Đạo sĩ quả thực đi đến Trúc viện, giả vờ rất ra dáng ra hình, vừa thấy phiến rừng trúc liền nói ngay: "Nơi này âm u lạnh lẽo đáng sợ, quỷ khí nồng đậm."
Lão quản gia đi theo phía sau thật kinh ngạc, lo sợ hỏi: "Xin hỏi đại sư, là quỷ từ nơi nào tới, có thể đuổi đi được không?"
"Quỷ này......" Đạo sĩ ăn mặc theo cốt cách của bậc tiên, rõ ràng đang mùa đông lạnh giá, nhưng chỉ mặc đạo bào phong phanh, hai tay áo lộng gió, phác họa thân hình gầy trơ xương của hắn, bộ dáng này thật sự có thể làm người tin phục. Hắn tạm dừng một chút, vuốt chòm râu dài nói tiếp: "Nữ quỷ này ở trong sân, ta thử đi tìm cho ra, các ngươi đừng nên đứng gần ta quá."
Nghe xong, lão quản gia vội lui lại mấy bước, cách xa đạo sĩ một tí, đỡ phải bị âm khí linh tinh gì đó ập tới.
Mấy tỳ nữ và gã sai vặt ở đằng sau cũng sôi nổi tránh ra, hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều biết rõ có người nào chết trong viện này.
Quỷ mà đạo sĩ nói, e là...... Nhị phu nhân đẻ non qua đời.
Tiểu Phù nắm cánh tay Dung Ly đi theo phía sau, nàng ấy thường thường thăm dò nhìn một cái, ánh mắt né tránh, sợ đạo sĩ để lộ dấu vết.
Dung Ly vỗ vỗ mu bàn tay nàng ấy, nhỏ giọng nói: "Không cần lo lắng."
Tiểu Phù hít một hơi khí lạnh, buộc chính mình bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt không thể dời khỏi người đạo sĩ.
Rừng trúc rào rạt rung động, tiếng gió tựa tiếng khóc, cả đám người nghe thấy đều ớn lạnh trong lòng.
Trên mặt đất lá rụng lâu ngày chưa được dọn dẹp, ban đầu khi Dung Ly còn ở trong viện này, đôi khi sẽ có nha đầu đến quét tước, sau này Trúc viện bỏ trống, ai cũng hận không thể đi đường vòng, lo sợ dính phải đen đủi.
Đạo sĩ rung chuông suốt một đường, trên tay quấn sợi dây đay, trong miệng lẩm bẩm.
Dung Ly đạp lá rụng dưới đất, dẫm lên phiến đá, đi chậm rì rì, nàng ngước mắt lên, nhìn một đám cái ót phía trước, nghĩ thầm Trúc viện đã lâu rồi chưa náo nhiệt như vậy.
Hoa Túc giống như tản bộ trong sân, đi thật nhàn nhã, "Ngươi mang nhiều người đến gặp nhị nương của ngươi như vậy, cũng không sợ nàng ấy bị dọa sợ."
Dung Ly nói thầm trong lòng, nhị nương sẽ không bị người sống dọa sợ, nhìn thấy ngươi mới thật sự bị dọa.
Hoa Túc chuyển động đôi mắt hẹp dài, tầm mắt dừng trên mặt Dung Ly, thấy ánh mắt nàng linh động trong sáng, lộ ra một chút khôn khéo, nhàn nhạt nói: "Sợ là ta cũng đã sớm bị ngươi tính kế."
Dung Ly lắc đầu, dáng vẻ nhút nhát sợ sệt giống chim con, nàng đâu dám.
Đạo sĩ đi tuốt đàng trước, chuông đồng trong tay leng keng rung động, xung quanh rào rạt tiếng gió, cùng âm thanh đôm đốp của cây trúc, càng thêm quỷ quyệt âm trầm.
Một tỳ nữ nhỏ giọng nói: "Cây trúc sao vang lên như thế, rõ ràng không có ai gõ vào nhưng nó lại cố tình vang lên."
Đạo sĩ nghe được lời này, đôi mắt xoay chuyển, ngay sau đó liền nói: "Quỷ gõ trúc."
