🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Sau khi rời khỏi phòng Mông Nguyên, Dung Ly liền trở về phòng mình, bảo Không Thanh đi vào nhìn chằm chằm Mông Nguyên.
Không Thanh đáp lời, vào phòng nghe thấy Dung Ly nói: "Chăm sóc Tam phu nhân cho tốt, hiện tại thân thể phu nhân khó chịu, chớ để phu nhân đau đến...... Cắn lưỡi, hoặc là chịu không nổi mà đâm vào tường."
Hơi thở Dung Ly yếu ớt, lời nói lẽ ra nên dịu dàng, vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng, nhưng lời nói lúc này lại có một chút lạnh lùng.
Không Thanh thoáng sửng sốt, mau chóng khom người, mặt không đổi sắc đi hầu hạ Tam phu nhân.
Dung Trường Đình đến quan phủ, biết được toàn bộ mọi chuyện từ Lạc đại nhân, nhưng Lâm quản trướng kia vẫn còn điều giấu giếm, không chịu nói hết từ đầu tới đuôi tất cả sự thật, nên còn phải nghe từ phía Mông Nguyên. Hắn bực tức trong lòng, ngồi kiệu chậm rì rì trở về Dung phủ.
Chuyện một vài gia đình phú quý gặp quỷ đêm qua đã được lan truyền đến ồn ào huyên náo, đều là mấy công tử bị gặp quỷ, trên đường bá tánh khe khẽ nói nhỏ, nói không biết có phải Kỳ An bị âm khí nặng hay không, phải nên làm mấy tràng làm phép lớn mới được yên ổn.
Dung Trường Đình ở trong kiệu, giơ tay đè giữa mày, nghe thấy dân trong thành bên ngoài kiệu đang nghị luận về việc này.
Có một người nói: "Hình như hôm qua mấy vị công tử đó gặp phải tiểu thư Dung phủ ở thủy phố."
"Sao ngươi cũng tin những chuyện này, nói như thế, ngày ấy người ở trên đường nhìn thấy Đại cô nương Dung gia rất nhiều, sao chỉ có mấy nhà bọn họ gặp quỷ?"
"Không phải ' gặp ', là thật sự đυ.ng phải, tỳ nữ của Dung cô nương không nhìn đường đυ.ng vào người bọn họ, dì hai của ta chính mắt nhìn thấy. Công tử Tiếu phủ còn nói chuyện với Dung cô nương một lúc, chắc hẳn bởi vì như vậy cho nên mới dính đen đủi."
"Lá gan của công tử Tiếu phủ kia cũng thật lớn, chúng ta nhìn thấy Dung cô nương đều đi vòng qua!"
"Có lẽ là mê nhan sắc của Dung cô nương, tuy có chút đen đủi nhưng gương mặt kia chung quy vẫn rất đẹp."
"Ai có lá gan dám thân thiết với nàng ấy......"
"Nhưng Lạc đại nhân đã sớm biết được việc này nên sai người tuyên truyền giảng giải khắp nơi, để chúng ta không truyền bá chuyện giả dối hư ảo, người sáng suốt đều biết Lạc đại nhân có tình nghĩa thâm sâu với lão gia Dung gia, rõ ràng là muốn bịt miệng bá tánh."
"Suỵt, kia không phải là cỗ kiệu của Dung phủ sao, đừng nói nữa!"
Sắc mặt Dung Trường Đình trắng bệch, không biết vì nghe được người khác gièm pha Dung Ly, hay là vì...... Công tử Tiếu gia nói chuyện với Dung Ly.
Lan viện Dung phủ, Dung Ly ngồi ở trong phòng, một con quỷ trắng xuyên tường bước vào, thân thể cùng khuôn mặt đều xiêu vẹo giống tờ giấy chưa được xếp hoàn chỉnh, thoạt nhìn đứng cũng không vững, cực kỳ khó coi.
Cũng vì ban ngày trở về gặp ánh nắng, cho nên mặt và thân thể càng xiêu vẹo hơn, giống như bị cháy nắng.
Quỷ lột da bất động, xuyên tường vào liền dựa tường đứng thẳng y hệt bị phạt, còn không nói một câu nào.
