Ánh mắt Dung Ly ảm đạm, thì thầm nói, "Không phải ước định với ta, ta nào biết gì đâu."
Hoa Túc vuốt ve mảnh vảy đỏ, đầu ngón tay đã bị hun đỏ rực một mảng, may mà chưa bị bỏng.
Trong tiêu cục tất cả đều là người Phu Dư, đồ vật ngổn ngang, trên mặt đất còn dính rất nhiều máu, vại sành bị đập phá, rượu chảy khắp nơi xen lẫn với vết máu.
Người Phu Dư nói chuyện thật khó hiểu, nghiền ngẫm từng chữ một đều khác với Đông Châu, nghe xong hồi lâu cũng không biết bọn họ đang nói gì.
Dung Ly định đi, nào ngờ Hoa Túc đặt tay lên vai nàng, nhẹ kéo nàng trở về.
Hoa Túc để ngón trỏ trên môi, nhàn nhạt nói: "Không phải muốn tìm Dung Tề sao, đừng nóng vội đi."
Dung Ly cảm thấy nghi hoặc, dừng bước chân quay đầu lại nhìn nàng ấy, thấy quỷ này đang nghiêng tai lắng nghe, dường như đang cẩn thận nghe ngóng.
Hoa Túc nghe xong một lúc, nhíu mày nói: "Những người Phu Dư này nói kẻ dẫn đầu tiêu cục đã chết, nhưng có vài người áp tải chạy thoát."
Dung Ly căng thẳng, "Vậy...... Thi thể đâu?"
Hoa Túc cảm thấy buồn cười, "Ngươi cho rằng bọn họ gϊếŧ người còn giữ lại thi thể sao? Đây là sở thích kỳ quái gì."
Dung Ly lắc đầu, nghiêm túc nói: "Ta muốn tìm Dung Tề, nếu hắn vẫn chưa cấu kết với ngoại địch thì đưa hắn đến quan phủ để còn đòi lại trong sạch, cũng tránh cho Đan gia cùng Chu đại nhân bị liên lụy đến sóng gió này."
"Ngươi thật có lòng tốt." Hoa Túc nói.
Dung Ly nắm chặt áo choàng của nàng ấy, lại nói: "Ngươi nghe thêm một chút, Dung Tề thật sự đã chết sao?" Nàng không hiểu những người Phu Dư này đang nói gì, đâu ngờ Hoa Túc lại có thể nghe hiểu rõ ràng.
Không biết Hoa Túc đã sống trăm năm hay là ngàn năm, có lẽ còn sống lâu hơn triều đại Phu Dư, những quỷ ở trong Thương Minh Thành không chừng là đến từ năm sông bốn biển, có nhiều hơn nữa cũng chẳng lạ gì.
Thương Minh Thành, không biết so với Hoàng Thành thì nơi nào lớn nơi nào nhỏ.
Ban đầu Dung Ly rất tò mò với tòa thành kia, nơi đó như thế nào mới không cho phép vật còn sống đi vào, hiện giờ càng tò mò hơn.
Hoa Túc thấy ánh mắt trông mong của nàng, đành phải nhẫn nại nghe hết một hồi, "Nam tử chưởng quản phân cục này tai to mặt lớn, trông có vẻ yếu đuối nhưng kỳ thật tính tình rất quật cường, bị chém đứt cánh tay phải cũng không chịu giao lệnh bài ra, đáng tiếc sau đó lệnh bài vẫn bị đoạt đi."
Dung Ly nhíu mày, nam tử chưởng quản phân cục?
Không phải Dung Tề, là người khác giả danh vị trí của hắn, Dung Tề gầy gò từ nhỏ, suốt ngày ăn nhiều cũng không thấy béo, chắc chắn không phải hắn.
Hoa Túc nghe những người Phu Dư kia nói chuyện thao thao ồn ào, còn xu nịnh lẫn nhau, phiền muộn nói: "Nơi chôn xác là ở trên sườn núi Giác Ngõa bên ngoài thành, nếu ngươi muốn tìm Dung Tề thì có thể đến nơi đó xem."
Dung Ly gật đầu, "Vậy đi thôi."
Một người một quỷ quay đầu rời đi, trên đường đến sườn núi kia, Hoa Túc thường lấy mảnh vảy cá ra nhìn, vảy càng lúc càng cháy đỏ, ánh sáng bị nàng ấy nắm trong tay, hơi nóng gần như phả lên mặt Dung Ly.
Đỏ rực một vòng, ngọn lửa bốc cao, trông giống miếng sắt bị thiêu đốt.