"Quỷ gõ trúc là gì?" Tỳ nữ run giọng hỏi lại.
Đạo sĩ nói hàm ý sâu xa: "Nghe đồn có người đi ngang qua rừng trúc, nghe thấy ở sâu trong rừng trúc thường có tiếng vang của cây trúc bị gõ nứt, đến gần nhìn xem, một cây trúc cao ngất bỗng dưng ngã xuống đất, ngăn cản đường đi của bọn họ, bọn họ đành phải nghỉ ngơi một đêm, chờ hôm sau lại nghĩ cách thoát ra, nhưng ngày thứ hai tỉnh dậy thì không thấy dấu vết bị gõ nứt trên cây trúc, cây trúc đổ ngang chặn đường đi cũng đã biến mất, đó chính là...... Quỷ gõ trúc."
Đạo sĩ nói thong thả, tiếng nói xa xăm vang vọng, mấy tỳ nữ nghe đều trừng to mắt.
May mà một đường đi qua đều không có cây trúc ngã xuống, bằng không bọn tỳ nữ nhất định sẽ bị dọa bỏ chạy.
Hoa Túc lãnh đạm nhếch khóe miệng lên, nụ cười lạnh lẽo làm sao, nhàn nhạt nói: "Đạo sĩ này cũng có chút bản lĩnh."
Bản lĩnh hãm hại lừa gạt.
Dung Ly im lặng không lên tiếng, thấy đạo sĩ đẩy cửa Trúc viện ra, dẫn theo đoàn người bước vào trong sân.
Khắp nơi trong sân đều phủ đầy bụi, thực sự hoang vắng quạnh quẽ, nhìn thế nào cũng không giống nơi ở của Dung phủ.
Đạo sĩ chợt nâng cánh tay lên, ngăn cản mọi người ở phía sau, hơi nheo mắt lại rung nhẹ chuông đồng, đi dạo một vòng trong sân, lại lấy ra ba đồng tiền từ đai lưng, ném về hướng nhà chính.
Lão quản gia vừa thấy hắn ném đồng tiền về phía nhà chính, thiếu chút nữa hai mắt tối sầm, gần như muốn ôm chân đạo sĩ gọi to thần tiên.
Người bên ngoài cũng biết Nhị phu nhân Dung phủ đã qua đời nhiều năm, nhưng không biết nàng chết ở đâu trong phủ, chỉ có người trong phủ mới rõ ràng.
Nhưng đạo sĩ này chỉ mới vừa dạo qua một vòng liền nhìn về phía nhà chính, dường như cảm thấy được nhà chính có quỷ.
Dung Ly không kinh ngạc chút nào, điều này nàng đã viết trong tin, đạo sĩ đọc được tự nhiên sẽ hiểu ngay.
Hoa Túc rất hào hứng mà xem trận diễn trò này, tuy sắc mặt hờ hững, nhưng trong mắt khá là thích thú, "Đạo sĩ không chỉ có bản lĩnh, mà lá gan cũng rất lớn."
Ba đồng tiền đồng thời rơi xuống đất, lăn một vòng trước cửa nhà chính, đinh linh nằm xuống.
Người khác không biết đồng tiền có tác dụng gì, chỉ xem cũng khiến trong lòng bồn chồn, không dám tiến lên phía trước một bước, sợ hồn của Nhị phu nhân thật sự ở đây.
Đạo sĩ kinh ngạc hô một tiếng, nhận tiền của người phải thay người làm việc, biểu hiện thật sự sinh động, hắn nhíu mày, lấy một lá bùa màu vàng ở trong túi ra, đột nhiên dán bùa lên cửa nhà chính.
Hoa Túc đến gần coi kỹ, nhìn lá bùa rồi cười nhạt một tiếng, "Vẽ cái gì lung tung rối loạn."
May mà trong này ngoại trừ nàng ấy, không ai có thể hiểu được bùa chú mà đạo sĩ dán trên cửa, chỉ cảm thấy nhà chính rất là tà môn.