Dung Ly không ra phủ, tự nhiên sẽ không biết phố xá đang đồn đãi, nghiêng đầu nhìn nó, chỉ nhìn thoáng qua lại dời ánh mắt, không đành lòng nhìn vật khó coi này nhiều, hỏi: "Đều làm thỏa đáng?"
Giọng quỷ lột da lanh lảnh: "Thỏa."
Dung Ly khẽ gật đầu, dự tính canh giờ, Uyển Quỳ hẳn đã đến mời phủ y, chỉ là không biết phủ y có tới hay không.
Qua một lúc sau, trong viện vang lên tiếng bước chân sột sột soạt soạt, Dung Ly quay đầu nhìn qua cửa trước.
"Chỉ một người trở về." Hoa Túc nói.
Dung Ly cảm thấy ngoài ý muốn, nàng nhớ rõ phủ y và Mông Nguyên cũng là châu chấu trên một sợi dây*, hiện giờ Mông Nguyên thân hãm nhà tù, tại sao phủ y không tới?
(*Nghĩa giống với trên cùng một chiếc thuyền.)
Xem ra dây thừng bị chặt đứt, châu chấu cũng lần lượt thất bại thảm hại.
Uyển Quỳ gấp gáp bước nhanh vào nhà chính, đuổi Không Thanh đi ra ngoài.
Không Thanh ra khỏi phòng, không nhanh không chậm trở về trước cửa phòng Dung Ly, gõ cửa nói: "Đại cô nương, Uyển Quỳ đã trở về, nhìn thái độ có lẽ không mời được phủ y tới, nên làm thế nào cho phải."
Tiểu Phù cũng ở ngoài cửa, đang ngồi trên thềm đá nghịch tóc, nghe vậy hơi ngẩng đầu lên, chu chu môi nói: "Mời không được thì mời không được thôi, ngày thường chúng ta muốn mời phủ y cũng chưa chắc mời được, ngươi còn muốn suy nghĩ giúp nàng ta?"
Không Thanh chưa lên tiếng.
Trong phòng, Dung Ly cân nhắc một hồi, "Không Thanh ngươi đi đi, nói Đại cô nương ta cũng bị bệnh, mời phủ y tự mình đến đây."
Không Thanh thi lễ ở ngoài cửa, bước nhanh ra Lan viện.
Tiểu Phù ngồi ngoài phòng thật sự khó hiểu, nghĩ rằng cô nương nhà mình có tâm địa Bồ Tát, cho dù phải chịu ấm ức, tâm cũng là tốt.
Nhưng Hoa Túc không nghĩ như vậy, nhàn nhạt nói: "Ngươi không phải thiệt tình muốn mời phủ y thay cho nàng ta."
Dung Ly nở nụ cười, "Ta làm sao không phải thiệt tình, chẳng qua chỉ là có ý khác mà thôi."
Hoa Túc vừa thấy bộ dáng nàng cong khóe môi liền biết hồ ly này lại có ý đồ gì, khẽ lắc đầu, "Ngươi muốn vạch trần chuyện Mông thị cùng phủ y hãm hại Chu thị?"
Dung Ly thẳng thắn thành khẩn, gật đầu nói: "Năm đó nhị nương bị chết, không thể thiếu một phần công lao của phủ y, ban đầu...... Hẳn có thể cứu."
Nàng dừng một chút, thong thả ung dung nói tiếp: "Ngươi xem phong thuỷ đã thay đổi, năm đó nhị nương đau bụng khó chịu, hiện giờ đổi thành nàng ta."
Hoa Túc nhẹ nhàng cười nhạt một tiếng, "Nếu ngươi chỉ muốn nhìn nàng ta chật vật, vậy chờ một chút, hiện giờ hương rối đã giải, không bao lâu nữa, nàng ta có thể nhớ lại chuyện ở trấn Ngô Tương."
"Ta cho rằng giải hương xong là có thể lập tức nhớ lại." Dung Ly chớp chớp mắt.
"Cũng không phải, hiện giờ suy nghĩ của nàng ta hỗn độn, còn cần chút thời gian." Hoa Túc nói, "Ngươi đã thiêu lá bùa tam giác trừ tà trong phòng nàng ta, lá bùa kia vốn dùng để trấn áp thai quỷ, hiện giờ thai động khác thường, thai quỷ thức tỉnh, chỉ còn một lá bùa trên người sợ là không trấn áp được nó."
