"Còn nguyên", đúng như tên gọi khôi phục nguyên trạng.
Khi nàng còn là Động Hành Quân, tu Vô tình pháp, vứt bỏ thất tình lục dục, con đường tu luyện bị cản trở, còn vô duyên vô cớ dính một thân nghiệp chướng, cho nên mới cần khôi phục nguyên trạng.
Dung Ly cảm thấy không phải không có lý, nhưng trước đây nàng đã chết một lần rồi sống lại là vì sao?
Quỷ trên núi không dám tới gần một bước, hoặc quỳ hoặc trốn, vô cùng sợ hãi, có lẽ từ khi Hoa Túc ra khỏi Thương Minh Thành, đã lâu rồi chưa được đãi ngộ như vậy.
Dung Ly vỗ về mèo đen, một đống suy nghĩ như mãnh thú và nước lũ ập đến, nàng hẳn nên làm gì đó mới phải.
Nàng lấy Họa Túy ra, bình tĩnh nhìn một hồi rồi nâng nó lên trước mặt, hơi nheo mắt quan sát.
Cán bút sạch sẽ đen như mực in, thân bút trơn trượt, bên trên không có một vết khắc nào, đầu bút mềm mại, sờ lên như lông bút bình thường.
Hoa Túc, Họa Túy, Quỷ Vương ấn, Lũy Cốt tòa cùng Động Hành Quân, mọi việc như dệt thành một tấm lưới lớn, một bàn tay máu tươi đầm đìa đang móc ngón tay của nàng, muốn lôi kéo nàng vào chum.
Nơi xa, Hoa Túc nhắm chặt hai mắt, quỷ khí lượn vòng quanh người, lúc này chắc hẳn sẽ không lặng lẽ mở mắt ra.
Dung Ly chậm rãi nâng cánh tay cầm Họa Túy lên, đặt một nét bút giữa không trung, vẽ ra một tiểu nha đầu, trông giống hệt nha đầu chạy nạn đã gặp hôm ấy.
Quỷ lột da bay trên trời nghiêng đầu nhìn.
Dung Ly cảm thấy hài lòng, kỹ năng vẽ đã tiến bộ không ít. Nàng để ngón trỏ trên môi, nhỏ giọng: "Không cho nói."
Nói xong, nàng xóa con rối kia đi, trầm ngâm suy tư gì.
Hai ngày sau, Hoa Túc tỉnh lại, khoảnh khắc nàng ấy mở mắt ra, quỷ quái trên sườn núi đều run lập cập, thậm chí không phát ra tiếng kêu la, giống như bị bóp chặt cổ.
Dung Ly đã sớm cất Họa Túy vào trong, nhìn chằm chằm nàng ấy, bụng đói kêu vang, nếu trên người không còn hai cái bánh nướng, không chừng cũng biến thành quỷ cùng bọn họ run rẩy.
May mà cá khô khá nhiều, Thùy Châu ăn uống ít, ăn mấy con liền nó căng bụng, nằm trong lòng nàng thở phì phì ngủ say.
Bím tóc của Hoa Túc vốn dài đến eo, mới trải qua hai ngày ngắn ngủi, không ngờ lại dài thêm một đoạn, trang sức bạc trên tóc trở nên rối loạn lẫn lộn, Đồng Chu linh khẽ lắc lư ở trên trâm bạc.
"Thành?" Dung Ly kinh ngạc.
Hoa Túc lạnh mặt gật đầu, đứng lên cởϊ áσ choàng ra, chiếc áo choàng trong tay nàng ấy hóa thành khói mực, đột nhiên bay xa. Thần chú trên xiêm y nhạt đi rất nhiều, nếu không nhìn kỹ sẽ chẳng nhìn ra đây là thần chú, trông giống hoa văn lộn xộn được may bằng chỉ tối màu.
Dung Ly đi đến, "Hai ngày qua có nhiều người Phu Dư lên núi, chiến sự hình như đã xoay chuyển, nhiều binh lính Phu Dư bị vứt bỏ tại đây, may mà ngươi cho ta một sợi quỷ khí, nếu không chắc chắn bọn họ sẽ thấy ta rồi."
Hoa Túc hừ nhẹ, "Đã cho ngươi một sợi quỷ khí, thì không để ngươi bị người khác phát hiện."
