưng cũng may có Lâm Phàm, sau ba tháng dằng co chiến hậu, Trần Uy rốt cục suy nghĩ cẩn thận, trước kia A Nhất cái gì đều dựa vào hắn, chỉ cần hắn gọi một tiếng, cho dù A Nhất bị thương nặng, cũng sẽ lập tức xuất hiện trước mặt Trần Uy. Nhưng ba tháng này, Trần Uy không có một chút tin tức của A Nhất, đặc biệt là A Nhất còn tránh hắn, cái này khiến cho trong lòngTrần Uy hụt hẫng, A Nhất từ lúc nào lại như vậy…..
Khi Trần Uy giải trừ công văn tử sĩ với A Nhất, mang theo sính lễ tới tìm Lâm Phàm, Lâm Phàm cuối cùng đem A Nhất giao cho đại ca hắn, còn không ngừng dặn dò Trần Uy phải đối tốt với A Nhất một chút, bằng không cho dù Trần Uy là đại ca hắn, hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha, nói đến mặt A Nhất hơi hơi phiếm hồng mới thả cho đôi tình nhân này đi. Ở trong mắt Lâm Phàm, A Nhất không đơn giản là tử sĩ, mà là người bạn cực kỳ thân của hắn, đồng thời Lâm Phàm cũng lo lắng đại ca hắn thấy không rõ, nếu một ngày đẹp trời nào đó khiến A Nhất bỏ đi, vẫn là để đệ đệ là hắn giúp một phen, làm đại ca hắn nhận rõ tâm của chính mình mới tốt.
Triệu Hàm nói Lâm Phàm quả thực giống như gả nhi tử, Lâm Phàm hừ hừ nói hắn trước tiên là nếm thử cảm giác gả nhi tử một chút, tránh cho sau này Tuyết Lan gả chồng hắn không có kinh nghiệm, đem Triệu Hàm đùa thiếu chút nữa sặc chết khϊếp.
Tháng mười quan viên các nơi luân phiên vào kinh thấy tân hoàng, rốt cuộc Trương Dực cũng mang theo Ngô Tử Lâm vào kinh thành, hơn nửa năm nay Trương Dực không ngừng mang theo đội tàu càn quét hải đảo xung quanh, tiêu diệt không biết bao nhiêu hải tặc. Thậm chí viễn chinh đến Lạt Gia Hải Quốc, cùng bọn họ đại chiến một trận, Lạt Gia tiểu Hải Quốc này mấy năm nay không ngừng cướp bóc ở những thành trần xung quanh bờ biển Đại Hạ.
Hoàng đế khen ngợi Trương Dực, tuy rằng trước mắt Trương Dực không thể lên làm vị trí thủy sư tam quân, nhưng là lại có cơ hội trở thành thống soái thủy sư tam quân trẻ tuổi nhất.
Trương Dực còn chưa rời khỏi hoàng cung, Lâm Phàm liền mang theo Tuyết Lan đi qua, hiện tại Trương Dực ở tại phủ đệ năm đó của cha hắn, tuy rằng gia cảnh Trương gia sa sút, thế nhưng từ sau khi Trương Dực lên làm đại tướng quân, tình trạng của Trương gia cũng tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa tân hoàng đăng cơ Trương Dực cũng ủng hộ tân hoàng rất nhiều, loại chuyện tu sửa phủ đệ này, không có người nào dám buộc tội hắn, cho dù là nhà ngoại tổ hắn cũng phải nhìn sắc mặt của Trương Dực mà làm việc.
Từ khi tân hoàng đăng cơ, có nhiều đại tướng quân duy trì, hoàng thượng tay nắm quân quyền, tự nhiên dứt khoát hẳn hoi, có rất nhiều đại thần trước đây trong triều không làm được việc thậm chí không làm gì, đều bị tân hoàng cho hồi hương về quê, đây vẫn là rất tốt hơn so với những người ăn hối lộ làm trái pháp luật bị chém rơi đầu tru di chín tộc, cũng may thủ đoạn của tân hoàng rất cao, kinh thành coi như ổn định lòng người cũng không hoảng sợ.