Nhưng Hoa Túc lại không sợ nóng, cứ vậy mà cầm, sắc mặt cũng chưa hề thay đổi.
Dung Ly nghiêng đầu nhìn thoáng qua, không nghĩ đến khi các nàng đi ra ngoài thành mảnh vảy còn nóng hơn, dường như Xích Huyết Hồng Long thật sự đi theo phía sau các nàng, càng lúc càng gần.
Nàng đột ngột quay đầu lại, phía sau là bức tường đổ nát cùng khói đen ngập trời, một bóng người cũng không thấy, sao có thể thấy Xích Huyết Hồng Long.
Hoa Túc biết nàng đang nhìn cái gì, "Nếu nó không muốn bị ngươi thấy, dù ngươi quay đầu lại thế nào cũng không thấy nó được."
Dung Ly khó hiểu, "Nhưng lúc trước chứng kiến ở cảnh đẹp trong tranh, thân thể của Xích Huyết Hồng Long trông, trông khổng lồ như vậy mà."
Hoa Túc cười nhẹ, "Nó sẽ biến hình, lúc trước ta dùng Họa Túy vẽ ra là chân thân của nó."
Vừa nghe đến hai chữ "Chân thân" này, Dung Ly liền nhớ lại lời nói của Hoa Túc trước kia, quỷ này không thể trở về nguyên thân được, hay là nàng ấy cũng có chân thân?
Đôi mi Dung Ly khẽ mấp máy, bàn tay bị che dưới tay áo hơi nắm lại, "Nguyên thân của ngươi rốt cuộc là cái gì, thật sự không thể cho ta biết sao?"
Hoa Túc lẳng lặng nhìn nàng, cúi người xuống kéo gần khoảng cách, hai người vốn đứng không xa nhau, hiện tại sắp dính vào một chỗ. Nàng ấy híp mắt, ánh mắt lạnh lùng như đang soi xét, "Muốn biết đến vậy sao?"
Dung Ly im lặng, không biết nguyên thân của quỷ này là thứ gì ghê gớm mà không chịu lộ ra nửa chữ.
Hoa Túc đứng thẳng lên, dường như đang nhìn một con hồ ly thường xuyên giương nanh múa vuốt trước mặt nàng ấy, khi bị sợ hãi lại run rẩy trốn xa. Nàng ấy nhỏ giọng nói: "Trên đời này, ngoại trừ ta ra, hiện tại chỉ có Thận Độ biết được nguyên thân của ta, ngươi cũng muốn trở thành kẻ địch của ta sao."
Giọng điệu không mặn không nhạt, nhưng lại rất sắc bén.
Dung Ly sửng sốt trong giây lát, bàn tay đang nắm dưới áo choàng chẳng những không buông ra, ngược lại còn nắm chặt hơn.
Hoa Túc lạnh lùng cười, "Có lẽ ngươi không dám đối địch với ta, ngươi còn chờ ta kéo dài sinh mạng cho ngươi đúng không?"
Dung Ly gật đầu, tiếng nói nhỏ như muỗi, "Đúng vậy."
"Thôi." Hoa Túc cất vảy của Xích Huyết Hồng Long vào tay áo, không nhìn nó nữa, "Nếu nó muốn xuất hiện thì đã sớm xuất hiện rồi, nhưng bây giờ lại trốn trốn tránh tránh, ngươi nói xem là vì sao?"
Dung Ly không biết, chỉ có thể suy đoán lung tung, hẳn là Xích Huyết Hồng Long cảm nhận được mảnh vảy bị lấy ra nên mới tìm đến đây, bây giờ trốn đông trốn tây, có lẽ...... Vì có Hoa Túc ở đây.
Thật sự có thù hận sao?
Hoa Túc ngước mắt lên: "Biết đâu nó bị trọng thương, không dám đối mặt, chỉ có thể âm thầm nhìn lén chờ đợi thời cơ."
Chưa tới sườn núi Giác Ngõa mà khắp nơi đã đầy thi thể chưa kịp vùi lấp, xem bộ dạng phần lớn là bá tánh Bồng Châu, có lão nhân bảy tám chục tuổi, có hài nhi còn trong tả lót, không có trường hợp ngoại lệ, bọn họ đều đã mất sự sống.
Nơi nơi toàn là du hồn, oán khí đen đặc bao phủ trong thành lẫn ngoài thành dưới làn khói mù mịt.
Đi gần tới sườn núi Giác Ngõa, thân thể như bước vào băng tuyết, quỷ khí lạnh lẽo âm u ập vào mặt, bên tai là tiếng gào khóc kêu la.
