🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Dung Ly tự xốc chăn lên, ngón tay gầy gầy ấn vào trong đai lưng, nàng lật đai lưng ra lấy bốn lá bùa tam giác giống hệt nhau.
Lá bùa được gấp ngay ngay ngắn ngắn, trông có vẻ lấy từ một người.
Dung Ly cầm bốn lá bùa đưa cho Hoa Túc, nàng nói: "Ta tìm thấy trong phòng Mông Nguyên, một cái giấu dưới gối, còn ba cái đều giấu trong tủ gỗ lim, hẳn là không còn nữa."
Nàng thấy Hoa Túc vẫn không nhúc nhích, thử duỗi thẳng cánh tay, làm như muốn duỗi thẳng đến trước mặt Hoa Túc, lại thấy Hoa Túc hơi ngửa người ra, mặt không biến sắc mà tránh đi, thậm chí còn nhíu mày, rõ ràng không thích đồ vật này.
Nhớ tới bộ dáng trốn tránh như rắn rết của Ngọc Trác đêm qua, nàng chớp chớp mắt hỏi: "Đây có phải là vật trừ tà không, đêm qua Ngọc Trác thấy ta cầm, không dám đến gần một bước."
Hoa Túc không hé răng, cũng chưa duỗi tay cầm mà nắm lấy cổ tay Dung Ly, từ tay nàng đánh giá lá bùa đỏ này, giống lúc mới gặp đánh giá Họa Túy, như là...... Không thể chạm vào.
Dung Ly hơi nghiêng đầu, "Ta không biết mấy lá bùa này từ đâu ra, cũng không biết ngoại trừ để trừ tà, chúng còn có tác dụng gì nữa cho nên chưa dám mở ra, bên trong phình phình như có bọc thứ gì đó, vốn định chờ ngươi trở về sẽ nói với ngươi, nào ngờ ta còn chưa nói...... Ngươi đã biết."
Nàng chầm chậm mở miệng, âm thanh càng nói càng nhẹ, dáng vẻ ấm ức.
Hoa Túc nắm cổ tay nàng, ánh mắt lạnh lẽo chậm rãi di động dọc theo ba góc tam giác, sau đó dừng lại ở một góc lộ ra bùa chú, vẻ mặt nàng ấy vẫn bình thường, dường như lá bùa tam giác này không phải thứ gì ghê gớm, nhưng cố tình nàng ấy lại không chạm vào được.
"Thế nào?" Dung Ly hạ thấp giọng hỏi, nhỏ bé yếu ớt như tiếng mèo kêu.
"Mở ra nhìn xem." Hoa Túc buông lỏng cổ tay nàng ra, ngược lại ngồi trên mép giường, cằm hơi nhấc lên, ý đồ rõ ràng.
Dung Ly sửng sốt, "Ta mở ra?"
Hoa Túc lạnh mặt gật đầu, "Hay là mở lá bùa cũng muốn ta dạy ngươi."
Dung Ly lẩm bẩm trong lòng, chạm vào không được thì nói chạm vào không được, sao thế nào cũng phải khịa nàng một câu. Nàng đành phải chầm chậm mở lá bùa ra, vô cùng cẩn thận, sợ xé rách lá bùa này.
Sau khi mở ra, nếp gấp trên bùa hiện rõ ràng, trên bùa dùng mực nước màu đen viết một dãy kim văn*, chữ viết xiêu vẹo mà thoải mái, như rồng bay phượng múa, nhưng kỳ quái chính là một bút cuối cùng tựa như không được hoàn thành, đột ngột bị đứt đoạn giống một vết sẹo để lại trên người mỹ nhân.
(*Kim văn: là loại văn tự được khắc hoặc đúc trên đồ đồng.)
Nét bút đứt này quá rõ ràng, không biết là cố ý hay vô tình, nhưng lá bùa này quả thực rất khác biệt, thon dài, chỉ rộng bằng hai đốt ngón tay nhưng dài đến năm tấc.
Bên trong bọc hương tro, khi mở lá bùa ra, tro rơi xuống chăn gấm.