Lâm Phàm đi vào cửa nhà Trương gia, còn không đợi quản gia dẫn đường, liền nhìn thấy Ngô Tử Lâm ôm một bánh bao trắng nộn đang hướng Lâm Phàm ngoắc tay.
Lâm Phàm cười to nói: “Tử Lâm ngươi gần đây qua không tồi, tiểu tử kia được mười tháng rồi đi, cũng thật mập mạp, được hưởng phúc khí của Tuyết Lan nhà ta có khác, thật là đáng yêu.” Lâm Phàm nói cũng không sai, lúc trước khi Tuyết Lan mười tháng, cánh tay cũng béo giống như củ sen, lộ ra khuôn mặt đáng yêu khiến lòng người run rẩy.
“Đó là đương nhiên cũng không nhìn xem đứa nhỏ này là của ai, bảo bối nhà ta đương nhiên là đáng yêu, Phàm tử ngươi muốn ôm một cái hay không, tiểu tử này cũng không nhẹ ngươi cẩn thận một chút, hiện tại hắn rất thích lộn xộn. Ta cùng Trương Dực cũng tốt lắm, nhũ danh của tiểu tử này kêu Bối Bối, đại danh kêu Ngô Lâm Dực, có tên của ta cùng Trương Dực, tiểu nhi tử của bọn ta sẽ mang họ của Trương Dực, dù sao nhà bọn họ cũng cần một đứa nhỏ….” Ngô Tử Lâm cười hướng Lâm Phàm nói, dáng vẻ chuẩn của một người tất cả vì con.
Lâm Phàm nghe lời nói của Ngô Tử Lâm, qua một lúc lâu mới phản ứng lại nói: “Thật sự, chúc mừng ngươi, Trương Dực có phải lại có rồi hay không, lúc này mới mấy tháng, ngươi thật lợi hại, trước kia thế nào nhìn không ra.”
“Phụ thân, phụ thân người cho ta ôm đệ đệ một cái, tiểu đệ đệ.” Tuyết Lan đứng ở bên cạnh Lâm Phàm bị bỏ qua chốc lát, rốt cục nhịn không được lên tiếng nhắc nhở hai người lớn, đừng bỏ quên hắn.
Nghe được thanh âm Tuyết Lan, Ngô Tử Lâm nở nụ cười nói: “Coi ta này, nhìn thấy các ngươi ta rất cao hứng, Tuyết Lan chúng ta đi đến sân bên kia, bên kia có thảm ngươi có thể cùng đệ đệ chơi, nhà Ngô thúc thúc không có đứa nhỏ khác, ngươi có thể chơi với đệ đệ một lúc.”
Tuyết Lan vẫn là người nhỏ nhất trong nhà, đối với đứa nhỏ còn nhỏ hơn nó tràn ngập tò mò, hơn nữa diện mạo của Bối Bối đều thừa hưởng những điểm tốt nhất của a cha a mỗ, tiểu gia hỏa này mập mạp cực kỳ đáng yêu. Tuyết Lan sờ sờ đệ đệ, lại chọc chọc cánh tay củ sen của đệ đệ, xoa bóp đầu ngón chân mập mạp của tiểu đệ đệ, nhưng lại đùa cho Bối Bối cười ha ha, nước miếng đều chảy ra.
Lúc này Ngô Tử Lâm rốt cục bắt đầu nói tiếp chuyện Trương Dực vì sao có thể tiếp túc có thai, sau khi thân thể hắn xuất hiện vấn đề, đại ca cùng Trương đại ca thực lo lắng, vì thế không ngừng tìm kiếm thấy thuốc, trong lúc này, bọn họ tìm được một thần y chuyên môn trị liệu chuyện sinh dục này, thân thể hắn cùng Trương Dực sau khi trải qua điều dưỡng, gần đây Trương Dực mới có thể hoài thai.