Dung Ly thấy nàng ấy không cần khoác áo choàng, nếu chưa nhớ lầm, áo choàng này hình như còn có tác dụng che giấu quỷ khí, nàng lúng ta lúng túng hỏi: "Tu vi của ngươi đã khôi phục bao nhiêu, không cần trốn nữa sao?"
"Vốn cũng không phải trốn, chỉ là muốn bớt chút việc." Hoa Túc không thừa nhận, lại nói: "Bảy tầng, dù chưa thể trở về thời hưng thịnh, nhưng đối phó với những tiểu quỷ kia cũng đã trọn đủ."
Dung Ly sửng sốt, "Vậy ngươi phải về Thương Minh Thành sao." Thái độ thật cẩn thận, như bị bỏ rơi giữa đường.
Hoa Túc lắc đầu, "Không vội, vẫn chưa nắm chắc hoàn toàn, trước đó có chút việc phải làm, hơn nữa phải chờ Cô Sầm đưa binh tinh nhuệ còn lại đến, hiện tại không dễ vào Thương Minh Thành, cần phải mở Điền Linh Độ ra."
"Điền Linh Độ là cái gì?" Dung Ly hỏi.
Hoa Túc không giấu giếm, "Thí dụ như muốn vào Diêm La Điện phải đi qua đường Hoàng Tuyền và sông Vong Xuyên, mà vào Thương Minh Thành ắt phải qua Điền Linh Độ."
Dung Ly khẽ mím môi, "Nếu ngươi trở về Thương Minh Thành, vậy ta thì sao."
Hoa Túc cười nhẹ, "Hay là ngươi muốn đi theo ta vào thành."
Dung Ly nhíu mày, "Ngươi nói sẽ kéo dài sinh mạng cho ta, sao còn lật lọng, người sống không thể vào Thương Minh Thành, có phải ngươi...... Muốn tìm cớ bỏ ta lại chỗ khác."
Hoa Túc nhìn bộ dáng suy sụp ảm đạm của nàng, cười nhẹ một tiếng, "Ta còn chưa mở miệng, ngươi ngược lại đã sắp xếp cho bản thân rồi?"
Dung Ly ngước mắt lên, con ngươi trong sáng, "Vậy ngươi...... Nói cho ta nghe, ngươi tính toán đối phó với Thận Độ thế nào."
Nàng ấy tạm ngừng, hỏi tiếp: "Còn làm sao tìm được Động Hành Quân, trả lại món nợ."
Hoa Túc bình tĩnh nhìn nàng như đang dò xét, không hiểu ngắn ngủn hai ngày qua đi, sao lá gan của nha đầu này lại lớn hơn rất nhiều, còn định làm quân sư cho nàng ấy. Dung Ly không hề tỏ ra rụt rè khi đón nhân ánh mắt của nàng ấy, đứng đắn thản nhiên, tâm như gương sáng.
Dung Ly thấy nàng ấy không hé răng, chậm rãi nói: "Nếu muốn tìm Động Hành Quân, nhất định phải xuống tay từ Xích Huyết Hồng Long, Hồng Long Ngư hẳn sẽ còn trở về tìm ta, chờ nàng ấy lại đến, ngươi đừng ra tay được không, để ta hỏi chuyện trước."
Hoa Túc buồn cười nhìn nàng, "Ngươi còn muốn thương lượng với quỷ, còn chơi mưu kế?"
Sắc mặt Dung Ly xanh xao, mệt mỏi cười mỉm một cái, giọng nói nhỏ bé yếu ớt như muốn ngất xỉu, "Làm người, dù sao cũng phải có một sở trường."
Nói việc chơi mưu kế thành điều hiển nhiên như vậy, trên đời này sợ chỉ có mình nàng.
Nói xong, Dung Ly thật sự ngất đi, hai ngày nay chưa được nhắm mắt, cũng không ăn gì nhiều, lúc này đã chịu đựng không nổi.
Sau khi ngã xuống, nàng nằm mộng.
Tựa như bị chôn trong gió tuyết, bên người thường có một ngọn lửa bốc cháy lên, nửa thân lạnh ngắt cứng đờ, nửa thân còn lại nóng như thiêu đốt. Bên tai là tiếng gió rít gào, đâm vào thứ gì kêu ầm ầm.