"Vậy sẽ như thế nào?" Trong mắt Dung Ly không thấy sợ hãi chút nào, thứ nhất có Họa Túy trong tay, thứ hai có đại quỷ bên cạnh, không gì phải sợ.
Hoa Túc nói: "Thai quỷ giáng thế, tất sẽ cấu kết với mẹ nó, nhưng xương cốt của Chu thị còn bị chôn trong Trúc viện, ngươi tìm thời cơ đào hủ đó ra, phá giải thuật giam cầm bên trong."
Dung Ly cúi mặt, chầm chậm nói: "Chờ thêm chút nữa, ta vốn cũng muốn phá giải giam cầm cho nhị nương, nhưng không thể tự mình làm, nên mượn một đôi tay."
Hoa Túc nhìn thẳng vào nàng, sau một lúc nhếch khóe miệng lên, "Ngươi đã có ý định từ sớm?"
"Đúng vậy." Dung Ly chống cằm, đôi mắt cong cong, con ngươi linh động hơi xoay chuyển, giương giọng gọi: "Tiểu Phù."
Tiểu Phù vừa nghe cô nương nhà mình gọi tên, nàng ấy vội vàng đẩy cửa vào nhà, nhỏ giọng hỏi: "Cô nương, có gì phân phó?"
Dung Ly vẫy vẫy tay, "Tiến vào."
Tiểu Phù đi vào phòng, quay đầu lại khép cửa, nghĩ thầm chuyện gì thần thần bí bí như vậy.
Dung Ly bảo nàng ấy đến gần, hai mắt không hề chớp mà nhìn Hoa Túc, lại nói bên tai Tiểu Phù: "Ngươi lấy ít ngân lượng đi tìm đạo sĩ thu xếp một chút, ngày mai lão gia sẽ tìm pháp sư để làm phép, lệnh đạo sĩ nhanh chóng đến đây."
Nàng chợt dừng lại, cảm thấy như thế có lẽ còn chưa đủ, liền nói tiếp: "Lấy giấy bút tới."
Tiểu Phù sửng sốt trong chớp mắt, vội vàng đi mài mực, đặt giấy ở trên bàn, trao bút đã chấm mực cho cô nương.
Dung Ly cầm bút viết lên vài dòng, sau khi làm khô nét mực, gấp giấy lại đưa cho Tiểu Phù, "Đưa tin này cho đạo sĩ chuẩn bị."
Tiểu Phù vội vàng duỗi tay tiếp nhận, nàng ấy chưa dám xem cô nương viết cái gì, trong lòng hơi lo lắng, mơ hồ cảm thấy việc cô nương làm, nàng ấy càng ngày càng khó hiểu, nhưng không hiểu thì không hiểu, cô nương đã phân phó thì vẫn nên làm.
Dung Ly chỉ hộp trang điểm ở phía xa, lại nói: "Lần trước cầm trâm vàng còn thừa một ít ngân lượng, đều lấy đi đi."
Tiểu Phù đi đến bàn trang điểm, lấy ra một ít bạc vụn từ hộp đựng đồ trang điểm, vội vàng nhét bạc vụn vào trong đai lưng, "Bây giờ ta đi liền."
"Chú ý chút, đừng để người khác gặp được." Dung Ly nói.
Tiểu Phù thật cẩn thận ra khỏi cửa, nói với Bạch Liễu đang ở trong sân: "Ta đến Tú Đan Lâu mua ít bánh gạo cho cô nương, ngươi chăm sóc cô nương, lát nữa nhớ thêm chút than vào lò sưởi tay cho cô nương."
Bạch Liễu buồn bực nói: "Tú Đan Lâu lúc này rất đông người, không biết đến khi nào cô nương mới có thể ăn được bánh gạo, còn không bằng để phòng bếp làm."
Tiểu Phù liếc nàng ấy một cái, chưa nhiều lời liền rời đi.
Dung Ly ở trong phòng nghe được rõ ràng, nhẹ nhàng nói: "Nha đầu này bịa chuyện nói dối cũng không biết bịa cái gì đáng tin cậy chút, còn bánh gạo nữa."