Lâm Phàm vừa nghe Ngô Tử Lâm nói, tâm tư không khỏi động, kỳ thật với hắn mà nói có hai người con trai là đủ rồi. Nhưng Lâm Phàm biết Triệu Hàm muốn có thêm một đứa con nữa, hiện giờ hai người con trai một đứa sáu tuổi, một đứa bốn tuổi, Triệu Hàm không có làm bạn bên người con trong quá trình con lớn dần, đây là tiếc nuối lớn nhất trong lòng Triệu Hàm, cho nên Lâm Phàm hiểu được Triệu Hàm muốn có thêm một người con, lúc này thì vừa lúc.
Còn có ở vương phủ, Lâm Phàm là thế tử, sinh thêm một tiểu tử nữa hiên nhiên sẽ cho người khác hết hy vọng, có ý muốn nhét thêm người vào cho hắn, cho nên Triệu Hàm rất muốn có thêm một đứa nhỏ. Nhưng lúc trước Triệu Hàm ở biên cương bị thương cực kỳ nghiêm trọng, cuộc sống bình thường thì hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng hiện giờ bọn họ ở một chỗ đã hơn nửa năm, bụng Triệu Hàm cũng không có động tĩnh gì, Lâm Phàm cảm thấy cũng không có gì, nhưng Triệu Hàm hình như có chút áp lực tâm lý.
Nếu không phải Triệu Hàm muốn, Lâm Phàm căn bản cũng không nghĩ tới, có hai đứa nhỏ đã là đủ rồi, thế nhưng đây là tâm nguyện của Triệu Hàm, Lâm Phàm đương nhiên sẽ nghĩ cách, hắn hy vọng Triệu Hàm không có áp lực gì, sống vui vẻ bên cạnh hắn.
Bọn Ngô Tử Lâm ở kinh thành hơn nửa tháng, sau đó liền đón a mỗ Trương Dực trở về Yến thành, Lâm Phàm đã đem việc này nói với Ngô Tử Lâm, Ngô Tử Lâm vỗ ngực cam đoan, chỉ cần Trương Dực an toàn sinh hạ đứa bé này, hắn liền đem thần y đến kinh thành giúp Triệu Hàm điều dượng, cam đoan Triệu Hàm lại có thể sinh thêm một tiểu tử mập mạp.
Lâm Phàm tuy rằng giao hẹn cùng với Ngô Tử Lâm việc này, nhưng lại gạt Triệu Hàm hoàn toàn, không có hy vọng thì sẽ không có tiếc nuối, nếu cho hy vọng lúc đó lại không có, Lâm Phàm cũng không muốn Triệu Hàm thất vọng. Ngoại trừ Triệu Hàm có thai, nếu không Lâm Phàm sẽ không nói cho Triệu Hàm biết việc này.
Hiện tại tuy rằng buổi tối Triệu Hàm đều có thời gian làm bạn bên người Lâm Phàm, thế nhưng vẫn có rất nhiều việc phải làm, hắn dù sao cũng mới đến kinh thành chưa được một năm, rất nhiều chuyện đều phải học tập, cùng thường xuyên đi vương phủ tìm Trần vương gia cùng Trần Uy xin chỉ dạy, Triệu Hàm cũng không sợ dọa người, cái gì không hiểu hắn sẽ tìm người xin chỉ dạy.
Từ khi Ngô Tử Lâm đi rồi, hiển nhiên Lâm Phàm cũng bận rộn lên, ban ngày đứa nhỏ bị vương phi đưa đi, buổi tối thời điểm Lâm Phàm cùng Triệu Hàm không rảnh, Tử An Tuyết Lan đa phần đều là Ngô bá chăm sóc, cho dù có không ít người hầu, nhưng cũng không ai nhìn thấy, đứa nhỏ quá nhỏ tuy rằng nhà bọn họ sẽ không xảy ra chuyện nô tài ức hϊếp chủ nhân, nhưng là người có tâm làm biếng thì vẫn có.