"Giống lá bùa của hòa thượng kia." Dung Ly nói.
Hoa Túc vẫn không động tay, chỉ dùng ánh mắt xem xét nó, thổi nhẹ hương tro đi, "Là hòa thượng kia vẽ."
Dung Ly sửng sốt chốc lát, lại tỉ mỉ nhìn lá bùa đỏ trong tay một lần nữa, nhìn qua mặt trái rỗng tuếch, bên trên căn bản không có tên của hòa thượng kia, không biết làm sao mà Hoa Túc nhìn ra được.
"Hòa thượng vẽ bùa không có gì kỳ lạ, nhưng hơn phân nửa chính là vẽ vòng thần chú, hắn không có năng lực này nhưng lại muốn noi theo đạo sĩ vẽ bùa, chống đỡ không được cho nên vẽ đến cuối cùng đã hết sức kiệt quệ." Hoa Túc nhấc cằm, "Cái khác cũng mở ra nhìn xem."
Dung Ly đặt lá bùa trên tay xuống chăn gấm, lại sờ soạng lấy ba lá bùa trong đai lưng ra, nhẹ giọng nói: "Ta vốn tưởng chỉ có đạo sĩ biết vẽ bùa."
"Hắn chỉ vì cái trước mắt, cái gì cũng lây dính, cho nên phật lực trên người mới suy kiệt đến tận đây, chỉ biết đi đường ngang ngõ tắt." Hoa Túc lạnh lùng cười nhạt một tiếng, dường như nàng ấy thành quỷ mới giống chính nhân quân tử.
Nhưng nghĩ đến cũng phải, Dung Ly xoay chuyển đôi mắt, người phàm sau này đều có khả năng trở thành quỷ quái, quỷ quái cũng phân biệt tốt xấu, nói người khác đi đường ngang ngõ tắt tựa hồ cũng có thể.
Ngón tay trắng gầy của nàng lăn qua lộn lại ba lá bùa, sau đó theo thứ tự mở ra, bốn lá bùa đặt song song một chỗ, giống hệt phơi cá khô, từng nếp gấp bị trải rộng thẳng tắp.
Đã là bình minh, trong phòng vẫn còn tối tăm.
Dung Ly nhìn không được rõ, tuy trong phòng châm đèn nhưng đế đèn đặt trên bàn gỗ phía xa, chỗ mép giường của nàng thật sự hơi tối.
Ánh lửa u ám, nàng chỉ mơ hồ thấy rõ hướng đi của chữ trên lá bùa, từng nét bút nối liền nhau, dường như từ đầu tới đuôi chỉ dùng một cây bút, cho nên mới vẽ ra đường cong không lưu loát.
Nếu ở kiếp trước, dựa vào ánh lửa mông lung này thì nàng hẳn không thể thấy rõ, hiện tại miễn cưỡng nhìn được một chút dù vẫn chưa rõ ràng lắm, không biết...... Có phải vì nàng có cặp mắt âm dương này hay không.
Hoa Túc thò tay ra khỏi áo đen để song song phía trên lá bùa, tay di động mỗi một tấc, chữ trên bùa đối diện liền xuất hiện ánh sáng màu vàng. Trên nét mực đen, ánh sáng kia chuyển động trông giống cát vàng, vô cùng loá mắt.
Dung Ly xem sửng sốt, vốn tưởng kim văn trên bùa bất động, thế nào cũng không nghĩ tới chữ này vẫn có thể sáng lên.
Hoa Túc không nhanh không chậm di chuyển bày tay, sau khi đến lá bùa cuối cùng, năm ngón tay đột nhiên nắm lại, bỗng dưng giấu tay vào trong áo đen. Sắc mặt nàng ấy bất biến, bình tĩnh dửng dưng như chưa hề đặt vật trần gian này ở trong mắt.
"Thế nào?" Dung Ly nhỏ giọng hỏi.
"Đồ vật tốt thế này lại cho người khác." Hoa Túc nhàn nhạt nói.
"Ngươi thật sự cũng không chạm vào được sao?" Dung Ly ngước mắt lên, ánh mắt trong sáng linh động như nai con.