Hoa Túc nhắm chặt hai mắt, ngồi trên ghế vẫn không nhúc nhích, khí lạnh âm u nổi lên, bím tóc rời rạc cùng áo đen bay giữa không trung.
Khí lạnh âm u kia vòng quanh thân nàng ấy, nhưng mảy may chưa chạm vào Dung Ly.
Dung Ly nhìn một lúc liền dời ánh mắt, nghĩ thầm chắc là quỷ này đang tu luyện.
Không Thanh đi mời phủ y thật nhanh trở về, phủ y nghe nói Đại cô nương bị bệnh lại chỉ tên nói họ của hắn, cho nên sao dám không tới, cầm theo hòm thuốc đuổi đến Lan viện.
Dung Ly nghe thấy tiếng gõ cửa, trả lời: "Tiến vào."
Không Thanh đẩy cửa ra, chờ phủ y vào phòng rồi đóng cửa lại, sợ gió lạnh ngoài phòng cuốn đi ấm áp của địa long.
Phủ y cúi đầu rũ mắt, khom người chắp tay, đặt hòm thuốc bên chân, bộ dáng cung cung kính kính.
Dung Ly ho nhẹ một tiếng, "Cuối cùng đã mời được phủ y tới."
Phủ y cúi mặt, cẩn trọng hỏi: "Cô nương không khoẻ chỗ nào?"
Dung Ly không nhanh không chậm nói: "Thân thể của ta từ khi sinh ra liền không tốt, ngày qua ngày, không lúc nào được thoải mái, uống thuốc lâu như vậy vẫn chẳng thấy khỏe lên, ngược lại còn hư nhược hơn rất nhiều, thật ra cũng không phải do Tiếu phủ y bốc thuốc không tốt mà là do ta bị bệnh nguy kịch, thuốc và kim châm đã vô hiệu."
Phủ y cúi đầu, chưa nói một lời.
"Nếu đã như thế, ta đành nhận mệnh, lần này tìm phủ y đến tự nhiên không phải vì tìm cho chính mình, mà là tìm giúp tam nương." Ngắn ngủn một câu, Dung Ly nói đứt quãng như muốn tắt thở.
Phủ y cúi đầu càng thấp, "Nhưng......Lão gia đã dặn dò."
Dung Ly nhìn hắn, cười khẽ một tiếng, "Cha sợ là đã giận đến mất khôn."
"Nhưng lão gia......" Phủ y vẫn còn băn khoăn.
Dung Ly yếu ớt thở dài một tiếng, ánh mắt trong sáng long lanh, không có vẻ uy hϊếp nhưng lời nói ra lại thật bén nhọn, nàng nói: "Ta không muốn việc đẻ non bỏ mạng sẽ rơi vào tam nương, lúc trước đoán số nói rằng cha khắc thê khắc tử, việc thần thần bí bí như vậy, ta vốn là không tin, nhưng trước đây có nhị nương, hiện giờ ta cũng thế nên sao dám không tin."
Con ngươi Phủ y co lại, không ngờ nàng sẽ đề cập đến Nhị phu nhân Chu thị.
Dung Ly nhìn hắn, không dời ánh mắt đi một chút nào, chầm chậm nói: "Lúc trước hẳn là có thể cứu được nhị nương, y thuật của tiên sinh cao minh, không may đến chậm một chút, thật sự đáng tiếc." Hai mắt nàng chợt ảm đạm, trong ánh mắt toàn là tiếc nuối.
Chỉ ngừng giây lát, nàng lại nói: "Ta không phải muốn oán trách ngươi, nhân sinh trên đời, không phải mọi chuyện đều có thể vừa lòng, phủ y ngài nói có đúng không."
"Đúng......" Phủ y miễn cưỡng phát ra một chữ.
"Việc của nhị nương đã không thể thay đổi, hiện giờ tam nương đau bụng vô cùng, ngươi đi xem phu nhân đi." Dung Ly xua xua tay, "Nếu cha hỏi thì nói ta bị bệnh, ngươi qua xem bệnh cho Tam phu nhân chỉ là thuận đường mà thôi."
Phủ y khom lưng nhấc hòm thuốc lên, lo lắng bất an lui ra ngoài, hắn hoảng sợ cảm thấy việc năm đó hắn làm, dường như Đại cô nương đã biết, nhưng Đại cô nương biết được việc này từ đâu?