Nàng giống bị giáng một gậy vào đầu, xương sọ đau đớn muốn vỡ tung. Nhức nhối khiến nàng chết đi sống lại, linh hồn như bị xé rách, cả người mệt mỏi vô cùng, còn mang theo bọc hành lý nặng trĩu ......
Dung Ly đột nhiên mở mắt ra, vội vàng giơ tay ôm đầu hít thở hổn hển, tròng mắt vừa xoay chuyển chợt nhìn thấy mấy nam nữ mặc vải thô đang nôn nóng nhìn nàng.
Đầu của nàng không bị đập nát, sở dĩ nửa thân lạnh, nửa thân nóng là bởi vì một bên cửa sổ chưa đóng chặt, bên kia là chậu than đang châm lửa.
Nhưng nàng cảm thấy cơn đau trong đầu, cùng cơn đau do lão cá yêu dùng gậy gõ xuống đất, rất là giống nhau.
Hoa Túc ngồi ở phía xa, ngón tay gõ bàn lúc có lúc không, nâng cằm chán đến chết mà nhìn nàng.
Tướng mạo mấy người này thật quen thuộc, không phải là những người trong y quán đại phu ở Kim Mân sao.
Tiểu cô nương lúc trước tiến lên, gọi to: "Gia gia, cô nương này tỉnh rồi, người mau tới xem cho nàng đi."
Lão đại phu tóc trắng xoá đi tới, "Tỉnh là tốt rồi, nấu thuốc xong chưa."
Tiểu cô nương gật đầu: "Nấu xong từ sớm, muốn đem đến đây sao."
Ông lão lắc đầu: "Đem cháo đến đây, ăn chút cháσ ɭóŧ bụng trước, chờ một lát nữa lại đem thuốc lên."
Dung Ly không ngờ Hoa Túc đưa nàng đến nơi này, nàng vốn định nói chuyện, há miệng mới biết yết hầu khó chịu, vội vàng ho khan vài tiếng.
"Đừng vội nói chuyện." Ông lão trừng nàng một cái.
Tiểu cô nương ở bên cạnh nói: "Đêm qua thấy cô nương ở trước cửa y quán, toàn thân cô nương nóng sôi, làm sao cũng không tỉnh dậy, ta sợ tới mức cả đêm chẳng dám ngủ, gấp gáp kéo gia gia ra khỏi giường. Hai ngày nay cô nương đi đâu vậy, còn tưởng ngươi để túi tiền lại bỏ đi rồi chứ."
Ông lão trầm mặc một lúc, dường như có điều giữ lại, "Công tử mà cô nương đem đến đã tỉnh vào ngày hôm trước, rõ ràng vết thương trên người còn nặng nhưng cố tình không chịu ở thêm mấy ngày, ta đưa cho hắn túi tiền kia, hắn còn không tin là cô nương để lại, sau đó hắn cẩn thận quan sát túi tiền một hồi, lấy vàng bạc cùng ngọc châu bên trong ra, chỉ mang theo một ít tiền đồng."
Nhiều năm qua, Dung Ly chỉ nhớ Dung Tề không chịu được khổ cực, sống như một tên ăn chơi trác táng, ai ngờ bây giờ ngay cả vàng bạc đều không cần mà bỏ đi, vết thương trên cơ thể còn nghiêm trọng, người bình thường sợ là không chịu nổi.
Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Đúng là đã đi lâu rồi, hơi thở của hắn trong y quán gần như đã biến mất."
Dung Ly không nói nên lời, cổ họng như bị thiêu đốt, cơ thể mềm nhũn không có sức lực, đành phải rũ mắt ho nhẹ.
Tiểu cô nương đưa nước cho nàng, biểu hiện có chút do dự, "Công tử kia trông có chút quen mặt, hắn, hắn thật sự là đệ đệ của cô nương sao."
Dung Ly gật đầu một cái, biết mấy người này đã nhận ra Dung Tề.