Hoa Túc lại nhìn thấy trong mắt nàng có một tia chờ mong, không biết sao nha đầu này có vẻ vô cùng chờ đợi nàng ấy lộ ra sơ hở. Khóe miệng nàng ấy nhếch lên, sắc mặt lạnh lẽo như băng, "Không cần thiết chạm vào."
Dung Ly dời ánh mắt, nhìn bốn lá bùa trên chăn gấm, "Những cái này muốn để chỗ nào?"
"Nếu ngươi muốn dùng nó trừ tà, có thể mang trên người." Hoa Túc dửng dưng mở miệng.
Dung Ly nhìn nhìn, duỗi tay xếp bốn lá bùa vào một chỗ. Nàng xốc chăn gấm đắp trên chân ra một chút, để chân trần xuống giường, đứng dậy chậm rãi bước tới gần ngọn đèn, giơ tay đưa lá bùa lên ngọn lửa đang đong đưa.
Bùa đỏ tức khắc bị ngọn lửa liếʍ đến, ánh lửa liền dựng lên thật cao, một góc phía dưới lá bùa chỉ trong khoảnh khắc đã hóa thành tro tàn, lá bùa nhanh chóng cong lại. Một góc đen nhánh như vực sâu trải rộng, ngọn lửa sắp nhảy đến ngón tay Dung Ly.
Dung Ly bình tĩnh buông lỏng tay, một góc bùa còn lại nhẹ nhàng bay xuống đế đèn, bị ánh lửa bọc hoàn toàn.
Chỉ trong nháy mắt, bốn lá bùa đỏ đều hóa thành tro chất đống trên đế đèn.
Dung Ly nắn vuốt lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: "Đồ vật mà Mông Nguyên dùng qua, ta không muốn giữ."
Hoa Túc ngồi ở mép giường nhìn nàng, lạnh nhạt cong khóe miệng lên, khẽ nói ∶ "Ngươi thật thông minh."
"Ý ngươi là thế nào?" Dung Ly quay đầu nhìn nàng ấy, các ngón chân cuộn lại, mặt đất tuy được địa long sưởi ấm nhưng vẫn có chút lành lạnh.
"Trong phòng nàng ta sạch sẽ như thế, hẳn là bởi vì có bùa linh trên người, hiện giờ ngươi đốt lá bùa đi, tất sẽ đưa oan hồn tới." Hoa Túc nói.
Dung Ly rũ mắt, ánh lửa mông lung ánh lên gương mặt ốm yếu tạo thêm chút sức sống nên có, nàng chầm chậm nói: "Nếu ta không nói, ai biết ta lấy bùa, ta đốt bùa."
Trong mắt nàng cũng không có vẻ ăn năn, dường như đang làm một việc hiển nhiên.
Hoa Túc biết nha đầu này không phải nhu nhược yếu ớt như bề ngoài, cực kỳ giống hồ ly, dáng vẻ xinh đẹp, cũng biết nói dối.
Dung Ly xoay người trở về, may mà căn phòng này ngày ngày đều có người quét tước, cho nên trên mặt đất sạch sẽ không bám bụi, nàng ngồi lên trên giường, cố tình cách xa một chút với quỷ bên cạnh. nhẹ cọ xát vài cái hai bên□□, đầu ngón chân còn hơi co lại, ngay cả móng tay cũng nhỏ nhắn đẹp mắt.
Nàng chưa lập tức nằm xuống mà cau mày nhẹ giọng hỏi: "Trên đời này có biện pháp gì, làm cho một người không có con có thể mang thai con nối dõi?"
Hoa Túc mấp máy đôi môi, "Có."
Hai mắt Dung Ly híp lại, ánh mắt hơi u ám.
Hoa Túc duỗi một cánh tay ra, bỗng dưng kéo gần khoảng cách mà Dung Ly cố tình giữ đúng mực, gương mặt xinh đẹp của nàng ấy chợt đến gần, chu sa giữa mày đỏ rực chói mắt, "Vì sao hỏi như vậy, ngươi lại thấy cái gì?"
