🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Hôm sau không có việc gì, Dung Ly ngồi ở trong sân hơn nửa ngày, đến chạng vạng, Đại cô nương Đan gia không biết đi đâu mà lại không vào bàn ăn cơm.
Đan Đống nhíu mày hỏi: "Vãn Căng từ trước đến nay hiểu chuyện, hôm nay đã chạy đi đâu?"
Đan Kim Hành nhìn về phía Đan Quân: "Nàng có nói đi đâu không?"
"Tỷ tỷ nói ra ngoài làm chút việc, ăn cơm không cần chờ nàng, nàng ở bên ngoài ăn rồi trở về." Đan Quân cúi đầu, ánh mắt né tránh. Hắn vốn mang dáng vẻ lưu manh, ánh mắt trốn tránh này có chút lấm la lấm lét.
Đan Kim Hành lạnh giọng: "Càn rỡ, một cô nương lại ra phủ lâu như vậy chưa về, cũng không sai người về báo một tiếng."
Đan Quân ngước mắt lên, ánh mắt lắc lư, "Tỷ tỷ chắc chắn sẽ trở về sớm, cha đừng lo lắng, tóm lại nàng sẽ không ở bên ngoài quá lâu, có lẽ gặp gỡ người quen gì đó, nên nhiều lời vài câu."
Nghe vậy, Đan Kim Hành không hài lòng gật đầu.
Dung Ly sớm biết Đại cô nương kia không thích thấy nàng cho lắm, nhớ tới đôi câu vài lời của ba nha đầu nói hôm trước, có thể Đan Vãn Căng đi tìm đạo sĩ tới làm phép, còn giấu đông giấu tây, như thể làm phép là việc đáng xấu hổ.
Trước kia khi ở Kỳ An, Dung gia nói mời đại sư liền mời đại sư, chưa bao giờ che giấu người ngoài, chỉ trả thù lao nhiều hay ít mà thôi.
Dung Ly cầm chiếc đũa, thong thả ung dung nhai đồ ăn, một tiếng cũng không phát ra.
Hoa Túc đứng bên cạnh nàng, nhàn nhạt nói: "Sợ là nha đầu Đan gia kia có ý định gì đó, nàng ta không nói cho người trong phủ, không biết là đang băn khoăn điều gì, chắc không phải sợ Đan Kim Hành nói nàng ta suy nghĩ bất chính chứ."
Dung Ly khó hiểu, nếu đoán trước sẽ bị trách cứ một phen, vì sao còn muốn lăn lộn mù quáng.
Đợi ăn cơm xong, Đan Vãn Căng vẫn không trở về, sắc mặt Đan Kim Hành càng ngày càng trầm xuống, "Vãn Căng đi cùng ai, hiện tại trời sắp tối còn chưa về phủ, trong phủ không một ai biết nàng đi đâu sao?"
Đan Quân cúi đầu rũ mắt, sợ hãi rụt rè, tự nhiên thêm vài phần thô tục, "Không biết, nàng không nói cụ thể với con, có lẽ cũng sắp trở lại."
Con cái nhà mình, làm sao Đan Kim Hành không nhìn ra hắn đang che giấu, liền nói ngay: "Chẳng lẽ hai người tỷ đệ các ngươi có việc gạt ta."
Đan Quân vội vã mở miệng: "Chưa từng giấu giếm cha mẹ, huống hồ...... Có gì phải giấu, tóm lại không phải làm chuyện xấu ở bên ngoài."
Đan Kim Hành lạnh lùng nói: "Một cô nương có thể làm chuyện xấu gì." Hắn càng nghĩ sắc mặt càng tối sầm, nặng nề vô cùng.
Hoa Túc ở bên cạnh cười nhạt, "Làm ác còn phân biệt nam hay nữ?"
Tay cầm đũa của Dung Ly khựng lại.
"Được rồi." Đan Đống cau mày, "không phải lần đầu tiên đến Hoàng Thành, còn có thể đi lạc hay sao."
Đan Kim Hành lắc đầu, "Trong khoảng thời gian này biên giới không quá an ổn, tựa hồ có người Phu Dư trà trộn vào, con đâu phải sợ nàng đi lạc, là sợ nàng bị bắt cóc!"