Tiểu cô nương lập tức thay đổi sắc mặt, mím môi quay đầu lại liếc nhìn những người phía sau, thật cẩn thận hỏi: "Vết thương trên người công tử còn chưa khỏi hẳn, nhưng hắn khăng khăng muốn đi, ta cùng gia gia đành thôi, sai người đi theo hắn một đoạn đường, mới đi theo không lâu đã bị hắn phát hiện."
Dung Ly khẽ chớp mắt, không hiểu lý do.
"Vị công tử kia......" Tiểu cô nương hơi chần chừ, "Không ngờ lại hỏi đường đi đến quan phủ." Nàng ấy muốn nói lại thôi, có vẻ không biết nên nói thế nào, nhìn về phía ông lão.
Ông lão thấy thế mở miệng: "Công tử gặp phải việc khó khăn gì, hiện tại Bồng Châu đang chiến loạn, trong thành Kim Mân cũng tuần tra nghiêm ngặt, một vài việc nhỏ thì quan phủ không rảnh giải quyết, vị công tử kia......"
Dung Ly cầm ly uống nước từng ngụm nhỏ, đôi môi tái nhợt ẩm ướt, cổ họng nóng bỏng cũng dịu xuống, giọng nói vừa nhỏ vừa khàn, "Hắn tìm được quan phủ?"
Một nam tử mặt vải bố vò đầu nói: "Ta dẫn hắn đi tìm quan phủ, hắn không nói hai lời liền gỡ bức tranh dán trên cửa quan phủ xuống, cầm vào trong."
Dung Ly chậm rãi nói: "Người trên bức tranh, thoạt nhìn có phần giống hắn phải không."
Mọi người im lặng.
Dung Ly nói nhỏ: "Người trên bức tranh chính là hắn, hắn là Dung Tề."
Tiểu cô nương không ngờ nàng thản nhiên như vậy, kinh ngạc: "Hắn, hắn thế mà chính là......"
Nàng ấy đột nhiên bịt miệng lại, sợ nói chuyện quá lớn bị người ngoài nghe được.
Sắc mặt Dung Ly tái nhợt không có tinh thần, gật đầu nói: "Nhưng vết thương của hắn thật sự quá nặng, nếu cứ vậy mà đưa hắn đến quan phủ, quan binh nhất định sẽ nhốt hắn vào nhà lao, không cho trị liệu, ta nghĩ tìm đại phu cho hắn trước tiên, như vậy cho dù vào quan phủ cũng không đến mức không thể nói nên lời."
Nàng ngừng lại, rũ mắt hết sức áy náy, "Lần này đã giấu giếm các vị, nếu quan phủ hỏi, các ngươi khai ta ra là được, thật sự không nên khiến các ngươi liên lụy vào việc này."
Rất chân thành tha thiết, lại nhu nhược đáng thương, người khác nhìn vào làm sao cũng không tức giận được.
Chỉ mỗi Hoa Túc lãnh đạm xem hồ ly này lừa gạt người.
Tiểu cô nương xua tay: "Cứu người vốn chính là việc chúng ta phải làm, nhưng sau khi công tử kia vào quan phủ thì chưa thấy trở ra, liệu hắn có thể......"
Dung Ly nhíu mày, dường như Dung Tề đã thay đổi rất nhiều, không biết ở quan phủ sẽ nói cái gì, mong đừng càng nói càng rửa không sạch, liên tục đẩy mình vào hố lửa.
Ông lão xoay người đi lấy túi tiền, túi tiền vẫn còn phình phình. Hắn nói: "Cô nương vẫn nên cầm về đi thôi."
Dung Ly lắc đầu, "Ban đầu ta là để lại cho các ngươi, nào ngờ các ngươi lại đưa cho hắn."
Ông lão vội vàng nhét vào trong tay nàng, như túi tiền kia là thứ phỏng tay.
Tiểu cô nương sốt ruột nói: "Dung công tử thoạt nhìn nho nhã lễ độ, không giống...... Thông đồng với ngoại địch, bên trong có phải có hiểu lầm gì không?"
Hoa Túc đang nghĩ ngợi tới chuyện khác, không biết có một ánh mắt hướng về phía nàng ấy.
Hồ ly ốm yếu kia nói: "Trên đời có rất nhiều hiểu lầm, cho dù giải thích rõ ràng, người khác cũng chưa chắc sẽ tin, nhưng chỉ cần tâm đủ chân thành, nhất định có thể tẩy được oan khuất, trả lại sự trong sạch cho mình."