Hai tai Dung Ly ong ong, chóng mặt hoa mắt mà đi tới, may mắn nắm lấy áo choàng của Hoa Túc, nếu không đầu óc hôn mê, không biết sẽ ngã xuống nơi nào.
Sắc mặt Hoa Túc bất biến, dẫn nàng xuyên qua một đám du hồn, giơ tay đẩy quỷ khí khói mù chặn đường ra, quay đầu lại hỏi: "Khó chịu?"
Dung Ly cảm thấy khó chịu nhưng chưa đến mức nửa bước không thể đi, nàng giả vờ giả vịt ho khan vài tiếng, thân thể ngã trái ngã phải, nhỏ giọng nói: "Nói một chút về chuyện của ngươi, thì không khó chịu."
Hoa Túc cười nhạt, "Ta thấy ngươi căn bản không khó chịu."
Nàng ấy vừa dứt lời, Dung Ly liền bắt đầu ho lên, dường như sắp ho ra cả mật, sắc mặt tái nhợt như lụa trắng, sức lực của toàn thân đều dùng để nắm lấy vải dệt mỏng lạnh trong tay kia.
Khóe miệng của Hoa Túc đang hơi cong lên, thấy thế liền hạ xuống, duỗi một ngón tay tới để giữa mày nàng, rót quỷ khí vào trong làm giảm đi sự khó chịu và mệt mỏi của nàng.
Dung Ly chậm rãi thở hổn hển một hơi, trong mắt như chứa nước mùa thu, "Ngươi chính là không muốn nói."
Hoa Túc hơi mím môi, tiếp tục đi về phía trước không đề cập đến nguyên thân của mình, bàn tay thì không nhàn rỗi, cứ chốc lát lại đẩy khói mù ra, những du hồn bay nhảy thấy nàng ấy đi đến gần, nhao nhao trốn qua bên cạnh.
Thi thể khắp nơi chồng chất lên cao, thây sơn biển máu có lẽ chính là thế này.
Cạnh giày của Dung Ly đã dính không ít máu, nàng vẫn luôn cầm áo lông chồn, không dám rũ mắt nhìn xuống một cái, nỗi bi thương tràn vào trái tim, trong lòng chua xót.
Hoa Túc bất chợt mở miệng: "Lũy Cốt tòa ở Thương Minh Thành cũng như vậy, có điều xương cốt chồng chất như núi không phải của người phàm."
"Đó là cái gì?" Dung Ly hỏi.
Hoa Túc đáp: "Quỷ không có thân thể, trừ phi đoạt xá của người khác cho bản thân dùng, nếu đoạt được thể xác của yêu thần thì sẽ rất lợi hại, khi đó Thương Minh Thành chưa có cả cổng thành, U Minh Tôn vì muốn có thể đối địch với Diêm La Điện nên đi chiêu dụ tay sai khắp nơi, vì chúng quỷ mà đoạt thể xác của yêu thần, sau đó âm phủ bị phân chia làm hai, một nửa là Diêm La Điện, một nửa là Thương Minh Thành."
Nghe vậy, có vẻ Diêm La Điện hao tổn rất nhiều.
Dung Ly nhíu mày, "Trong thoại bản nói, Diêm Vương nghe lệnh thần tiên trên trời, âm phủ bị người khác đoạt mất một nửa, thần tiên trên trời không giáng tội sao."
Hoa Túc nói cực nhẹ, "Trước khi Thương Minh Thành hiện thế, trên trần gian đã có rất nhiều cô hồn dã quỷ, một số kẻ còn tu được pháp thân*, sát hại người phàm xung quanh, sau khi Thương Minh Thành hiện thế, U Minh Tôn thu nhận bọn chúng vào dưới trướng, ngược lại thay Diêm La Điện tiết kiệm được không ít chuyện, sau đó hắn còn luyện được Họa Túy, càng khiến quỷ quái nói gì nghe nấy."
(*Pháp thân là thể tính thật sự của Phật, đồng nghĩa với Chân như là thể của vũ trụ. Pháp thân cũng chính là Pháp, quy luật vận hành trong vũ trụ, là giáo pháp do đức Phật truyền dạy.)
Dung Ly suy đoán một hồi, lúng ta lúng túng nói: "Rốt cuộc hắn là Thương Minh hay U Minh."
Hoa Túc nói: "Cũng giống như Động Hành Quân của Động Minh Đàm, xưng hô đó đều do người khác gọi, kỳ thật tên của bọn họ là gì đã sớm bị mọi người lãng quên, thích kêu cái gì thì kêu cái đó, biết là bọn họ được rồi."