Dung Ly đứng dậy mở cửa ra một khe hở, thấy phủ y vào phòng Mông Nguyên mới cong khóe môi, khép cửa lại.
Trong phòng tối hơn ngoài sân, nửa khuôn mặt của nàng chầm chậm ẩn vào bóng tối, ánh mắt sáng cực kỳ, hết sức không tương xứng với cơ thể ốm yếu này.
Bạch Liễu đứng bên ngoài nhìn thấy nụ cười như có như không trên mặt nàng, bỗng dưng ngơ ngác, chờ đến khi cửa hoàn toàn khép lại, nàng ấy mới đi qua nhẹ gõ cửa hỏi: "Đại cô nương, cần phải thêm than vào lò sưởi tay?"
"Không cần, vẫn còn thừa." Dung Ly ở trong phòng nói.
Hoa Túc đang giữ chặt cổ tay áo của Dung Ly như muốn lấy Họa Túy từ trong tay áo ra, nhưng nàng ấy lại không lấy mà chỉ nhàn nhạt nói: "Bút."
Dung Ly nghi hoặc đem Họa Túy ra, chỉ vào bút trúc mềm mại hỏi: "Làm sao vậy?"
"Vẽ con chim." Hoa Túc nắm cổ tay nàng như dạy nàng vẽ tranh, chuyển động Họa Túy ở giữa không trung.
Đầu bút của Họa Túy ban đầu sạch sẽ, ngay khi bị chuyển động, mực nước nồng đậm từ phần thân thấm ra giống có quỷ khí bao phủ, lông bút bị nhuộm đen nhanh chóng không sót lại một sợi lông trắng nào.
Ít ỏi vài nét bút, Hoa Túc nắm tay Dung Ly vẽ ra một con chim, nét mực ở giữa không trung ngưng tụ thành hình trong giây lát, hai cánh chim vỗ phành phạch, từng sợi lông chim đều thật rõ ràng, chỉ có đôi mắt chất phác vô thần.
Con chim này không giống với vật dương gian, tuy hình dáng là chim nhưng lông trên hai cánh thưa thớt, thấp thoáng có thể nhìn thấy xương trắng, hai mắt chất phác đỏ thắm như máu, không có con ngươi, mỏ cũng chảy máu đầm đìa như mới vừa ăn thịt xong.
"Đây là......" Dung Ly kinh ngạc nhìn, không dám giơ tay lên sờ, con chim này trông khá hung dữ.
"Bạch Cốt Diều, còn gọi là Hủ Cốt Điểu." Hoa Túc buông cổ tay của nàng ra, nắm một cái liền bắt được cánh chim, "Vật ở trong Thương Minh Thành."
Dáng vẻ giống chim ưng nhưng nhỏ hơn một chút, hai mắt vừa tròn vừa to.
"Vẽ nó làm chi?" Dung Ly khó hiểu.
"Trong Thương Minh Thành vẫn còn thuộc hạ cũ của ta, ta phải biết lần này tới Kỳ An ngoại trừ La Hà còn có ai khác, sương đỏ đầy trời kia không đơn giản. Trong lòng ta tuy đã biết được đại khái, nhưng rốt cuộc vẫn chưa thể chắc chắn." Hoa Túc bắt lấy hai cánh của Bạch Cốt Diều, một cái tay khác vươn ngón trỏ để trước mỏ nó.
Cái mỏ bén nhọn, một phát liền đâm thủng ngón tay nàng ấy.
Ngón tay Hoa Túc lập tức chảy máu, nhưng máu đỏ liền biến thành màu đen, phía trên còn lượn lờ quỷ khí nồng đậm.
Dung Ly nhìn chằm chằm, trong lòng còn nhớ lần trước quỷ này bóp nát xá lợi, bàn tay bị ăn mòn đến máu thịt lẫn lộn, thật vất vả mới lành, bây giờ lại bị chim mổ.
May mắn mổ không quá tàn nhẫn.
Bạch Cốt Diều mổ một chút vào ngón tay Hoa Túc, máu và quỷ khí thấm vào mỏ nó sạch sẽ, không dư lại một giọt.