Hoa Túc ngước mắt lên, thấy Dung Ly đã dời ánh mắt, cầm một chén cháo nóng ăn từng miếng nhỏ.
Thấy thân thể Dung Ly không tốt, còn có vết xe đổ của đệ đệ, tiểu cô nương nhìn nàng chằm chằm không dời mắt, sợ nàng cũng giống công tử kia, không chú ý liền bỏ đi.
Ông lão là người nhiệt tình, "Mạch tượng của ngươi, ông lão thấy có vẻ không quá...... Thoải mái, bây giờ lại bị bệnh, nên thành thật ở tại đây mấy ngày, chờ hết bệnh rồi hẵng đi, chuyện khác không cần lo lắng, bên phía quan phủ đã có người của chúng ta nhìn, nếu Dung công tử kia đi ra thì chắc chắn sẽ nói cho ngươi biết."
Dung Ly đáp lời, thật sự ở lại y quán.
Y quán này giữ lại khá nhiều người, đa phần đều từ Bồng Châu đến, trên cơ thể mang đầy thương tích, có người còn nằm trên tấm ván gỗ, chỉ mỗi đôi mắt có thể di chuyển.
Tiểu cô nương thu dọn một hồi, mới dọn ra cho nàng một căn phòng, ban đầu hẳn là phòng chứa củi gỗ đồ vật linh tinh, chỉ có một cửa sổ cao cao, bên trong ngoại trừ chiếc giường gỗ ra thì không còn gì khác.
Tiểu cô nương nói: "Quán rượu khách điếm bên ngoài đều chật kín, cô nương thiệt thòi ở đây một chút đi."
Dung Ly nhìn nhìn xung quanh, có chỗ ở đã tốt rồi, sao còn kén cá chọn canh, gật đầu: "Đa tạ."
Hoa Túc ngồi xuống bên giường, bím tóc rối loạn rơi trên đệm giường, sợi tóc uốn lượn.
Dung Ly ngồi cạnh nàng ấy, nhỏ giọng nói: "Ta muốn đi gặp Dung Tề."
Hoa Túc không kiên nhẫn, "Ngươi quả thực không bỏ được hắn."
Lời nói này thật kỳ quái, giống như nàng hai chân giẫm một con thuyền vậy.
Dung Ly lúng ta lúng túng: "Ta chỉ đi xem một cái, nghe người y quán nói ta suýt nữa không biết đó là Dung Tề, hắn thật sự đã thay đổi rất nhiều. Nếu quan phủ tin hắn, ta có thể yên tâm hơn, Đan gia cùng Chu đại nhân cũng không cần phải lo lắng đề phòng."
"Vậy đi xem." Hoa Túc lạnh mặt nói.
Dung Ly chầm chậm dịch qua một chút, dựa vào quỷ này.
Phòng nhỏ mà cửa sổ quá cao, bên trong lại chưa đốt đèn, mặc dù bây giờ là ban ngày nhưng trong phòng vẫn âm u, ngay cả sắc mặt của người cũng trở nên đen tối mơ hồ.
Cơ thể Dung Ly như không có sức lực dựa lên người Hoa Túc, gối đầu trên vai nàng ấy, cái miệng nhỏ hé mở thở dốc, như con cá bị vớt ra khỏi nước.
Hoa Túc nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của nàng, "Trên giường rộng như vậy nhưng vẫn muốn dựa vào ta, ngại cơ thể mình chưa đủ lạnh sao."
Lời này nói không sai, toàn thân quỷ này vốn nặng nề âm khí, không có một chút ấm áp, còn không bằng quấn trong chăn ấm hơn.
Dung Ly: "Ván gỗ trên giường nhìn cứng, không muốn nằm."
"Lúc trước sao không thấy ngươi bắt bẻ như thế." Hoa Túc nói.
Dung Ly nói sang chuyện khác: "Nếu tu vi của ngươi khôi phục tới bảy tầng, vậy có phải là có thể chạm vào Họa Túy được rồi không, lúc trước ngươi không muốn chạm vào một chút nào, sợ bị cắn trả lại sao."