Đan Đống bất đắc dĩ nói: "Người Phu Dư muốn trà trộn vào Hoàng Thành không dễ dàng, sao có thể vì bắt cóc một nha đầu mà để lộ hành tung."
Đan Kim Hành nói: "Cha, cha không biết người Phu Dư hung dữ thế nào đâu!"
"Không cần hoảng loạn như thế." Đan Đống nói.
Phu nhân Đan Kim Hành là người hiền hòa, nhìn thật dịu dàng. Nàng thấy tướng công nhà mình lo lắng, đành phải nói: "Ta vừa mới thấy nha đầu hầu hạ Vãn Căng ở ngoài phòng, chẳng lẽ nàng ra phủ một mình?"
Đan Kim Hành đen mặt gọi tỳ nữ hầu hạ Đan Vãn Căng tiến vào, ồm ồm nói: "Cô nương nhà ngươi đi đâu vậy?"
Tỳ nữ đứng co rúm, run rẩy trả lời: "Cô nương không cho nô tỳ đi theo."
Hoa Túc rất hứng thú lắng nghe, "Tự mình rời phủ, còn để tỳ nữ ở lại đây canh giữ, chẳng lẽ muốn tỳ nữ này thăm dò tin tức cho nàng ta?"
Dung Ly làm sao đáp lời nàng ấy được, ngước mắt liếc nhìn qua.
Hỏi xung quanh cũng chẳng được gì, Đan Kim Hành đành phải ngừng, "Thôi, nếu muộn chút nữa vẫn không thấy người thì đi ra ngoài tìm, ở Hoàng Thành mười mấy năm, chắc sẽ không quên đường."
Hoa Túc cười nhạt, "Ngươi mới tới mấy ngày cũng không nói quên đường, Đại cô nương Đan gia này làm sao mà không biết cửa nhà mình ở nơi nào."
Dung Ly nuốt một ngụm cơm cuối cùng xuống, sau khi uống canh xong, nắm khăn lau khóe miệng.
Ra khỏi sảnh đường, Tiểu Phù mau chóng đuổi theo cô nương, nhỏ giọng nói: "Không Thanh đi nấu thuốc, gần đây cô nương chưa uống được mấy liều, nhưng xem sắc mặt không kém, có thể ngừng thuốc được rồi?"
Dung Ly gật đầu, những năm đầu uống một ngụm thuốc liền khó chịu, bây giờ uống thuốc như uống nước, dường như cay đắng gì đều không nếm được, ngừng thuốc hay không, với nàng mà nói tựa hồ không quan trọng lắm.
Hoa Túc lại ở bên cạnh nói: "Thuốc của thế gian uống ít thôi, còn không hữu hiệu bằng một hơi quỷ khí của ta."
Dung Ly cảm thấy hoang mang, lúc trước quỷ này rõ ràng không muốn cho nàng quỷ khí, nói cái gì người phàm giữ nhiều quỷ khí sẽ bị giảm thọ, chẳng lẽ sau khi biết được thân thế ly kỳ của Đan Tuyền, cảm thấy nàng không phải là người phàm, nên thêm nhiều quỷ khí cũng không có gì trọng yếu.
Nhưng nàng đối với thân thể của mình không rõ ràng sao, da người phàm, xương người phàm, không chịu nổi cả lạnh lẫn nóng, không phải người phàm thì còn có thể là thứ gì.
Tiểu Phù do do dự dự, rõ ràng có điều muốn nói, đôi mắt kiềm chế liếc nhìn xung quanh, qua một lúc mới nói: "Lần trước Đại cô nương Đan gia nói phải đuổi quỷ cho chúng ta, không biết...... Có phải đi tìm pháp sư hay không."
"Thời gian gần đây Bạch Liễu luôn thấp thỏm lo âu, pháp sư tới làm phép cũng tốt, đỡ phải nàng ấy ngay cả mồ hôi cũng không dám chảy." Dung Ly nhẹ nhàng nói.