Vẻ mặt Hoa Túc bình tĩnh chẳng hề cảm thấy đau, nàng ấy giương tay lên, Bạch Cốt Diều liền vỗ cánh bay, đột nhiên đâm ra khỏi bức tường trắng, khói đen hoàn toàn biến mất. Sau khi thả Bạch Cốt Diều bay đi, nàng ấy nắn vuốt ngón tay, vết thương trên ngón tay lập tức khép lại như lúc ban đầu, khiến người không nhìn ra đã từng bị thương, ngay cả máu cũng giống như chui trở về.
Dung Ly không lên tiếng, bỗng dưng cảm thấy thành quỷ cũng khá tốt, đã chết chính là đã chết, tuy sẽ bị thương nhưng lành cũng mau, sẽ không giống như nàng hiện giờ......
Mong sống mong chết, không biết ngày đêm canh giữ quan tài của mình, mười năm như một ngày.
"Vừa rồi phủ y ở đây, ngươi là cố tình nói như vậy." Hoa Túc đột nhiên mở miệng.
Lông mi Dung Ly run lên, gật đầu nói: "Ta chẳng qua là ăn ngay nói thật, hắn nghĩ thế nào thì có liên quan gì với ta đâu."
Hoa Túc hơi cong khóe môi, bỗng dưng tới gần trong gang tấc, lại gần thêm chút nữa, hơi thở lạnh lẽo dừng trên tóc Dung Ly.
Dung Ly chợt nín thở, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống, không biết nên nhìn vào chỗ nào, tựa như bị dây thừng trói lại không thể động đậy.
Nàng giật giật khóe môi, mở miệng mới phát giác giọng nói hơi khàn, "Sao tự nhiên nhìn ta như vậy."
Hoa Túc quan sát nàng một trận, không mặn không nhạt mà cười một tiếng, đứng thẳng người lên, "Ta nhìn xem thử, rốt cuộc ngươi có phải là hồ ly biến hình hay không."
Hơi nóng trên gò má Dung Ly chậm rãi biến mất, tự giễu mở miệng: "Nếu ta có năng lực từ hồ ly biến thành người, sao còn sống thảm đến thế này."
"Lúc trước thảm," Trên mặt Hoa Túc không có biểu hiện gì, bình tĩnh nhàn nhạt mở miệng: "Hiện tại không phải gặp được ta rồi sao."
Con ngươi Dung Ly run lên, rũ mắt lặng im thật lâu, nàng không biết gặp được quỷ này là họa hay phúc, nhưng thù hận đời trước hẳn là có thể báo.
Phòng của nàng ở cách nhà chính của Mông Nguyên một đoạn đường sỏi đá, không tính gần, nhưng cũng không quá xa.
Động tĩnh trong phòng Hoa Túc đều nghe được rành mạch, nàng ấy ngồi xuống, một bên nhìn địa đồ trên bàn, một bên nói: "Ngươi muốn biết hai người bọn họ ở trong phòng nói gì không."
Dung Ly: "Muốn."
Không hề che giấu, thời điểm đối mặt với Hoa Túc, ít nhất nàng đều thành tâm hơn một nửa.
Hoa Túc chuyển động ánh mắt nhìn về phía trấn Ngô Tương trên địa đồ, co ngón trỏ lại nhẹ gõ hai cái, "Mông thị chưa nói gì, có lẽ bị đau đến mức không thể lên tiếng nổi, phủ y lại nói khá nhiều."
"Nói gì đó?" Dung Ly hỏi.
Hoa Túc nói: "Phủ y hỏi nàng ta, có nói chuyện xưa cho người khác biết hay không."
Dung Ly mỉm cười, đi đến nâng cửa sổ bên cạnh bàn trang điểm lên, gió lạnh chui vào phòng, mành vải cùng rèm châu rối loạn cuốn lại. Nàng đứng ở đây, thấp thoáng có thể nhìn thấy một góc nhà chính, cửa phòng đang đóng chặt, Uyển Quỳ đứng giữ ở bên ngoài.
Hoa Túc lại nói: "Mông thị nói chưa từng, hỏi hắn vì sao hỏi như vậy, phủ y nói lại tám chín phần mười những lời ngươi nói vừa nãy cho nàng ta nghe."
"Không sao, chính là muốn cho bọn họ biết." Dung Ly nhìn một góc nhà chính, "Nhưng ta biết được nhiều hay ít thì bọn họ không dám chắc, trong lòng lại có quỷ, như thế mới càng lo sợ."
