🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Không thể tưởng được, Động Hành Quân khiến Hoa Túc canh cánh trong lòng lại ở bên cạnh Đan Tuyền lâu như vậy, vốn nghĩ rằng khi Đan Tuyền lên ba tuổi, nàng ta đã đi rồi, nào ngờ đến khi Đan Tuyền bảy tuổi cũng còn ở.
Dung Ly không dám nhìn Hoa Túc, Hoa Túc có thù oán với Động Hành Quân, hiện tại chưa rõ quan hệ giữa Đan Tuyền và Động Hành Quân, nếu trước kia hại Hoa Túc rơi vào hoàn cảnh này cũng có Đan Tuyền, vậy không phải nàng sẽ...... Trả Họa Túy lại sao.
Trả như thế nào, đương nhiên chỉ có thể dùng mạng trả.
Ánh mắt Dung Ly lập loè, rũ mắt nhìn xuống mũi giày, thấy Hoa Túc không nói lời nào, trái tim đập mạnh khiến l*иg ngực nàng khó chịu.
Đạo sĩ cuộn tròn dưới đất, quỷ khí trên người hắn loãng, nếu bị ánh nắng chiếu thẳng vào, sợ là sẽ bị hấp sống. Hắn nói: "Ta không biết Động Hành Quân là ai cả, ta cũng chỉ gặp nàng ta một lần, trên người nàng ta mang rất nhiều nghiệp chướng, con yêu đi tìm nàng ta không phải yêu quái tầm thường."
"Nhiều sư đệ sư muội trong đạo quán bị lang yêu gϊếŧ hại, ta lại...... Bất lực. Sau khi ta tự sát, ta bày ra đại trận ở trêu núi Bàn Dượng, sợ lang yêu kia đến lần nữa, hắn quả thực bám riết không tha, may mà có trận pháp cản trở, hắn đốt núi Bàn Dượng cũng không thể hóa giải trận pháp."
Dung Ly nghĩ thầm, nguyên lai cây cối mặt đất trên núi khô cằn là vì vậy.
Đạo sĩ lại nói: "Ta giấu linh hồn vào lư hương, mượn hương tro trong lò che giấu quỷ khí, tuy tránh thoát được lang yêu, nhưng ta không thể vãng sanh, không thể vượt qua Vong Xuyên, bây giờ hồi tưởng lại, cũng không biết vì sao lúc trước ta phải tự sát, dù sao đều là chết, hiện tại cũng chỉ có thể giữ phần hồn còn lại này sống tạm bợ ở hậu thế thôi."
Hoa Túc không đề cập tới quan hệ giữa nha đầu bảy tuổi Đan gia và Động Hành Quân, chỉ nói: "Nói như thế, lang yêu kia đi đến Đan phủ, không tìm thấy Động Hành Quân."
Đạo sĩ gật đầu, "Nhất định là không thấy, bằng không cũng đâu cần nói ta lừa gạt hắn, và nếu không phải như thế, tại sao ta phải tự kết liễu, dùng biện pháp tự chặt đường lui của mình để bảo vệ hồn phách."
Hoa Túc bồi hồi một lúc, đá vào một đồng tiền, nàng ấy cong ngón tay, đồng tiền bay lên trời rồi rơi vào lòng bàn tay nàng ấy.
Nàng ấy cầm đồng tiền thưởng thức, suy tư nói: "Lúc Đan Tuyền ba tuổi nàng ta chưa đi, chẳng lẽ là đi khi đó? Nhưng lang yêu kia lại không nhận ra mối quan hệ giữa Đan Tuyền và Động Hành Quân, thật sự vô dụng."
Dung Ly không hé răng, cũng không biết Hoa Túc sẽ làm gì với nàng.
Hoa Túc cầm đồng tiền rồi ném nó lên, lại duỗi ngón tay ra bắt lấy, đồng tiền ổn định vững vàng rơi xuống đầu ngón tay nàng ấy.
Đạo sĩ nhìn đến kinh hồn táng đảm, quỷ quái tầm thường làm sao dám đi ra ngoài ban ngày, hơn nữa không thể chạm vào đồng tiền, vậy mà quỷ này lại thưởng thức nó với vẻ mặt không cảm xúc.