Tiểu Phù hơi mím môi, "Nói như thế cũng đúng, nhưng cô nương Đan gia cảm thấy chúng ta mang đen đủi đến đây, vậy quá không kính trọng người khác, chưa kể nàng ta còn phải gọi cô nương một tiếng biểu tỷ tỷ."
"Những lời này nói qua một lần thôi chớ nên nói nữa, cô nương Đan gia cũng là có lòng tốt." Dung Ly khẽ thở dài một tiếng.
Tiểu Phù đành phải mím môi im lặng, tự mình hờn dỗi.
Đợi Dung Ly quay lại tiểu viện, vừa lúc Không Thanh bưng chén thuốc trở về, nàng ấy đi nhanh, khi cất bước tiến vào viện, thuốc trong chén tràn ra ngoài một chút, rơi lên gang bàn tay của nàng ấy.
Tay cầm chén của Không Thanh căng thẳng, rõ ràng đã bị bỏng.
Tiểu Phù nghe tiếng bước chân gấp gáp, lập tức quay đầu lại, nàng còn tưởng là người kiếm chuyện tới, nên quay lại với khuôn mặt hung dữ, thái độ muốn mắng chửi người.
Không Thanh bưng chén thuốc vội vội vàng vàng đến gần, nhíu mày nói: "Khi nô tỳ trở về nhìn thấy tiểu thư Đan gia."
"Lưu Sương cô nương?" Tiểu Phù chưa từng thấy dáng vẻ này của nàng ấy bao giờ, lập tức cảm thấy có chút mới lạ, không khỏi nhìn nhiều một chút mới duỗi tay nhận chén thuốc.
Không Thanh lắc đầu, lấy khăn ra lau thuốc trên tay, "Là Đại cô nương Đan gia."
Tiểu Phù sửng sốt, không biết sao Đại cô nương lại dọa nàng ấy đến mức này, "Đại cô nương Đan gia làm sao vậy?"
Không Thanh lắc đầu không đáp, mắt thấy Dung Ly muốn vào phòng, nàng ấy quay đầu nhìn thoáng qua chén thuốc trong tay Tiểu Phù, lại cầm lấy chén thuốc nóng hổi về, không ngừng đẩy nhanh tốc độ đi đến.
Dung Ly đang muốn đóng cửa, nghe Hoa Túc nói bên tai nàng: "Nha đầu này dường như có chuyện muốn nói với ngươi."
Nàng vừa ngước mắt, quả thực thấy Không Thanh vội vã đến gần, vì vậy chưa đóng cửa lại.
Không Thanh đi nhanh, nước thuốc lại rơi vào tay, bị phỏng đỏ lên, "Cô nương, thuốc nấu xong rồi."
Dung Ly nghiêng người, "Đem vào phòng."
Không Thanh bưng chén thuốc bước vào ngưỡng cửa, cúi đầu đặt chén ở trên bàn, lại lấy khăn ra lau thuốc dính trên thành chén.
"Có chuyện muốn nói?" Dung Ly hỏi nhỏ.
Không Thanh ngẩng mặt lên, nhìn nhìn qua bên cạnh cô nương nhà mình, hạ giọng nói: "Cô nương, vị kia ở đây?"
Dung Ly vừa nghe liền biết nàng ấy chỉ đến ai, lắc đầu nói: "Không ở."
Hoa Túc cười lạnh.
Không Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Không ở là tốt, khi nô tỳ trở về trông thấy Vãn Căng cô nương, có pháp sư đi theo nàng ấy, cũng đang đi tới chỗ của chúng ta, nhìn như là muốn tới làm phép, thật may vị kia không ở đây."
Hoa Túc thờ ơ, "Một kẻ đạo sĩ tầm thường, có thể làm ta bị thương được sao?"
Dung Ly không ngoài ý muốn, nàng sớm đoán được Đan Vãn Căng đi tìm đạo sĩ, "Nàng ấy ở đây cũng không quan trọng, đạo sĩ kia hẳn không thể gây thương tổn cho nàng ấy."
Không Thanh nhíu mày, "Nô tỳ là lo lắng...... Pháp sư kia cảm thấy được điều gì đó, coi cô nương là quỷ."