Gió lạnh thổi từng đợt, Chu thị ở trong phòng nhận thấy tiếng động bên ngoài, nhưng không thể ra khỏi phòng, đành phải thổi ra một trận gió mở tung cánh cửa, thình lình đối mặt với những người đang đứng gần nữa cái sân.
Cửa vừa mở ra, lá bùa dán trên cửa liền giơ lên, rồi bị thổi rớt xuống. Là bùa bay phe phẩy giữa không trung, bị gió đông cuốn đi xa.
Đạo sĩ đứng ở trước cửa, kiềm chế kinh ngạc trong đáy lòng, giả vờ bình tĩnh quay đầu lại, âm thầm nhìn qua Tiểu Phù, rồi dừng ánh mắt trên người Dung Ly. Hắn thấy nha đầu cho hắn tiền đang đi cùng chủ nhân này, vì thế muốn xin ý kiến từ Dung Ly.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Dung Ly đã thấy Nhị phu nhân Chu thị, trên mặt Chu thị đầm đìa huyết lệ, sắc mặt trắng bệch như lụa trắng, một thân bạch y đã bị nhuộm đến đỏ trắng đan xen.
Dung Ly đón nhận ánh mắt của đạo sĩ, như là cho hắn một liều thuốc an thần, nàng khẽ gật đầu, khóe miệng chầm chậm cong lên, cười một cách ôn hòa khéo léo.
Đạo sĩ lấy lại tinh thần, nghĩ thầm cửa này bỗng nhiên mở ra có lẽ đã được sắp xếp từ trước, thế nên sự khác thường dưới đáy lòng hoàn toàn tiêu tan, quay đầu nhìn cánh cửa mở rộng nói: "Lệ quỷ đang ở trong nhà chính này."
Chu thị đứng trước ngưỡng cửa híp đôi mắt huyết lệ, vốn định đâm ra khỏi giam cầm, không ngờ lại bị ngăn chặn, toàn thân đau đớn vô cùng, nhịn không được hí ra tiếng, mái tóc đen bay lên theo gió, âm khí từ trên người nàng ấy bốc ra.
Đạo sĩ không thấy được luồng âm khí này, cho nên vẫn thờ ơ mà đứng, còn lo làm phép, niệm một đoạn dài nghe không hiểu.
Hoa Túc khẽ nói: "May mà nhị nương của ngươi bị trói trong phòng, nếu không đạo sĩ đứng ngoài cửa kia nhất định phải bị xé xác."
Dung Ly chớp chớp mắt, nàng đã đặc biệt dặn dò một phen, dặn đạo sĩ chỉ đứng ở ngoài cửa làm phép, không được tiến vào trong phòng một bước, nếu bị lệ quỷ quấn thân, nàng cũng không cứu được.
Quản gia cùng một đám tỳ nữ và gã sai vặt đều thở gấp gáp, bị cánh cửa bỗng nhiên mở rộng dọa sợ tới mức không thể động đậy, bọn họ không hiểu đống thứ hoa hòe loè loẹt trong tay đạo sĩ là gì, ban đầu còn tưởng đạo sĩ này chỉ đang lừa gạt, hiện giờ vạn phần chắc chắn —— Trúc viện quả thực bị quỷ ám.
Chu thị không ra ngoài được, chỉ có thể ở trong phòng trừng đôi mắt huyết lệ, mười ngón đều có móng tay dài, thật sự rất giống lệ quỷ trong thoại bản, nhưng khi nhìn thấy đại quỷ áo đen, đột nhiên thu lệ khí trên người lại.
Hoa Túc nói: "Ngươi tính kế nhị nương như vậy, không sợ nàng ấy trả thù sao?"
Dung Ly hơi liếc mắt, đôi mắt hạnh cong lên, không thấy một chút sợ hãi nào. Nàng xoay người lại vỗ vỗ vai Tiểu Phù nói: "Ngươi đứng đây nhìn, ta đến ngoài cửa hít thở không khí một chút."
Tiểu Phù ngơ ngác gật đầu, nàng ấy đã xem đến ngây người, ngay khi cửa bị mở ra, nàng không khỏi rùng mình một cái, vốn tưởng đây chỉ là diễn trò, nào ngờ...... Trúc viện thật sự có quỷ, quỷ còn mở tung cửa.