Hoa Túc nâng cằm, đôi mắt hẹp dài đón ánh nắng hơi nheo lại, "Ta không tin Động Hành Quân cứ như vậy bỏ đi, Đan Tuyền gánh họa thay nàng ta, nếu nàng ta rời đi xa, thuật pháp này có thể tự sụp đổ, nếu lại muốn tìm người khác để dùng thuật này, không phải việc dễ dàng."
Đạo sĩ nơm nớp lo sợ, "Các ngươi cũng muốn tìm Động Hành Quân, rốt cuộc đó là ai?"
Hoa Túc chậm rãi nói: "Ban đầu Động Hành Quân cũng là người phàm, nhưng sau khi nàng ta đến Động Minh Đàm mới có tên gọi này, trước đó không phải tên này."
Đạo sĩ vừa nghe, có chút dâng trào tâm huyết, rõ ràng đã là du hồn, lại dường như thể xác vẫn còn, "Vốn dĩ là người phàm, vậy chẳng phải là tu sĩ, hay Động Hành Quân đã đắc đạo, nàng ta là thần tiên sao, ban đầu nàng ta tên gì?"
Hoa Túc nói mang theo vài phần chán ghét, "Tán Tiên, ban đầu nàng ta tên gì, ta cũng không biết."
Đạo sĩ cô đơn rũ mắt, "Nếu có thể được chiêm ngưỡng diện mạo của tiền bối, cũng không uổng công chết."
"Tiền đồ." Hoa Túc xùy một tiếng.
Đạo sĩ thở dài một hơi, nếu là lúc mới vừa chết, nói không chừng sẽ muốn oán trời trách đất, bây giờ đã chết lâu như vậy, còn do chính mình ra tay tàn nhẫn, có lẽ cho dù đáy lòng còn vướng mắc thì cũng đã sớm thông suốt. Hắn lắc đầu: "Hiện tại ta đã thành ra thế này, còn có tiền đồ cái gì."
Dung Ly chần chừ hồi lâu, đột nhiên ngước mắt lên, "Rốt cuộc dáng vẻ của Động Hành Quân thế nào, mặc bộ xiêm y gì?"
Đạo sĩ do do dự dự ngẩng đầu lên nhìn nàng một lúc, muốn nói lại thôi.
"Có gì phải che che giấu giấu, muốn nói thì nói." Hoa Túc nhíu mày.
Yết hầu của đạo sĩ cử động, giống như nuốt xuống, chầm chậm nói: "Nàng ta...... Kỳ thật bây giờ ta cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ dáng vẻ của nàng ta xinh đẹp, khuôn mặt thật trắng, xiêm y mặc trên người thêu rất nhiều phù văn xem không hiểu."
Hắn nói lắp bắp, lúc nói chuyện rõ ràng đã dời ánh mắt đi, nhưng một lát lại nhịn không được liếc nhìn Dung Ly một cái.
Tim Dung Ly đập như sấm, nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi lúc ta tới, ngươi nhận nhầm ta thành ai?"
Đạo sĩ ấp a ấp úng nói: "Không nhận thành ai, sắc mặt nàng ta tái nhợt, vừa thấy liền biết thân thể không tốt, chỉ mới nhìn thoáng qua, coi ngươi...... Thành nàng ta."
Trong lòng Dung Ly không yên, cúi mặt suy nghĩ, nếu nàng cũng có liên quan đến Động Hành Quân thì cần gì phải ở Kỳ An chịu ức hϊếp, chắc là...... Không có dính líu gì.
Nàng nói nhỏ, "Nữ tử ốm yếu ở thế gian chỗ nào cũng có, có lẽ pháp sư đã lâu không gặp người sống, mới coi ta thành nàng ấy."
Con ngươi của Đạo sĩ hơi co lại, gật đầu đáp: "Nói phải, thật sự đã lâu rồi không gặp người sống, cô nương vẫn là người đầu tiên."
Hoa Túc vén áo đen lên, từ trong vạt áo lấy ra một bình sứ to bằng bàn tay, thân bình trắng tinh, cổ nhỏ, trên miệng bình nhét nút gỗ, trông như dùng để đựng đan dược gì đó. Nàng ấy rút nút gỗ ra, từ từ nói: "Kể ra thì, pháp sư ngươi vẫn là người đầu tiên gặp được Động Hành Quân mà ta biết, thiệt thòi cho ngươi phải ở trong này nghỉ ngơi một thời gian."
Đạo sĩ vừa thấy bình sứ kia liền run không ngừng, "Ngươi, ngươi...... Chẳng lẽ muốn dùng ta để luyện đan dược?"