Hoa Túc lập tức xụ mặt, "Tỳ nữ này thật quan tâm chăm sóc ngươi."
Dung Ly muốn cười, nhưng cố tình phải giả vờ sợ hãi, đỡ khiến tổ tông này tức giận, "Sao có thể chứ, không biết đạo sĩ kia thật sự có bao nhiêu bản lĩnh."
"Đạo sĩ Hoàng Thành, chắc chắn vẫn có chút tác dụng." Không Thanh nói ngay.
Dung Ly ngồi xuống, duỗi tay chạm chạm vào thành chén, thuốc vẫn còn nóng, để một lát mới có thể uống, nàng nói: "Không cần sợ hãi, nếu Vãn Căng cô nương muốn đến, các ngươi cứ ở trong sân nghênh đón, ta uống thuốc trước."
Không Thanh đành phải gật đầu, "Thuốc còn nóng, cô nương uống cẩn thận."
Nói xong, nàng ấy xoay người ra ngoài.
Trong chén có cặn của thuốc sắc, màu thuốc đen kịt giống mực nước.
Dung Ly nâng chén lên thổi nhẹ vài cái, cúi đầu nhấp một ngụm nhỏ, thong thả ung dung mà uống, không hề nôn nóng.
Hoa Túc thấy nàng uống hơi khó khăn, tay cầm chén thuốc thỉnh thoảng nhếch lên một chút như là bị bỏng. Nàng ấy thật sự không nhìn được, duỗi tay gõ lên thành chén một cái, nhiệt độ trong chén tức khắc bị cuốn đi hơn phân nửa, ngay cả nước thuốc cũng trở nên ấm ấm, vừa vặn có thể uống vào miệng.
Dung Ly ngước mắt nhìn về phía quỷ này, đôi mắt hơi trợn tròn luôn có vẻ nhút nhát sợ sệt, nhưng ai biết tâm tư loanh quanh lòng vòng của nàng lại suy nghĩ cái gì.
Hoa Túc dời ánh mắt, gượng gạo mở miệng: "Uống."
Dung Ly vẫn đang nhìn nàng ấy, nhưng cái miệng không dừng, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ.
Hoa Túc nhíu mày, nghiêng người đưa lưng qua, để lại bóng dáng mảnh khảnh cao gầy cho nàng.
Một lát sau, Đan Vãn Căng quả thực dẫn người đến, pháp sư kia mặc một thân đạo bào vàng tươi, trên tay còn cầm không ít đồ vật, nhìn như đã có chuẩn bị.
Tiểu Phù cùng Không Thanh ở bên ngoài thi lễ, Bạch Liễu ở phòng bên nghe thấy động tĩnh, vội vàng đi ra ngoài.
Đan Vãn Căng hỏi: "Biểu tỷ tỷ đã trở lại sao?"
Không Thanh nhỏ giọng đáp: "Cô nương ở trong phòng."
Trong phòng, Dung Ly không nhanh không chậm uống hết chén thuốc, từ trong phòng đi ra, khẽ gật đầu với Đan Vãn Căng, hơi thở yếu ớt như tơ, "Vãn Căng muội muội."
Tuy chỉ lớn hơn một chút, nhưng vai vế vẫn có, một tiếng "Muội muội" này kêu không hề giả.
Đan Vãn Căng cười khéo léo, "Nghe nói khi tỷ tỷ ở Kỳ An gặp phải tà ma quỷ quái, Vãn Căng đặc biệt mời vị pháp sư này tới vì tỷ tỷ."
Dung Ly đón nhận ánh mắt dò xét của pháp sư kia, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Hoa Túc cười nhạt, "Cữu cữu của ngươi biết được nha đầu này lặng lẽ mời đạo sĩ vào phủ, cũng đi đến theo."
Vừa rồi ở trên bàn cơm, Đan Kim Hành đã vô cùng tức giận, hiện tại Đan Vãn Căng trở về phủ, có lẽ còn chưa chào hỏi hắn đã lập tức đi đến tiểu viện này, đương nhiên càng thêm tức giận.