Dung Ly đẩy tay Tiểu Phù ra, liếc nhìn Hoa Túc một cái rồi xoay người đi về phía ngoài cửa, hạ giọng nói: "Ta tính kế nàng ấy lúc nào, nàng ấy không thể rời khỏi Trúc viện, cũng không thể đến gần Mông Nguyên được, ta nghĩ cách làm nàng ấy có thể tới Lan viện, còn lấy mất lá bùa trong phòng Mông Nguyên, ta......"
Nàng thở hổn hển một hơi, yếu ớt nói: "Rõ ràng là đang giúp nàng ấy."
Hoa Túc cười nhạt, ánh mắt hờ hững mang theo chế nhạo, "Ngươi thật sự giúp nàng ấy?"
"Ta cũng là đang giúp chính mình." Dung Ly nhẹ nhàng nói.
Trong viện, Tiểu Phù lấy lại tinh thần, vội vàng đi ra sân lay cánh tay cô nương nhà mình, còn dựa vào rất gần, bộ dáng kinh hoàng, "Cô nương, đạo sĩ này là đạo sĩ giả, nhưng không phải Trúc viện thật sự bị quỷ ám chứ."
Dung Ly đẩy nàng ấy ra một chút, nhỏ giọng nói: "Dung phủ bị quỷ ám khắp nơi, Trúc viện có quỷ cũng bình thường."
Tiểu Phù hoảng hốt, lo sợ hỏi: "Nguyên lai bị quỷ ám là việc bình thường sao."
Dung Ly không đáp, xoay người đi vào trong sân, nhìn chằm chằm xem đạo sĩ làm phép, tuy rằng không hiểu, nhưng quan sát biểu hiện đều tin là thật của quản gia cùng đám tôi tớ, liền nhịn không được cong khóe miệng lên.
Quản gia không dám nói lời nào, không chỉ sợ làm phiền đạo sĩ làm phép, còn sợ gọi hồn của Nhị phu nhân ra ngoài.
Đạo sĩ đốt một lá bùa ở cửa, chờ lá bùa bị đốt xong, mới xoay người nói với lão quản gia: "Lấy xẻng."
Trong lòng lão quản gia đang rối loạn, nhất thời không nghe rõ đạo sĩ đang nói cái gì, đầu óc mê mê man man hỏi: "Pháp sư muốn cái gì?"
"Xẻng." Đạo sĩ chắp tay sau lưng, đạo bào phong phanh phấp phới trong gió, "Nơi này có âm khí không tiêu tan, chính là bởi vì có lệ quỷ bị nhốt ở đây, cần phải đào hũ sứ trói hồn quỷ ra."
"Hũ sứ gì cơ?" Hai lỗ tai lão quản gia ong ong, đã sắp đứng không vững.
Đạo sĩ chỉ xuống dưới chân, bình tĩnh nói: "Ở đây có chôn một hũ sứ."
Lão quản gia nhanh chóng xoay người, sai bảo gã sai vặt bên cạnh đi tìm cái xẻng đến đây, gã sai vặt cất bước bỏ chạy, dáng vẻ bỏ chạy tuyệt đối không quay đầu lại, sợ là vội vàng đi đầu thai cũng chưa chắc chạy nhanh như vậy.
Bên ngoài cửa viện, một âm thanh vang lên, "Đây là đang làm cái gì."
Dung Ly nghe tiếng quay đầu lại, thấy Tứ phu nhân Tự Chiêu chậm rãi bước tới, nhẹ nhàng gọi một tiếng "Tứ nương".
Tự Chiêu khẽ gật đầu, lông mày hơi nhăn lại, "Sao đến Trúc viện làm phép?"
"Là lão gia ra lệnh, sai lão bộc mời pháp sư đến." Lão quản gia chắp tay trả lời, hắn chần chừ một lúc, chầm chậm nói: "Pháp sư này nói vô cùng chuẩn xác, còn nói Tam phu nhân đau bụng khó chịu là vì bị quỷ hồn của ...... Nhị phu nhân quấy phá."