Hoa Túc khinh thường cười nhạt, "Luyện ngươi thành đan dược có công hiệu gì, có thể kéo dài tuổi thọ hay giữ mãi thanh xuân?"
Đạo sĩ nghẹn họng, nói không nên lời.
Hoa Túc nghiêng bình lại, miệng bình hướng về phía linh hồn đạo sĩ, lãnh đạm nói: "Những điều đó ta cũng không thiếu, cần gì luyện ngươi thành đan dược vô dụng."
Tiếng nói nàng ấy vừa dứt, thấy trong miệng bình bay ra một luồng quỷ khí đen nhánh, quỷ khí trào dâng quấn lấy đạo sĩ, dường như muốn bọc hắn thành hình tròn. Quả nhiên, chỉ thoáng chốc đạo sĩ liền bị nặn nhỏ bằng viên đan dược, được quỷ khí vòng quanh mang vào trong bình.
Dung Ly lúng ta lúng túng nói: "Hắn ở trong bình này sẽ không có việc gì sao."
Hoa Túc chầm chậm lấp kín nút gỗ, nhàn nhạt nói: "Hắn ở đây du đãng giữa ban ngày ban mặt mới xảy ra chuyện, bình này có thể dưỡng hồn, nếu hắn ở trong bình rồi nhớ lại nhiều việc hơn, khiến ta hài lòng thì đến lúc đó ta sẽ giúp hắn vượt qua Vong Xuyên, hắn có thể chuyển thế đầu thai."
Nút gỗ đóng chặt vô cùng, không biết đạo sĩ ở trong bình có nghe thấy lời này không.
Tim Dung Ly vẫn còn đập nhanh, nhỏ giọng hỏi: "Có lẽ đã không còn chuyện gì khác, chúng ta xuống núi sao."
Hoa Túc gật đầu, "Không xuống núi ngươi còn tưởng ở trên núi làm cái gì."
Dung Ly xoay mũi giày, bước ra khỏi đạo quán bị biến thành đống đổ nát này, chậm rãi đi về hướng dưới chân núi, trong lòng nàng phiền muộn, đâu còn dám nhờ Hoa Túc thổi một hơi đưa nàng xuống núi.
Đường núi khó đi, lúc đến chưa đi qua đường núi đá này, xung quanh không dễ đặt chân. Những tảng đá trên bùn đất gập ghềnh cao thấp, mỗi bậc còn cách nhau khá xa, đi một bước cũng khiến người thở hổn hển.
Dung Ly đi đến sắc mặt trắng bệch, âm thầm nhìn thoáng qua Hoa Túc, thấy quỷ này bước đi bình thản. Nàng tạm dừng, đỡ cây khô bên cạnh nghỉ một chút, "Nhưng nếu khi đó Động Hành Quân chưa rời khỏi, vì sao lang yêu không tìm được nàng ta."
"Nàng ta đã có tu vi như vậy, trốn một con lang yêu đâu khó gì." Sắc mặt Hoa Túc không vui, tùy tiện ném đồng tiền ra xa.
Đồng tiền đinh một tiếng đυ.ng vào núi, khiến trái tim của Dung Ly cũng chấn động theo.
Dung Ly nhẹ nhàng nói: "Sau đó có lẽ Động Hành Quân không đi theo Đan Tuyền đến Kỳ An, nếu đi theo, sao nàng ta có thể khoanh tay đứng nhìn, trơ mắt nhìn Đan Tuyền bị khinh dễ như vậy."
Hoa Túc cười như không cười, "Ngươi lại không phải Động Hành Quân, sao ngươi biết nàng ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Dung Ly á khẩu không trả lời được, qua hồi lâu mới ấp úng nói: "Động Hành Quân ở bên cạnh Đan Tuyền lâu như vậy, hẳn nên...... Có chút tình nghĩa chứ."
Hoa Túc cười nhạt, "Chưa chắc."
Dung Ly lúng ta lúng túng nói: "Ngươi cũng chưa gặp nàng ta, sao giống như rất hiểu biết."
Hoa Túc nhàn nhạt đáp: "Dựa vào tu vi của nàng ta, đáng lý không nên lưu lạc bên ngoài làm Tán Tiên, người ngoài tình cờ nghe nói về chuyện của nàng ta có gì lạ đâu."