Ánh mắt Dung Ly xoay chuyển, quả thực thấy ngoài viện có bóng dáng đang tới gần, dứt khoát nói: "Đa tạ, lần này làm phiền, có pháp sư đến cũng tốt, ta sợ đem thứ gì đó tới Đan gia, dọa ông ngoại bà ngoại sợ. Mấy ngày qua được bà ngoại ông ngoại quan tâm săn sóc, thật sự thụ sủng nhược kinh*, trong lòng ta cảm thấy nên tránh đi một chút cho thỏa đáng, đỡ khiến bà ngoại ông ngoại dính phải đen đủi."
(*Được sủng ái mà lo sợ.)
Hoa Túc nghe nàng nói một đoạn này, không khỏi muốn cười.
"Làm càn!" Ngoài cửa chợt vang lên một tiếng mắng.
Đan Vãn Căng lúng túng vội vàng quay đầu lại, bị dọa đến ngơ ngác.
Đan Kim Hành lạnh lùng nói: "Trở về phủ liền đi đến nơi này, nếu không nghe tôi tớ nói lại, ta còn không biết ngươi đã trở về."
Đan Vãn Căng cắn môi dưới, "Vãn Căng không phải là vì tốt cho cha cùng ông ngoại bà ngoại sao."
"Ta thấy ngươi là nhàn rỗi đến phát hoảng." Đan Kim Hành nổi trận lôi đình, "Lúc trước ta nói với các ngươi chuyện của Dung phủ, không phải để các ngươi coi biểu tỷ tỷ như dị nhân, mà là mong các ngươi săn sóc quan tâm nhiều hơn, đối xử tốt với nàng!"
Có lẽ Đan Vãn Căng chưa bao giờ bị ấm ức như vậy, lập tức đỏ mắt, "Nhưng......"
"Thường ngày đọc sách đi đâu hết rồi, Lưu Sương còn hiểu chuyện hơn ngươi." Đan Kim Hành trách mắng.
Dung Ly ngước mắt lên, "Cữu cữu đừng trách Vãn Căng nữa, nếu Vãn Căng không mời pháp sư đến đây, ta...... Sau này cũng muốn mời, tuy Dung gia rơi vào hoàn cảnh này, có thể là bởi vì có người tính kế sau lưng, nhưng quỷ thần không thể khinh mạn, làm phép cũng là việc tốt."
Hoa Túc đột nhiên mở miệng: "Thời điểm ta ở trong thể xác Thùy Châu, hình như ngươi không cảm thấy quỷ thần không thể khinh mạn."
Dung Ly không hé răng, khẽ mím môi lại, thật là vô tội.
Sắc mặt Đan Kim Hành nặng nề, nói với pháp sư kia: "Làm phiền pháp sư đi một chuyến, chỉ là gia phụ không thích ầm ĩ, không cần phải làm phép." Nói xong, hắn lấy chút bạc vụn trong túi tiền, đưa ra ngoài.
Pháp sư hơi bối rối, không ngờ gặp chuyện thế này, nhưng nghĩ lại vẫn tiếp nhận bạc vụn, "Không sao."
Chờ đạo sĩ kia rời đi, Đan Kim Hành mới nói: "Ông ngoại các ngươi không muốn thấy đạo sĩ làm phép, sau này đừng làm chuyện như vậy nữa."
Đan Vãn Căng mím môi im lặng, chóp mũi cũng đỏ lên, có vẻ muốn khóc.
Đan Kim Hành quay đầu lại nói với tỳ nữ bên cạnh nàng ấy: "Đưa cô nương về phòng nghỉ ngơi, ở bên ngoài một ngày, hẳn đã mệt mỏi."
Đan Vãn Căng không thể không đi, đi hết sức miễn cưỡng.
Dung Ly rũ mắt, nhỏ giọng hỏi: "Vì sao ông ngoại không muốn thấy đạo sĩ làm phép?"
Đan Kim Hành trả lời: "Trước đây trong phủ đã từng mời pháp sư đến làm phép, là khi Đan Tuyền chưa gả đi, kể ra thì...... Pháp sư đó được mời đến là vì nàng."
Tác giả có lời muốn nói: =3=
Hôm nay cũng viết ít, ngượng ngùng