Hoa Túc nhìn đỉnh đầu nàng, đôi mắt phượng hơi nheo lại, "Thế nào, tâm tư lại không rảnh rỗi."
"Muốn biết chuyện của ngươi nhiều hơn một chút." Dung Ly nói.
Hoa Túc hiếm khi nghe được lời như vậy, yêu quỷ khác muốn biết chuyện của nàng ấy, chủ yếu là vì để tìm sơ hở, nhưng một người phàm biết quá khứ của nàng ấy thì có tác dụng gì.
"Vẫn không thể nói?" Dung Ly ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn nàng ấy.
Nội tâm bình tĩnh của Hoa Túc dường như bị một viên đá ném vào, "Không phải sợ bị cắn trả, là vì nguyên nhân khác."
"Khác là cái gì?" Dung Ly truy vấn.
Hoa Túc im lặng không đáp.
Dung Ly đành phải nằm xuống giường, nghiêng người đưa lưng về phía quỷ này, không hỏi nữa, vai hơi co lại, rầu rĩ không vui.
Chờ đến đêm dài, Hoa Túc thấy nàng vẫn nằm bất động, nhưng hơi thở lại không bình ổn, rõ ràng vẫn chưa ngủ. Nàng ấy duỗi tay đặt lên vai Dung Ly, "Không phải muốn đi xem họ Dung kia sao, không đi nữa?"
Lúc này Dung Ly mới ngồi dậy, "Đi."
Trước kia quỷ này phải thổi một ngụm quỷ khí lên người nàng mới có thể ẩn giấu thân thể của nàng, bây giờ chỉ cần đặt tay lên vai nàng là đủ.
Dung Ly nhìn qua bàn tay trên vai mình, "Như vậy là được?"
Hoa Túc không muốn trả lời, ném một ánh mắt phiền chán đến như muốn nói "Ngươi còn muốn thế nào".
Chần chừ một lát, Dung Ly đẩy cửa đi ra ngoài, những người bị thương nằm đầy ở hành lang quả thực không nhìn thấy nàng, ngay cả tiểu cô nương đang sắc thuốc cũng chưa ngước mắt lên.
Trên đường yên tĩnh, quan binh tuần tra cầm cây đuốc đi khắp nơi, sợ người Phu Du lẻn vào trong thành.
Bức tranh trước cửa quan phủ đã biến mất, quả thật bị gỡ xuống, còn một ít góc giấy chưa xé sạch sẽ.
Dung Ly bước vào cửa, thấy bên trong còn sáng trưng, vài vị đại nhân có vẻ đang thương nghị một số việc.
"Đã xác nhận, thật sự là Dung Tề của tiêu cục Bồng Châu, nói là người Phu Dư thủ đoạn hiểm độc, rất nhiều huynh đệ tiêu cục đã chết, tất cả hàng hóa đều bị ngầm chiếm đoạt, người Phu Dư giả danh tiêu cục Bồng Châu trà trộn vào Hoàng Thành."
"Trên người Dung Tề không có lệnh bài, nhưng có mấy người tiêu cục mang lệnh bài đến, thừa nhận thân phận của hắn, khẳng định bọn họ chưa từng thông đồng với địch, là bị oan uổng."
"Chuyện này chúng ta nói không tính, còn phải áp giải Dung Tề về Hoàng Thành."
"Viện binh của Hoàng Thành đã đến Bồng Châu, hiện tại tình thế có chút xoay chuyển, tiêu cục Bồng Châu bị người Phu Dư chiếm đóng, có vẻ như còn tìm được khá nhiều thi thể của người áp tải ở trong hầm. Ta cho rằng tiêu cục Bồng Châu thật sự bị oan uổng, không bằng đến tối muộn đưa Dung Tề về Hoàng Thành, còn xem người Phu Dư nói thế nào."
"Nhưng nếu trì hoãn, chúng ta không gánh nổi trách nhiệm này."
"Ngươi cũng biết vị đại nhân tuần tra của triều đình kia luôn chờ tiêu cục Dung gia thông đồng với địch, để dễ dàng bắt chẹt Chu đại nhân, chỉ vì khoảng thời gian trước hình như Chu đại nhân chứa chấp nghi phạm."