Nàng ấy dừng lại, giơ tay vén tóc mái bay đến bên mặt lên, nhìn chằm chằm vào Dung Ly mà nói: "Ngươi đoán xem vì sao ta có thể chắc chắn nàng ta sẽ khoanh tay đứng nhìn?"
Dung Ly lắc đầu.
Hoa Túc chậm rãi trả lời: "Vì nàng ta tu luyện Vô tình pháp."
Vô tình pháp.
Vừa nghe qua, dường như đối với điều gì cũng sẽ thờ ơ, không ai không chuyện gì trên đời có thể khuấy động nỗi lòng nàng ta, cho dù thành thần tiên, trên thế gian này còn có lạc thú gì để nói, tu Vô tình pháp, mỗi ngày trôi qua là vì cái gì đây.
Biểu cảm trên mặt Hoa Túc khó có thể nắm bắt, "Thế gian có Hữu tình pháp, cũng có Vô tình pháp, hai người bổn cùng mạt ly*, người đi đến cùng mới có thể đắc đạo, không bao dung, bài xích nhau, đều không phải con đường lâu dài. Nàng ta tu Vô tình pháp, có thể nói là tự chặn con đường phía trước, trên đời có mười người đắc đạo thì bảy tám người là vì chúng sinh, vì chúng sinh thì không thể có tư tình, rồi lại không thể vô tình, giống như Thái Thượng Vong Tình, tình ở bên trong, không nói mà hiểu."
(*Chỉ mục đích giống nhau nhưng con đường khác nhau. Xuất từ 《 Hậu Hán Thư · tang hồng truyện 》.)
Dung Ly sửng sốt một hồi, cân nhắc ý nghĩa sâu xa trong đó, bỗng cảm thấy kỳ quái, "Nhưng nếu Động Hành Quân thật sự tu Vô tình pháp, vậy nàng ta là vô tâm vô tình, thế gian hiếm có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến được, vì sao nàng ta lại...... Hại ngươi?"
Gió núi gào thét thổi qua, làm rối tung mái tóc mà Dung Ly vừa vén ra sau tai.
Hai mắt Dung Ly ướt đẫm, trong vắt một mảnh như ngày mưa rơi.
Hoa Túc cười, "Hỏi khó ta như thế, nhưng xác thật là nàng ta trợ giúp Thận Độ, chẳng lẽ do người khác ép buộc nàng ta, ai có thể ép được?"
"Bên trong......" Dung Ly nhỏ giọng, tiếng gió núi rít gào, suýt nữa bao phủ thanh âm của nàng, "Có lẽ là có hiểu lầm gì đó."
Hoa Túc ha một tiếng, không nói chuyện, nàng ấy vén áo đen lên, năm ngón tay bị che một nửa ở phía dưới vừa thu lại, gió núi lập tức bị triệu tới cùng với quỷ khí nồng đậm bọc quanh người Dung Ly, đưa nàng xuống núi.
Dung Ly nhắm mắt lại không dám nhìn, đỡ phải mở mắt liền thấy vách đá cao vạn trượng.
Ngay lập tức, chân chạm mặt đất.
Khi Dung Ly mở mắt ra, đã về tới Hoàng Thành Đan gia, nàng êm đẹp đứng ở trong phòng.
Hoa Túc ở bên cạnh nhẹ xoay cổ tay, lấy bình sứ trong tay áo ra, như là muốn làm cho linh hồn trong bình bị chóng mặt, thản nhiên lắc lắc một chút.
Tuy Dung Ly đã đứng ở trong phòng, nhưng thân thể còn như lơ lửng giữa không trung, nàng hơi loạng choạng một chút, phải đỡ bàn mới đứng vững được. Nàng nói: "Nói như thế, hay mẹ của ta cũng tới từ Động Minh Đàm, nhưng mẹ...... Không phải là người phàm sao."
Hoa Túc cất bình sứ vào, "Đan Tuyền chỉ có nửa hồn, người bình thường chỉ có nửa hồn thì không thể chuyển thế. Nàng ấy có thể làm được, ắt không phải người bình thường."
Hiển nhiên Dung Ly vẫn còn nhớ rõ linh hồn của Đan Tuyền đơn bạc thế nào, nàng lúng túng nói: "Có lẽ nửa hồn còn lại của mẹ bị ăn rồi."
"Động Hành Quân ăn? Vậy thì đã sớm bị hồn phi phách tán." Hoa Túc nói.