"Quỷ hồn quấy phá?" Tự Chiêu nhíu mày, giương mắt nhìn qua nhà chính, khi đôi mắt chuyển động, ánh mắt rơi lên người Dung Ly trong giây lát.
Dung Ly run rẩy nói: "Ta vốn không tin, nhưng, nhưng mới vừa rồi cửa nhà chính thật sự bị mở ra." Hơi thở của nàng yếu, lời nói ra không có sức lực, như là bị quỷ đòi mạng.
Nàng tạm ngừng, lại nhỏ giọng hỏi: "Tứ nương tin lời nói của đạo sĩ sao?"
Tự Chiêu rũ mắt xuống, ánh mắt ảm đạm: "Thà rằng tin là có, không thể tin là không, chuyện quỷ thần, ta là người phàm sao có thể nói được rõ ràng."
Dung Ly cười thầm trong lòng, nói tiếp: "Giống như sinh tử luân hồi, chuyện quỷ thần xác thật không phải là việc mà người phàm chúng ta có thể giải thích được, nhưng không biết...... Người chết đi còn có thể chuyển sinh trở về hay không."
Tự Chiêu nghe vậy mím môi lại, nhìn thẳng vào nàng, sau một lúc lâu mới cong khóe môi, nở nụ cười: "Luân hồi chuyển sinh, có lẽ thật sự như vậy, nếu không trẻ con sinh ra đời, linh hồn của nó từ đâu mà đến, đâu thể đến từ hư không được."
Lời của Tứ phu nhân có ý ám chỉ, nói chuyện còn che giấu, nhưng Dung Ly lại hiểu rõ ràng. Tính kế nàng cùng Mông Nguyên, không phải là Tứ phu nhân này sao, đáng tiếc, Tự Chiêu không biết Dung Trường Đình đêm qua say rượu, đã nói gần hết tất cả.
Mái tóc trắng đen lẫn lộn của Hoa Túc hơi bay lên, bím tóc thật rời rạc, chỉ cần duỗi tay kéo là có thể bị xõa ra. Nàng ấy chỉ liếc nhìn Tự Chiêu một chút liền dời đi, dường như con người phàm trần này không xứng để nàng ấy nhìn đến, "Tự Chiêu thiếu một đôi mắt có thể nhìn thấy quỷ, nhưng tâm tư lại bí hiểm hung ác."
Dung Ly nhìn Tự Chiêu, nhẹ nhàng nói: "Ta cho rằng tứ nương không tin những điều đó."
Tự Chiêu ôm lò sưởi tay, nói một cách mơ hồ: "Thà rằng tin có, sao có thể không tin."
Một lát sau, gã sai vặt vội vàng chạy về, quả thực cầm một cái xẻng sắt nặng trong tay.
Đạo sĩ tiếp nhận xẻng sắt từ tay hắn, chưa lập tức sử dụng mà dán một lá bùa ở trên, lại lau chút hương tro vào tay, rồi mới cầm xẻng cạy phiến đá ở ngoài cửa lên.
Phiến đá rất dày nặng, sau khi bị cạy một góc, còn cần hai người hợp lực di chuyển nó đi.
Quản gia đưa mắt ra hiệu, hai gã sai vặt nhanh chóng chạy qua, nâng phiến đá lên đặt sang bên cạnh.
Sau khi dọn phiến đá, đạo sĩ từng xẻng từng xẻng đào đất, tuy thời tiết hôm nay rất lạnh, hắn ăn mặc cũng ít ỏi, nhưng vẫn đổ mồ hôi đầy đầu. Lại một cái xẻng đào xuống, cạch một tiếng, thình lình đυ.ng phải một đồ vật cứng.
Cửa phòng mở rộng, Chu thị vẫn căm thù đứng ở trong phòng, khi nhìn thấy một góc hũ sứ lộ ra dưới đất, oán giận trong mắt đột nhiên tan biến.
Quản gia tráng lá gan tiến lên một bước, run giọng hỏi: "Đây...... Thật sự có một hũ sứ?"