Dường như quỷ này có thể nhìn thấu nỗi lòng người khác, Dung Ly chớp chớp mắt, nàng rõ ràng chưa nhắc tới đã bị đoán ra được.
Hoa Túc dựa rất gần, nhưng trong mắt không có nửa phần hài hước, ngược lại bình tĩnh xa cách như chỉ muốn đánh giá sắc mặt của người trước mắt.
Dung Ly đột nhiên cúi mặt xuống, chậm rãi nói: "Ở dưới giường Mông Nguyên, ta nhìn thấy một cái hộp gỗ, ta không dám đυ.ng vào nên dùng cách ngươi đã dạy ta, thấy được đồ vật bên trong hộp gỗ."
Thái độ nàng thành thật trả lời đặc biệt ngoan ngoãn, như giấu cái đuôi cáo đi.
Hoa Túc ngồi thẳng người, "Thấy cái gì?"
"Đỏ rực hỗn độn, nhìn trông giống xác trẻ sơ sinh." Giọng điệu Dung Ly bình thản.
Hoa Túc cười nhẹ, trong ánh mắt có thêm vài phần mỉa mai, nhưng thực mau lắng xuống, nhàn nhạt nói: "Trói hồn trẻ sơ sinh."
"Ý gì?" Dung Ly khó hiểu.
"Trói linh hồn của trẻ sơ sinh khiến nó không có chỗ để đi, chỉ phải nhập vào trong bụng của mình." Hoa Túc đặt đôi tay lên đầu gối, ngón trỏ nhẹ gõ hai cái, lại nói: "Pháp thuật này tuy có thể mang thai con nối dõi, nhưng thai nhi không phải là người sống, mà là hồn trẻ sơ sinh nhập bụng."
"Vậy......" Dung Ly nhíu mày, khó có thể tin mà hỏi: "Lúc sinh ra là người hay quỷ?"
"Lấy thân nuôi quỷ, sinh ra tự nhiên là lệ quỷ chiếm thể xác người sống, hồn trẻ bị trói buộc vốn đã oán giận tận trời, nếu được bình an sinh ra đời, sau này e rằng không giữ nổi Dung phủ." Hoa Túc không mặn không nhạt mở miệng.
Dung Ly không nghĩ tới Mông Nguyên lại có thể ngu si đến vậy, vì con nối dõi mà làm tới mức này. Nàng lắc đầu, chợt thấy tim đập kinh hoàng, không phải là sợ hãi, trong lòng dường như hưng phấn lên, nghĩ đến Dung phủ sẽ bị hủy trong tay ác phụ này liền cảm thấy thống khoái.
Đáng tiếc thân thể yếu ớt không chịu được kí©h thí©ɧ, tim mới đập mạnh vài cái, nửa khuôn mặt của nàng liền ửng đỏ, sau đó giống như không thở được, mở đôi môi tái nhợt ra thở hổn hển mấy hơi, lại dồn dập ho vài lần, ho đến đuôi mắt ướŧ áŧ mới bình tĩnh hơn.
Hoa Túc liếc mắt nhìn nàng, "Nếu không muốn chết thì nằm lên giường đi."
Lúc này Dung Ly mới cảm thấy hơi lạnh, trên người nàng chỉ mặc áo trong, quần áo phong phanh, phác họa rõ xương bả vai gầy gầy của nàng. Nàng cúi mặt, chậm rãi xê dịch chui vào trong chăn, vén tóc lên nằm xuống gối mềm.
"Vậy hiện tại...... hồn trẻ sơ sinh kia đã nhập vào bụng Mông thị?" Nàng nhẹ giọng hỏi.
"Đương nhiên." Hoa Túc gật đầu, "Nếu không vào bụng, nó nhất định còn ở trong phòng nàng ta, thứ ngươi nhìn thấy không đơn giản chỉ là màu đỏ rực."
Dung Ly nhàn nhạt mỉm cười, tất cả niềm vui của kiếp trước cũng không bằng sáng nay. Nàng nằm nghiêng người, tay gác bên mặt, lại nói tiếp: "Đáng tiếc không biết xác trẻ sơ sinh kia từ đâu tới, xem bộ dáng mới vừa thành hình, không thể nào là móc từ trong bụng phụ nhân còn sống sờ sờ ra."