Dung Ly không lên tiếng, vẫn muốn nói giúp cho Đan Tuyền, những gì đã chứng kiến ở khách điếm, Đan Tuyền lúc sinh thời dịu dàng cỡ nào, đâu giống là sẽ giúp Động Hành Quân hại Hoa Túc.
Hoa Túc nói tiếp: "Hiện tại ta cảm thấy, có lẽ Đan Tuyền tự tay tách hồn của mình ra rồi chui vào luân hồi, nhưng vì sao nàng ấy phải làm như vậy, ta vẫn chưa rõ."
Dung Ly chóng mặt vô cùng, không muốn bàn luận về việc này nữa, đỡ đầu cả người hơi lảo đảo, nhỏ giọng nói: "Choáng váng đầu."
Hoa Túc buồn cười nhìn nàng, vốn không nghĩ ra tay, nhưng thấy nàng đứng nghiêng tới nghiêng lui, miễn cưỡng nói: "Không đứng được thì đi nằm, còn muốn ta đỡ ngươi qua hay sao?"
Dung Ly không đáp lời, khuôn mặt trắng như tuyết, đôi môi tái nhợt mím lại, nhìn có chút bướng bỉnh.
Hoa Túc đứng dậy, ánh mắt hướng về phía bên kia, tay lại nắm vai nha đầu này, sau đó đến gần một bước để cho Dung Ly có thể dựa vào nàng ấy.
"Thật là khó hầu hạ, chẳng trách bên người có ba nha đầu còn chưa đủ, phải vẽ bộ da tiểu cô nương cho quỷ lột da nữa." Nàng ấy lạnh giọng nói.
Dung Ly thật sự dựa gần qua, toàn thân quỷ bên cạnh tỏa ra khí lạnh, nhưng cơ thể thật mềm mại, còn mang mùi hương hoa lan thoang thoảng.
Chờ nàng nằm xuống giường, Không Thanh canh giữ ngoài cửa dường như cảm thấy được gì, tới gần sát cánh cửa nhỏ giọng hỏi: "Cô nương?"
Dung Ly lên tiếng: "Ở đây."
Không Thanh khẽ nói: "Cô nương, vừa rồi lão phu nhân phái người tới, nói là lão phu nhân muốn đưa cô nương đi nghe diễn xướng, Chu lão gia cũng có, ta nói cô nương không được khỏe, đang nghỉ ngơi."
Dung Ly xốc chăn gấm lên, vừa định bước xuống, bờ vai lại bị đại quỷ mặt lạnh đè lại. Nàng ngước mắt lên, ánh mắt có vẻ nhút nhát sợ sệt.
Hoa Túc hừ một tiếng, "Đứng cũng không vững, còn muốn xuống giường sao."
Dung Ly đành phải nằm trở về, cất tiếng nói: "Vào phòng nói chuyện."
Không Thanh đẩy cửa vào phòng, cúi đầu không dám tùy tiện quan sát, đỡ phải thấy được cái gì không nên thấy.
Dung Ly hỏi: "Bà ngoại phái người tới khi nào?"
"Mới vừa rồi." Không Thanh nhỏ giọng đáp.
Dung Ly suy nghĩ một lát, "Hiện tại bà ngoại còn ở trong phủ không, Chu lão gia đi rồi sao?"
Không Thanh lắc đầu: "Nô tỳ không biết."
Hoa Túc đứng bên cạnh thò tay ra khỏi áo đen, miễn cưỡng vê ngón tay một chút, giống đang tính toán cái gì, "Chu Thanh Lâm còn ở trong phủ, thế nào, muốn đi nghe diễn xướng?"
Dung Ly lặng lẽ gật đầu, "Ngươi đi nói với lão phu nhân, thân thể của ta đã khỏe hơn, cũng muốn đi nghe diễn, không cần trở về nói cho ta, ta đây đi ra ngoài cửa phủ chờ."
Không Thanh chưa nhiều lời, hết sức hiểu chuyện xoay người lại, mau chóng đẩy nhanh tốc độ đi tìm Lâm Thước.
Dung Ly xốc chăn gấm lên, cân nhắc mối quan hệ của Chu Thanh Lâm và Đan Tuyền nên không mời Hoa Túc đi theo, chậm rãi nói: "Ta đi nghe diễn."
Hoa Túc vừa không gật đầu, cũng chưa lắc đầu cự tuyệt, chỉ nói: "Xem ra lá gan của ngươi thật lớn, một mình ở bên ngoài cũng không sợ."