"Nghi phạm nào? Không phải Dung Tề ở Bồng Châu sao, còn có thể trốn đến Hoàng Thành?"
"Là Đại cô nương Dung gia, nhưng Hoàng Thành gửi thư nói, hiện tại chưa tìm được tung tích của cô nương kia."
"Sao Chu đại nhân quen biết với người Dung gia?"
"Ta biết đâu, nhưng trước kia chúng ta được Chu đại nhân dìu dắt, lần này vẫn nên cẩn thận chút cho thỏa đáng."
Nghe xong một hồi, Dung Ly lại bị Hoa Túc đẩy đi nơi khác, đi ngang qua quan binh gác địa lao, dễ dàng tìm tới chỗ của Dung Tề.
Trước kia Dung Tề chơi bời lêu lổng, được sống trong nhung lụa, chưa từng yên tĩnh như bây giờ. Hắn thành thành thật thật ngồi trên cỏ khô, bên chân là một cái chén sứt mẻ, trên người dơ bẩn, tóc tai rối mù.
Dung Ly còn nhớ rõ lần cuối cùng thấy hắn ở Kỳ An là ở đại sảnh chính. Khi đó Bồng Châu phái người về, nói Dung Trường Đình bảo hắn đi tiếp quản tiêu cục Bồng Châu, Dung Tề quen thói nhàn rỗi, đâu muốn làm việc, lập tức quăng cho người nọ một ánh mắt xem thường, xoay người muốn bỏ đi.
Ngươi tiêu cục nói vài lời thấm thía, trong lời nói còn kẹp thương mang côn*, truyền đạt ý tứ của Dung Trường Đình, nói nếu hắn không đi, sau này đừng mong lấy được một phân một li của Dung gia. Sao Dung Tề có thể chịu được cực khổ, càng không chịu nổi nghèo nên lập tức đồng ý, màn đêm buông xuống liền đi theo người nọ.
(*Lời nói mang ý châm biếm, còn liên lụy đến người khác.)
Qua một thời gian dài, Dung Trường Đình trở về Kỳ An, đã xảy ra đủ thứ chuyện.
Hiện tại nghĩ lại, lúc ấy người tiêu cục trở về đột ngột, lúc đi cũng chưa để Dung Tề thu thập hành trang, thúc giục hắn suốt đêm chạy đến Bồng Châu, sợ hắn đổi ý nửa đường.
Trong lòng Dung Ly nảy lên một ý nghĩ, nhất định Dung Trường Đình đã sớm biết Bồng Châu không yên ổn, cho nên mới muốn Dung Tề đi gánh vác.
Trở về y quán, Hoa Túc buông bàn tay đặt trên vai nàng xuống, thấy nàng buồn bực không vui, nhẹ mỉm cười nói: "Trong lòng lại khó chịu? Sợ ngươi thật sự là Lạt Ma."
Dung Ly lắc đầu, tình ý chân thành, "Ta không muốn làm Lạt Ma, ta sợ ánh sáng của xá lợi làm bỏng ngươi."
Hoa Túc lấy mảnh vảy của Xích Huyết Hồng Long ra, "Hồng Long Ngư thế mà không trở lại, xem ra ngươi đối với nó cũng không phải quá quan trọng."
Dung Ly liếc nhìn mảnh vảy, giả vờ không thèm để ý, tròng mắt đảo qua một vòng, nhẹ nhàng hỏi: "Vòng bạc mà ta tặng cho ngươi lần trước đâu."
Hoa Túc cất mảnh vảy vào, "Tặng người khác rồi còn muốn đòi lại?"
Dung Ly chống hai tay tới trước, hơi nghiêng người qua, "Chưa nói đòi lại, tặng ngươi thì chính là của ngươi, chỉ là ta cũng muốn ngươi tặng cho ta một thứ."
Sắc mặt của hồ ly này rất giảo hoạt.
Hoa Túc hỏi: "Ngươi muốn cái gì."
Hai mắt Dung Ly cong lên, "Vòng bạc của ta là một đôi, không bằng ngươi tặng cho ta một đôi Đồng Chu linh."
Hoa Túc hừ, "Vòng tay ngươi tặng ta chỉ có một chiếc, lại muốn ta đưa một đôi chuông bạc?"