"Vậy phải xem trên xác trẻ sơ sinh kia có còn hơi thở hay không." Hoa Túc nói.
"Còn chưa hỏi ngươi, ngươi tìm ra người bày hung trận chưa?" Tuy Dung Ly đã tỉnh nhưng vẫn hơi buồn ngủ, mí mắt gục xuống, đôi mắt muốn mở to mà không được.
Hoa Túc không đáp, chỉ liếc nàng một cái, "Ngươi là người phàm, lại muốn biết không ít chuyện."
"Dù sao ta cũng sống không được bao lâu, chết cũng nên chết rõ ràng." Dung Ly mở to mí mắt nặng nề, tiếng nói nhẹ dần vì mệt mỏi.
Hoa Túc bình tĩnh nhìn nàng, giơ tay kéo chăn gấm trên vai nàng lên cao hơn, che lại chiếc cằm nhỏ nhắn, "Việc như vậy, người phàm biết quá nhiều thì sẽ giảm thọ."
Dung Ly lúng ta lúng túng nói: "Chết sớm chết muộn, còn không phải là chết sao."
Hoa Túc chưa đáp lời, mắt thấy sắc trời còn sớm, tỳ nữ cũng chưa tới gõ cửa, dứt khoát chạm vào giữa mày nàng một cái làm Dung Ly ngủ thϊếp đi.
Gần đến buổi trưa, đoàn người Dung Trường Đình vẫn chưa trở về từ trấn Ngô Tương, trong phủ lại có người của quan phủ tới, nói là quản trướng tiên sinh bị đưa đi lúc trước đã nhận tội.
Hiện nay ở trong phủ không có người chủ sự, tuy lão quản gia có thể nói chuyện nhưng rốt cuộc vẫn nên nghe lời chủ nhân, cho nên lập tức đi gặp Ngũ phu nhân Đổng An An, Đổng An An bệnh nặng mới khỏi, mặc dù thân thể đã tốt hơn khá nhiều, nhưng vẫn còn nằm trên giường không dậy nổi.
Lão quản gia khom người nói bên ngoài rèm châu: "Phu nhân, người xem việc này......"
Đổng An An ngồi dậy, mặt mày vẫn còn vẻ mệt mỏi, sắc mặt có chút tái nhợt, nàng vẫy vẫy tay với tỳ nữ đứng bên cạnh, nói một câu ở bên tai sau đó che môi ho nhẹ một tiếng, không giống mấy phu nhân khác, trong mắt nàng thật sự không có âm mưu toan tính gì, trong sạch không tranh không đoạt.
Tỳ nữ nghe lời của nàng, lập tức vén rèm lên đi ra ngoài nói với lão quản gia∶ "Phu nhân nói, hôm qua Đại cô nương đã trở về, việc này quản gia có thể đi thỉnh giáo Đại cô nương."
Lão quản gia ngây người, "Nhưng, nhưng Đại cô nương thường ở trong khuê phòng, đâu, đâu có thể......"
Hắn còn chưa nói xong đã bị tỳ nữ lanh lợi này đánh gãy, "Quản gia, hiện giờ thân thể của phu nhân mệt mỏi, không nên vì những việc này mà hao tổn tâm thần, phu nhân bảo quản gia đi thỉnh giáo Đại cô nương thì quản gia cứ đi đi."
Đổng An An khàn giọng nói: "Đi đi, Đại cô nương có chừng mực."
Lão quản gia không còn cách nào khác, đành phải khom lưng lui ra ngoài.
Chờ quản gia đi rồi, tỳ nữ mới vén rèm châu trở về bên cạnh Ngũ phu nhân, nghi hoặc hỏi: "Sao phu nhân bảo quản gia đi hỏi Đại cô nương, việc trong phủ, e rằng Đại cô nương đều không rõ ràng lắm, để Đại cô nương đến quan phủ thật sự được sao."