Dung Ly nghe được ý tứ trong lời nói của nàng ấy, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi đi cùng ta?"
Lúc này Hoa Túc mới nhẹ gật đầu, biên độ gật đầu nhỏ cực kỳ, như thể không mấy tình nguyện, "Nếu đã như vậy, thì đi cùng ngươi."
Không chờ Không Thanh trở về, Dung Ly đi thẳng ra cửa phủ, nhìn thấy cỗ kiệu của Lâm Thước ở bên ngoài, kiệu của Chu Thanh Lâm cũng ở bên cạnh.
Chu lão gia này rõ ràng đã là trọng thần trong triều, nhưng làm việc thật khiêm tốn, không hề xa xỉ lãng phí, nhìn cỗ kiệu làm bằng vải thô, nếu không biết trước là của ai, nhất thời không thể đoán được là của hắn.
Trước kia ở Kỳ An, xe ngựa cùng cỗ kiệu của mấy vị phu nhân khi ra ngoài đều nạm vàng phủ bạc, nếu có ý đồ xấu, móc một góc thì có thể đem đi cầm lấy tiền, càng giống cỗ kiệu quý giá ở Hoàng Thành hơn so với Chu Thanh Lâm.
Hai kiệu phu nâng kiệu cho Lâm Thước đang đứng bên cạnh, lần đầu được thấy biểu cô nương tới từ Kỳ An, cả hai thật tò mò mà nhìn, nhưng không dám nhỏ giọng đàm luận trước mặt cô nương.
Qua một lúc, Lâm Thước cùng Chu Thanh Lâm quả thực đi ra ngoài, khi nhìn thấy Dung Ly đều kinh ngạc.
Dung Ly cúi đầu nói: "Bà ngoại, vừa rồi nha đầu kia sợ làm phiền con nghỉ ngơi, nên chưa nói chuyện này cho con biết, sau đó hỏi mới biết bà ngoại phái người đến."
Lâm Thước lo lắng nhìn nàng, "Tiểu tỳ nữ kia vừa nói với ta, không nghĩ con đã chờ ở ngoài cửa, con đó nha đầu này, không phải nói cơ thể không khỏe ư, sao còn ra ngoài?"
"Đã khỏe hơn một chút." Dung Ly nói.
Lâm Thước nhíu mày, "Nếu thật sự không khoẻ thì ngày khác lại đi, buổi diễn này đâu phải chỉ hôm nay mới nghe được."
Ánh mắt Chu Thanh Lâm kiềm chế nhìn nàng một lúc, gật đầu nói: "Cũng không thể miễn cưỡng bản thân."
Dung Ly lắc đầu, "Nếu mỗi ngày con đều như thế, không đứng dậy nổi, chẳng phải cả đời đều không thể nghe diễn với bà ngoại?"
Lâm Thước "Ai nha" một tiếng, nhíu mày trừng mắt nhìn, "Sao lại nói như vậy."
Dung Ly nắm tay áo lên che miệng, đôi mắt hạnh mở to, "Thật sự đã khỏe hơn rồi, bà ngoại không cần lo lắng, nếu không khỏe, sao con có thể ra khỏi phòng."
Lâm Thước quan sát sắc mặt của nàng, bán tín bán nghi: "Bà ngoại không phải đại phu, đừng có lừa gạt bà ngoại."
Chu Thanh Lâm dời ánh mắt, không nhìn Dung Ly nữa, "Gánh hát kia ở Quân Y Lâu, ta sai người đi bảo bọn họ đốt địa long lên trước, đến nơi sẽ không cảm thấy lạnh, còn chuẩn bị một ít thức ăn, lát nữa dùng cơm ở Quân Y Lâu?"
"Chu lão gia đã an bài thỏa đáng, chúng ta nào có thể kén cá chọn canh." Lâm Thước ôn hòa nói.
Chu Thanh Lâm tự mình đi vén rèm kiệu của Lâm Thước lên, chờ bà cùng Dung Ly vào kiệu, mới quay về kiệu của mình.
Cỗ kiệu không tính quá rộng rãi, ngồi một người dư dả, ngồi trên hai người thì có chút chật hẹp, may mắn Hoa Túc là quỷ, ngồi thế nào cũng không chiếm không gian, còn có thể ngồi chồng vào một chỗ với người khác.