Có Ngô bá nhìn chằm chằm, Triệu Hàm cùng Lâm Phàm đương nhiên là rất yên tâm, hai người đều rất bận rộn, Lâm Phàm nghĩ mấy năm nay hắn cũng không tặng lễ vật gì cho Triệu Hàm, ngay cả đứa nhỏ cũng bởi vì bận việc buôn bán, cũng chưa tặng lễ vật cho chúng bao giờ, cho nên hiện tại thời gian của hắn nhiều, đương nhiên là nên chuẩn bị một chút.
Một đám pháo hoa được Lâm Phàm tự mình dựa theo phương vị đặt ở trên tường thành, bên cạnh pháo hoa đều có một binh sĩ, bọn họ chờ tới buổi tối dựa theo thứ tự mà bắn pháo hoa, đây chính là một việc lớn ở kinh thành, từ mấy ngày hôm trước đã bắt đầu tuyên truyền.
Ngay khi Lâm Phàm đang bận việc, Trần Kiệt đi lên tường thành, hắn không có mệnh tốt như Lâm Phàm và Trần Uy, từ sau khi tần hoàng đăng cơ liền chạy về biên quan tiếp tục thủ vệ biên cương, lần này tự mình trở về đương nhiên là vì báo cáo chuyện tình của biên cương, đương nhiên tiên thể đem chuyện của toàn gia thay mận đổi đào kia nói với Lâm Phàm, cũng làm cho Lâm Phàm thấy hả giận.
Lâm Phàm tiếp nhận một trang giấy từ tay Trần Kiệt, nhìn thấy ba huynh đệ Lâm Cảnh Phú Lâm Cảnh Thành oán giận a cha a mỗ bọn họ, đem bọn họ đuổi ra khỏi nhà, chỉ có thể ở dưới đám cây cỏ, ăn cây cỏ quả dại sống qua ngày. Hơn nữa Tiền Lệ đã muốn điên, cũng chính là a mỗ Lâm Cảnh Thành, gặp ai cũng nói tứ tử Lâm Phàm của hắn rất hiếu thuận, tiền công đều giao hết cho hắn, thấy người liền hỏi Lâm Phàm nhà hắn đi nơi nào, vì sao lại không trở lại thăm a mỗ hắn….
Lâm Phàm xé nát trang giấy trong tay, tùy ý trang giấy rơi lả tả xuống sông bảo vệ thành, hiện tại nếu biết rõ thì có ích gì….
“Phàm tử ngươi xem đã tới giữa trưa, nhanh xuống dưới, Tử An cùng Tuyết Nhi nháo đói bụng, muốn đi Tự Đức Lâu ăn cơm, bọn nó đã chờ được một lúc cũng đã đói bụng lắm rồi,” ngay khi hồn Lâm Phàm đang bay bổng đi đâu, dưới thang lầu liền truyền đến thanh âm mang theo ý cười của Triệu Hàm.
Lâm Phàm quay đầu lại liền nhìn thấy Triệu Hàm đang đi về phía hắn, lập tức vui vẻ chạy đến đón, hai người nắm tay, đi đến phía xa xa. Trần Kiệt nhìn thấy Lâm Phàm coi hắn như không khí, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của hắn, sờ sờ mũi bật cười một tiếng, cũng không quấy rầy hai người, ngược lại không nhanh không chậm đi theo phía sau hai người. Khi hắn nhìn xuống dưới cống thành thấy A Thiết một thân quân trang, cả người liền chấn động, mỉm cười nghĩ vậy thì cùng với mao đầu tiểu tử ngốc này đi….
TOÀN VĂN HOÀN.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tức Phụ Ngận Hung Tàn
- Chương 87: Hiên ngoại