Đổng An An trấn an cười cười với nàng ấy, khẽ thở dài một tiếng nói: "Ngươi ngày thường thông minh, bây giờ sao ngốc nghếch rồi, trong khoảng thời gian này Đại cô nương đã thay đổi rất nhiều, không còn giống trước kia."
Tỳ nữ vẫn ngây thơ mờ mịt, "Nhưng Đại cô nương bị bệnh mà, mấy ngày trước còn rơi xuống hồ, cô nương......"
"Ngươi không nhìn ra nàng đã thay đổi." Đổng An An tạm dừng một chút, lại từ từ nói: "Phải nên nhìn ra, Dung phủ cũng thay đổi."
Tỳ nữ thoáng ngơ ngác, dường như đã nghe hiểu lập tức gật đầu: "Việc này, phu nhân mặc kệ?"
"Làm sao ta có thể nhúng tay." Đổng An An chỉ vào bàn, ý bảo nàng ấy lấy đồ thêu còn chưa thêu xong tới đây, "Ta chỉ muốn bình bình an an vượt qua quãng đời còn lại, người khác như thế nào, có quan hệ gì ......với ta đâu."
Đôi mắt tỳ nữ chua xót, vội vàng đi đến lấy đồ thêu cùng kim chỉ lại.
Trong Lan viện, Dung Ly đang ăn cháo, Tiểu Phù ở bên cạnh chống cằm nhìn nàng.
Tiểu Phù đã ngủ no nghỉ đủ, toàn thân tràn đầy sức lực, "Chùa Thu Thọ kia thật sự dọa ta sợ rồi, đời này không dám đi một lần nào nữa, cô nương cũng đừng đi, ngôi chùa kia đâu có thể cầu phúc, rõ ràng muốn làm cho người giảm thọ."
"Sẽ không đi nữa." Dung Ly nuốt cháo nói.
Hoa Túc ngồi yên tĩnh bên bàn gỗ, duỗi ngón trỏ bôi bôi vẽ vẽ ở trên bàn, nhưng trong tay nàng ấy không cầm bút, ngón tay cũng chưa chấm nước hay mực, đã vẽ một lúc lâu, không biết đang vẽ cái gì.
Nàng ấy bỗng dừng lại, nhìn ra cửa trước, nhàn nhạt nói: "Có người tới."
Chỉ Dung Ly nghe thấy nàng ấy nói chuyện, Dung Ly ăn một ngụm cháo cuối cùng, cầm lấy khăn cẩn thận lau khóe môi.
Quả nhiên, cửa bị gõ vang, ngoài phòng truyền đến tiếng của lão quản gia, "Đại cô nương, người của quan phủ đến, nói quản trướng kia đã nhận tội, bảo chủ quản trong phủ đến xác nhận."
Dung Ly nhíu mày nói với Tiểu Phù∶ "Mời quản gia vào."
Tiểu Phù tiếp nhận khăn trong tay cô nương, mới xoay người đi mở cửa, "Cô nương mời quản gia vào trong nói chuyện."
Lão quản gia nheo mắt, thận trọng vào phòng, rốt cuộc cũng đã sống hơn năm mươi tuổi, không giống những tỳ nữ hay gã sai vặt khác tới gần phòng này thì sợ gặp quỷ. Hắn cúi đầu, truyền đạt lại lời của quan phủ từ đầu đến cuối, sau đó nói: "Vừa rồi đã hỏi Ngũ phu nhân, Ngũ phu nhân bảo việc này để cho Đại cô nương quyết định."
Dung Ly đầy mặt u sầu, giọng điệu lại mang hàm ý sâu xa∶ "Vì sao ngũ nương không đi, hiện nay không có cha ở đây, ta nào có thể làm chủ được."
Lão quản gia rơi vào thế khó xử, "Ngũ phu nhân nói là thân thể không khoẻ......"
"Ta hiểu được." Dung Ly nhẹ giọng nói, "Lát nữa ta sẽ đi, mời quản gia ở ngoài phòng chờ một chút."
Lão quản gia lui ra ngoài, vẫn chưa nhiều lời.