Ánh mắt Dung Ly lắc lư, "Ta tưởng Động Hành Quân tên là Động Hành."
Hoa Túc cười nhẹ.
"U Minh Tôn nghe có vẻ còn......" Dung Ly muốn nói lại thôi.
"Có vẻ còn khá tốt?" Hoa Túc chế nhạo.
Dung Ly biết quỷ này gϊếŧ U Minh Tôn mới có thể ngồi trên Lũy Cốt tòa, lập tức mím môi không dám hé răng.
Hoa Túc trào phúng: "Ngươi cho rằng hắn chiêu dụ vạn quỷ là vì cái gì, còn không phải vì muốn ăn tu vi của bọn chúng sao, hắn nắng mưa thất thường, nham hiểm xảo trá, ngay cả Cửu Thiên đều bị hắn lừa bịp, nếu hắn còn tốt, vậy trên đời không có kẻ ác."
Dung Ly cứng họng, không nghĩ tới có chuyện như thế.
Sắc mặt Hoa Túc dịu lại, nhàn nhạt nói: "Nếu không có Họa Túy, hắn không thể ngồi lên Lũy Cốt tòa, chẳng qua là may mắn có được pháp khí này, liền cho rằng chính mình thật sự có thể lên trời."
Dung Ly biết Họa Túy lợi hại nhưng không ngờ lợi hại đến vậy, mà sao Họa Túy ở trong tay nàng dường như không có tác dụng gì, chẳng lẽ vì nàng chỉ là người phàm?
Nghĩ như vậy, cảm thấy thật thiệt thòi cho cây bút này, vô duyên vô cớ kết ước với người phàm, không còn oai phong như trước kia.
Nàng giơ tay che vạt áo lại, tránh cho Thùy Châu từ bên trong nhảy ra, chầm chậm nói: "Nếu đồ vật ở thế gian cũng có thể có linh hồn, vậy Họa Túy có linh hồn không."
Hoa Túc khựng bước chân, lúc nãy còn nói rất nhiều, bây giờ lại trầm mặc, sau một lúc lâu mới trả lời: "Có."
Dung Ly dè dặt mở miệng: "Vậy vì sao nó không hiện thân, chẳng lẽ bởi vì kết ước với ta nên không hóa thành hình được?"
Hoa Túc cười, "Ngươi muốn nhìn nó hóa hình vậy sao?"
Dung Ly gật đầu, vẫn muốn nhìn xem.
Hoa Túc nói gần nói xa, "Họa Túy trăm năm hóa hình, cho dù là tiên khí cũng chưa chắc nhanh như vậy. Có thể hô mưa gọi gió với một lần vẩy mực, có thể được xưng với bút thần. Vẽ quỷ là quỷ, vẽ yêu là yêu, chỉ cần vẽ rồng điểm mắt thì có thể tùy ý sử dụng con rối, sông núi giang sơn đều ở dưới ngòi bút, một chút mực chính là một thế giới."
Nàng ấy hơi nheo mắt, tựa như đang hồi ức, "Cảnh đẹp trong tranh dưới ngòi bút sinh động như thật, bước vào trong đó rất khó phân biệt được thật giả, cho dù biết rõ thì cũng chỉ cảm thấy mình đang ở trong giấc mộng."
Dung Ly nhẹ nhàng hít thở một hơi, "Nhưng lúc trước La Hà cùng Phụng Vĩ bị kéo vào cảnh đẹp trong tranh, dường như dễ dàng nhìn thấu cảnh đẹp trong tranh này."
Hoa Túc hừ lạnh, "Lấy tu vi hiện tại của ta có thể vẽ ra đã tính không tệ, ngươi lại còn bắt bẻ."
Dung Ly nào dám bắt bẻ, nhỏ giọng hỏi: "Nó ở trong tay ngươi lâu như vậy, ngươi đã gặp dáng vẻ hóa hình của nó chưa."
Hoa Túc nhìn nàng chằm chằm, "Đã gặp."
Dung Ly dò hỏi: "Là tiểu cô nương sao?"
Khóe miệng đang cong lên của Hoa Túc hạ xuống, "Suốt ngày chỉ biết tiểu cô nương, thích tiểu cô nương đến vậy sao, ngay cả vẽ da cho quỷ lột da cũng là bộ dáng tiểu cô nương."
Trên đỉnh đầu, quỷ lột da đang bay chầm chậm, nghe vậy liền sửng sốt, nội tâm trầm tĩnh êm đềm thế mà dâng lên một chút ấm ức.