"Đúng vậy!" Đạo sĩ cũng lắp bắp sửng sốt, che giấu kinh ngạc trong ánh mắt, vội vàng đào đất lên, qua một lúc mới đào được hũ sứ ra.
Dung Ly dạt dào hứng thú, nhưng lại giả bộ kinh ngạc khó hiểu, đi tới trước hai bước, thăm dò hỏi: "Nhưng hũ sứ này chôn xuống từ khi nào, là do ai chôn?"
Quản gia lạnh sống lưng, cũng hỏi: "Đào hũ sứ này ra thì quỷ kia......"
"Lệ quỷ bị trói ở đây có thể được giải thoát, âm khí nơi này cũng tan đi theo." Đạo sĩ làm bộ làm tịch.
Đạo sĩ khom lưng, lột giấy dán trên hủ rồi mở cái nắp ra, nhìn thấy bên trong chứa đầy đất đen, trên đất để một lá bùa đỏ, trên lá bùa chìa ra một sợi tơ hồng, cùng một khúc xương cốt bị buộc vào.
Cho dù đạo sĩ bình tĩnh, khi nhìn thấy xương cốt cũng không khỏi sững sờ trong chốc lát.
Đây...... Xem hình dáng rõ ràng là xương ngón chân của người.
Quản gia đi lên trước, thấy khúc xương liền choáng váng, "Xương cốt này chẳng lẽ là......"
Đám tỳ nữ và gã sai vặt nhìn nhau, ai cũng chẳng dám nói chuyện.
Tự Chiêu đi qua, cúi mặt nhìn vào, ánh mắt đột nhiên run lên, trên khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm tựa xuất hiện vết nứt, nhịn không được nói: "Tức tốc đi bẩm báo việc này cho lão gia, rốt cuộc là bị ai chôn ở đây?"
Quản gia chụp vai gã sai vặt bên cạnh, nghĩ nghĩ lại nói: "Thôi, lát nữa lão bộc tự mình đi nói cho lão gia."
Dung Ly ho khan vài tiếng, ho đến đuôi mắt ướŧ áŧ, "Lá bùa này muốn xử trí thế nào, phải cắt tơ hồng đi sao?"
"Cắt." Hoa Túc nhàn nhạt nói.
"Đương nhiên phải cắt!" Đạo sĩ cân nhắc trong lòng, nói tiếp: "Để ta làm."
Trong túi của hắn thật sự cái gì cũng có, nói xong liền móc ra một cây kéo, cắt đứt sợi tơ hồng cột khúc xương ngón chân kia.
Khoảnh khắc tơ hồng bị cắt đi, Dung Ly nhìn qua nhà chính, thấy trên người Chu thị phát ra ánh sáng màu đỏ.
Từng vòng tơ hồng vô hình buộc trên người nàng ấy bỗng hiện lên, vây trói nàng ấy kín mít như cái bánh chưng, chỉ trong chớp mắt ánh sáng kia liền tiêu tan, hóa thành bột mịn nhỏ vụn, bắn tung toé khắp bốn phía.
Chu thị trừng to hai mắt, không giấu được vẻ kinh ngạc, vội vàng thở hổn hển vài cái, đột nhiên bước ra ngưỡng cửa. Lần này, nàng ấy không còn bị giam cầm ràng buộc, dễ dàng đi ra ngoài.
Hiện tại canh giờ vẫn còn sớm, dù ở Trúc viện có bóng râm, nhưng không khỏi bị ánh nắng loang lổ chiếu xuống.
Chu thị đứng dưới mái hiên, duỗi tay chạm vào ánh nắng một chút, đột nhiên co tay lại, tuy không phải không thể gặp nắng, nhưng ngay khi chạm vào, quỷ khí trên người nàng ấy trở nên loãng hơn, có lẽ nếu thường xuyên tiếp xúc với ánh mặt trời, ắt sẽ bị hồn phi phách tán.
Dung Ly lặng lẽ liếc nhìn nàng ấy, giả vờ ho khan mà nắm lấy cổ tay áo, che khóe môi đang cong lên.
Hoa Túc bình tĩnh nói: "Nàng ấy đã có thể tự do đi lại."