Hoa Túc liếc nàng một cái, nói tiếp: "Mông thị cầu xin phủ y cứu nàng ta, nếu cái thai trong bụng được ổn sẽ cho hắn 700 lượng bạc trắng."
"700 lượng bạc trắng......" Dung Ly nhỏ giọng thì thầm, "Nguyên lai 700 lượng mà quan phủ chưa tìm được, thật sự ở chỗ của nàng ta."
Hoa Túc lẳng lặng nghe động tĩnh nơi xa, qua một lúc, mặt không đổi sắc nói tiếp: "Phủ y đồng ý, còn nói đợi việc này qua đi, hắn muốn về quê không ở lại Dung phủ nữa."
Dung Ly cười khẽ một tiếng, "Phủ y đang sợ hãi, quản trướng đã bị quan phủ bắt đi, nếu hắn không đi, người tiếp theo chính là hắn." Nàng thấy Uyển Quỳ vòng tới vòng lui bên ngoài nhà chính, thỉnh thoảng trừng mắt với Bạch Liễu, nàng khép cửa sổ lại, cảm thấy không có gì thú vì, chẳng muốn xem nữa.
Hoa Túc nhìn địa đồ trên bàn, chợt ngước mắt lên khẽ nói: "Phủ y đã châm cứu, hiện tại sắp phải đi."
"Vậy cứ để hắn đi." Dung Ly tránh ra khỏi cửa sổ bước gần tới bàn gỗ, hỏi: "Hương rối đã giải, khi nào Mông Nguyên mới có thể nhớ lại toàn bộ mọi việc."
"Nôn nóng?" Hoa Túc liếc mắt nhìn nàng.
Dung Ly lắc đầu, nhưng trong lòng cảm thấy gấp gáp, việc này càng nhanh kết thúc thì càng tốt, nàng không muốn ở trong Dung phủ này dù chỉ một khắc.
Hoa Túc nhìn nàng muốn nói lại thôi, biết hồ ly này lại định giấu nàng ấy, nàng ấy cũng không vạch trần, bình thản nói: "Yên lặng chờ thêm nửa ngày, ban đêm nàng ta sẽ nhớ lại, vội vàng cũng không được."
Hôm nay không còn chuyện gì khác, ở Kỳ An có rất nhiều đạo quán, muốn tìm một đạo sĩ không phải việc khó.
Dung Ly sở dĩ không bảo Tiểu Phù đi tìm hòa thượng là bởi vì hòa thượng Tử Giác trước kia, hiện tại đối với hòa thượng trong thành đều bán tín bán nghi, không những vậy còn có quỷ giả hòa thượng, nghĩ như thế, vẫn là đạo sĩ đáng tin cậy hơn chút.
Dung Ly cân nhắc một hồi, "La Hà cùng quỷ tạo ra sương đỏ đầy trời này, e rằng không phải cấu kết với nhau."
Hoa Túc liếc mắt nhìn nàng, "Sao nói lời này?"
Dung Ly nhỏ giọng nói: "La Hà muốn mượn trận pháp của người phàm để gϊếŧ ngươi, không ít tiểu quỷ trong thành đã gặp tai ương vì trận pháp đó, nhưng quỷ tới lần này lại muốn trong thành trải rộng vạn quỷ, lệnh chúng tàn sát chém gϊếŧ lẫn nhau, để tìm ra một tên lợi hại nhất thay thế ngươi."
Ánh mắt Hoa Túc không gợn sóng, sắc mặt điềm tĩnh thậm chí còn tỏ vẻ khinh thường, "Quỷ quái từ trước đến nay độc lai độc vãng, không cấu kết với nhau cũng đúng."
Dung Ly kinh ngạc, "Nhưng lúc trước không phải ngươi còn có rất nhiều thuộc hạ......"
Hoa Túc cười nhẹ: "Có đôi khi, người khác đi theo ngươi, không phải vì kính ngươi tin ngươi, mà là sợ ngươi."
Dung Ly rũ mắt, một lúc sau nhìn thẳng vào đại quỷ có nốt chu sa giữa mày này, chầm chậm hỏi: "Ngươi cảm thấy ta là kính ngươi, hay là sợ ngươi?"