Theo lý mà nói, đại quỷ này có thể bay qua, nhưng nàng ấy lại cố tình muốn ngồi kiệu, còn làm mặt lạnh như bất đắc dĩ vậy.
Dung Ly như đứng đống lửa, như ngồi đống than, luôn cảm thấy mình đang ngồi trên đùi Hoa Túc, suốt đường đi không dám hé răng, tròng mắt cũng chẳng dám tùy ý xoay chuyển.
Tới nơi, Dung Ly vội vàng xuống kiệu, kéo cánh tay Lâm Thước đi vào Quân Y Lâu.
Hoa Túc đi dạo trong sân, còn đi phía trước Chu Thanh Lâm, nàng ấy quay đầu lại nhìn thoáng qua, không biết trông thấy cái gì, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Dung Ly liếc mắt thấy quỷ này thay đổi sắc mặt, trái tim lập tức nhảy lên cổ họng.
Quân Y Lâu sơn đỏ khắp nơi, ngay cả tơ lụa treo phía trên cũng đỏ, trên xà ngang có một ít đồ trang trí màu vàng buông xuống, thật đẹp đẽ quý giá, vừa nhìn liền biết đây là địa phương mà người bình thường không thể vào được.
Dung Ly đi theo tỳ nữ dẫn đường lên lầu, sân khấu ở ngay dưới lầu, rũ mắt là có thể xem được rõ ràng.
Nàng thấy Chu Thanh Lâm ngồi xuống, lúc này mới nhấc làn váy ngồi bên cạnh Lâm Thước, ánh mắt lặng lẽ rơi lên người Hoa Túc.
Hoa Túc lạnh lùng, "Giữa mày của Chu Thanh Lâm biến thành màu đen, sợ là bị quỷ ám, nhưng trên người lại không ngửi thấy quỷ khí, thật sự kỳ quái."
Dung Ly nghe vậy ngồi thẳng lưng, âm thầm nhìn qua Chu Thanh Lâm, quả thực phát hiện giữa mày Chu lão gia bao trùm sương đen mờ nhạt.
Chu Thanh Lâm gọi tỳ nữ đến, sai bảo: "Pha một bình trà loãng tới đây, thức ăn đã dặn các ngươi chuẩn bị trước cũng mang lên."
Tỳ nữ đáp lời, quay người lại chạy đi.
Dung Ly nhìn chung quanh một vòng, chưa nhìn thấy điều gì bất ổn, có lẽ hiện tại là ban ngày ban mặt, chắc sẽ không bất ngờ có quỷ nhảy ra.
Hoa Túc dựa nghiêng vào lan can, bím tóc buông thõng trước ngực, sau một lúc lâu mới không tình nguyện tiến tới trước, chạm đầu ngón tay vào giữa mày Chu Thanh Lâm.
Dung Ly cúi đầu im lặng, lại liếc nhìn qua.
Chu Thanh Lâm vừa ngước mắt lên, sắc mặt có chút kỳ lạ, đúng lúc giữa mày của hắn bị đông lạnh, vội vàng giơ tay sờ một chút, nhưng không sờ được gì, khi bàn tay xuyên qua ngón trỏ của Hoa Túc, còn không khỏi rùng mình.
Hoa Túc thu tay về, vẻ mặt âm u, "Quỷ quái tầm thường nếu vào Hoàng Thành, nhất định không chịu được mây tía đầy trời, nhưng có biện pháp có thể tránh nguy hiểm."
Dung Ly nghĩ thầm, còn có biện pháp để lẩn tránh sao?
Hoa Túc lạnh giọng: "Tìm một người mệnh cứng, mượn vận may của họ, tự nhiên có thể tránh được tai họa, nhưng người bị mượn thì không được tốt số như vậy."
Lại xem Chu Thanh Lâm, ngoại trừ giữa mày bao trùm sương đen, nét mặt trông vẫn sáng sủa, trên người cũng không có gì khác thường.
Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Bị đoạt mất vận may, người đó sẽ trêu chọc tới tai hoạ, vận rủi liên tục."
Nàng ấy hơi tạm dừng, lại nói: "Đan Tuyền gánh chịu tai họa cho Động Hành Quân, cũng giống với việc bị mượn vận may này, đều là hại thân hại hồn."
Nội tâm Dung Ly chấn động, không biết rốt cuộc mình đang kinh ngạc, hay là hoảng sợ.
Hoa Túc lãnh đạm nói: "Không hổ là Vô tình pháp."