Chu thị mừng rỡ vô cùng, ngẩng đầu hô to lên tiếng, hô khàn cả giọng, đáng tiếc những người phàm đều không nghe thấy.
"Ồn ào." Hoa Túc lạnh lùng nói.
Thanh âm chưa dứt, Chu thị đột nhiên im miệng, nàng ấy vui mừng quá đỗi, thiếu chút nữa...... Đã quên vị này còn ở trong sân.
Đạo sĩ cắt đứt tơ hồng, đậy nắp vào lại, còn rải gạo nếp, rồi bôi máu gà, cuối cùng dán lá bùa lên hũ mới xong việc, chắp tay nói: "Lệ quỷ đã đi, sẽ không trở về làm loạn."
Quản gia không hề nghi ngờ, vội vàng nói: "Lần này làm phiền pháp sư."
Đạo sĩ vuốt chòm râu dài, nói thêm một chút về cái gì "Trừ ma vệ đạo", sau đó xua tay từ chối tạ ơn, rời đi với hai bàn tay trắng, ngay cả lão quản gia mời hắn ở lại ăn cơm cũng không đồng ý, dường như thật sự chỉ tới làm việc thiện.
Việc trong Trúc viện đã xong, mọi người sôi nổi rời đi, tuy quản gia cũng sợ, nhưng vẫn đem hũ sứ kia tới thính đường.
Pháp thuật giam cầm Chu thị đã được giải bỏ, Chu thị không còn bị kiềm chế, đi theo Dung Ly ra khỏi Trúc viện.
Tự Chiêu cùng quản gia đi tìm Dung Trường Đình, chỉ Dung Ly và Tiểu Phù trở về Lan viện.
Dung Ly ho khan vài tiếng, quay đầu lại nói: "Đi nấu thuốc, một thời gian không uống thuốc rồi, không thể dừng uống được."
Tiểu Phù gật đầu, thấy Không Thanh và Bạch Liễu đều ở trong sân, lúc này mới yên tâm mà đi.
Hoa Túc đi bên cạnh Dung Ly, cho nên Nhị phu nhân không dám đến gần Dung Ly, đi vài bước lại muốn dừng chân, quan sát Lan viện một lúc. Nàng ấy bị nhốt ở Trúc viện mấy năm, đã thật lâu không thấy Lan viện.
Không Thanh cùng Bạch Liễu thấy cô nương nhà mình trở về, vội vàng tới tiếp đón.
"Ta vào nhà nghỉ ngơi một lát, các ngươi ở ngoài phòng canh giữ là được." Dung Ly lung lay nghiêng ngã, sắp không còn sức lực.
Không Thanh đành phải mở cửa, nhỏ giọng nói: "Ta và Bạch Liễu ở bên ngoài, cô nương có gì cần sai bảo cứ gọi chúng ta một tiếng là được."
Dung Ly gật đầu, nhìn thoáng qua Nhị phu nhân, rồi cùng Hoa Túc vào phòng.
Nhị phu nhân cực kỳ sợ quỷ áo đen này, tạm thời không biết có nên vào trong hay không, khi nàng ấy đang muốn thối lui, chợt thấy một quỷ hồn mặc trang phục tỳ nữ xuyên tường ra, quỷ khí trên người khá loãng, hiển nhiên là vừa mới chết không lâu.
Ngọc Trác nói: "Đại nhân cùng cô nương mời phu nhân vào phòng."
Lúc này Nhị phu nhân mới xuyên tường vào, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cặp mắt hẹp dài lạnh băng của Hoa Túc, quả thật ma mị lạnh lùng nghiêm nghị, chỉ liếc mắt một cái đã khiến nàng ấy không dám quên.
Nàng ấy đoán một người một quỷ này có quan hệ bất thường, nhưng không ngờ tới, hai nàng ở chung hết sức tự nhiên đến thế, dường như đã vô cùng quen thuộc.
Hoa Túc im lặng, ngồi trên ghế nhắm hai mắt lại, không thèm mở miệng.
Dung Ly rót một ly trà, làm ẩm cổ họng rồi nói: "Nhị nương không cần dè dặt."