Tiểu Phù khép cửa, tức giận nói: "Vì sao việc này phải để cô nương quản, thân thể Ngũ phu nhân không khoẻ, vậy thân thể của cô nương thì khỏe mạnh cường tráng sao?" Nàng ấy hơi dậm chân, bộ dáng bực không chịu nổi.
Dung Ly cười, "Ngũ nương sáng suốt."
Tiểu Phù khó hiểu, chỉ cảm thấy cô nương nhà mình bị đẩy vào hố lửa, nghĩ nghĩ lại nói: "Không được, chuyện này ta phải đi tìm Ngũ phu nhân nói, trong phủ có phu nhân, sao còn muốn cô nương chạy một chuyến."
Dung Ly thấy nàng ấy lửa giận tận trời, vội vàng vẫy vẫy tay, "Trở về, lấy áo ngoài tới cho ta, quản trướng kia vẫn là vì ta nên mới vào ngục, ngươi không muốn đi xem?"
Tiểu Phù lập tức nhụt chí, bĩu môi nói: "Vậy thì đi xem."
Ngoài miệng nói có vẻ không tình nguyện, nhưng lúc tìm áo ngoài lại chọn lựa, có vẻ muốn tìm cái đẹp nhất.
Hoa Túc tiếp tục duỗi ngón trỏ vẽ một hồi ở trên bàn, thản nhiên nghiêm túc, dường như không có việc gì có thể làm nàng ấy phân tâm.
Tiểu Phù đang muốn hầu hạ cô nương mặc áo ngoài vào, đột nhiên bị đẩy nhẹ một chút. Áo ngoài trong tay đã được cô nương cầm đi, nàng ấy bị đẩy xoay người lại, hoang mang hỏi: "Cô nương?"
"Ngươi đi ra ngoài chờ." Dung Ly cầm áo nói.
Tiểu Phù lúng ta lúng túng đáp lời, trong lòng khá hoang mang, chỉ mỗi cái áo ngoài, trực tiếp khoác lên là được, sao còn muốn nàng đi ra ngoài chờ đâu.
Đâu nghĩ tới sau khi đóng cửa, Dung Ly không lập tức mặc áo vào mà đi qua bên Hoa Túc.
Dung Ly cúi đầu nhìn bàn, chỉ thấy trên bàn rỗng tuếch, không có nét mực, cũng chẳng thấy vệt nước, không biết quỷ này vẫn luôn bôi bôi vẽ vẽ là vẽ cái gì.
Hoa Túc chưa xoay người, đầu cũng chưa nâng: "Thế nào, lại tò mò?"
Dung Ly tới gần nhìn, trong tay còn ôm áo, chợt bị năm ngón tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay. Tay nàng run lên, thiếu chút nữa làm rơi áo xuống đất.
Hoa Túc nghiêng người nắm cổ tay của nàng, đưa tay nàng tới bên cạnh bàn.
Dung Ly vốn đang co ngón tay lại, bị nắm lấy ngón trỏ nên không thể không duỗi thẳng ra.
Ngón tay nàng để ở trên bàn, một luồng khí lạnh kèm sương đen từ lòng bàn tay Hoa Túc trào ra, sương khói chui vào trong tay nàng. Khí lạnh thấm vào xương, dường như chạy dọc theo kỳ kinh bát mạch lan khắp toàn thân, nàng bỗng dưng rùng mình một cái.
Hoa Túc nắm khớp xương của nàng, chống ngón tay nàng lên mặt bàn chậm rãi vẽ một đường, một ánh sáng ảm đạm bỗng phát ra dưới ngón tay, chỉ trong chớp mắt liền ám xuống.
Sau khi vẽ vài nét bút, trên bàn gỗ hương hiện ra mấy ngàn vết xước, hội tụ thành một bức tranh, trên bức tranh chính là...... Kỳ An.
"Nhìn rõ ràng chưa." Hoa Túc buông lỏng tay, ánh mắt bình tĩnh nhìn bức tranh địa đồ* đột nhiên xuất hiện trên bàn kia.
(*Bản đồ địa lý.)