Ninh Hòa Trần hỏi: "Sao bây giờ mới trở về?"
Lý Đông Thanh trong nháy đầy mắt đầy lòng đều là chua xót, vừa mở miệng lại sợ chính mình sẽ nghẹn ngào.
"Luyện nhiều thêm một lát," Lý Đông Thanh miễn cưỡng nói, "Mệt mỏi quá."
Ninh Hòa Trần liếc nhìn thần sắc của hắn, giống như cũng không phát hiện ra được cái gì, nói: "Vậy thì đi ngủ sớm một chút đi."
Y lại hỏi: "Ngày mai vẫn muộn như vậy sao?"
"Có thể sẽ sớm hơn một chút," Lý Đông Thanh hàm hồ nói dối, "Phải xem Hỏa Tầm Sưởng Minh thôi, hắn hiện tại đang cao hứng, không chịu nghỉ ngơi."
Ninh Hòa Trần "Ừ" một tiếng, sau đó không nói gì nữa. Lý Đông Thanh vẫn đang ở phía dưới nhìn y, tóc của Ninh Hòa Trần bị gió đêm thổi lất phất, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng không phải vô tình, Lý Đông Thanh bước về trước một bước, thế nhưng tiếp tục tiến lên, hắn lại không dám, hắn sợ lộ ra sơ sót, nói: "Ta về đi ngủ."
Ninh Hòa Trần không nói gì, gật gật đầu, tựa hồ chờ hắn trở lại, Lý Đông Thanh lại nói: "Ngươi đóng cửa sổ trước đi."
Ninh Hòa Trần nở nụ cười, liếc mắt nhìn hắn một cái, đóng cửa sổ lại.
Cửa sổ đóng chặt, tựa như đóng lại trái tim của Lý Đông Thanh, bắt đầu trở nên ảm đạm. Hắn không dám dừng lại lâu, mở cửa đi vào. Bất giác nghĩ tới một câu: Vương vấn không dứt.
Thế nhưng lại nghĩ, căn bản không chuẩn xác, râu ông nọ cắm cằm bà kia, tự mình chê cười hai câu, sau khi trở về, đẩy cánh cửa kia ra, nhìn thấy khắp phòng trống rỗng, hắn cái gì cũng không làm, đặt thanh đao dưới gối, nằm xuống bên cạnh, không mở chăn ra đắp, không biết vào lúc nào thì ngủ mất, nửa đêm tỉnh lại một lần, ngồi dậy rót cho mình chén trà lạnh không biết đã để bao nhiêu ngày, thời điểm nằm xuống lần nữa, cầm đao bên cạnh gối lên ôm vào lòng, mở to mắt nhìn tấm gỗ trên lầu, cũng không biết lúc nào lại ngủ tiếp.
Lý Đông Thanh đêm đó không biết rốt cuộc tính là ngủ hay là chưa ngủ, luôn cảm thấy cho dù ở trong mơ vẫn còn duy trì chút ý thức tỉnh táo, cứ như vậy đến sáng sớm ngày hôm sau, hắn bỗng nhiên bị đánh thức, cảm giác trong phòng có người, trong nháy mắt từ trên giường nhảy xuống, bổ một đao, nhưng khi nhìn thấy người kia là ai, lại cứng nhắc dừng lại, đao chính là dừng lại bên cổ người kia, may mà đến một sợi tóc cũng không đυ.ng tới.
Ninh Hòa Trần pha một chén trà nóng, đưa cho hắn, dáng vẻ có mấy phần thoả mãn, nói: "Còn rất cảnh giác."
Lý Đông Thanh thở phào nhẹ nhõm, cũng không biết là bởi vì người này là Ninh Hòa Trần, hay là bởi vì không thương tổn được Ninh Hòa Trần, hắn nhận lấy chén trà, mới cảm giác được sau khi tỉnh lại, đều là miệng khô lưỡi khô.
Nhưng khi nhìn thấy tấm hoàng kim lệnh trên bàn, chén trà nóng mới vừa uống vào kia, ở trong bụng lại hóa thành lạnh lẽo.
Hắn liếc nhìn Ninh Hòa Trần, lại liếc nhìn tấm bảng kia, lại liếc nhìn Ninh Hòa Trần.
Ninh Hòa Trần cảm thấy dáng vẻ này của hắn vô cùng đáng yêu, nở nụ cười, cốc trà che ở bên miệng cũng không ngăn lại được, cười nói: "Nói ngươi ngốc, ngươi còn thật ngốc."
Lý Đông Thanh đến một chút cao hứng cũng không có, hỏi: "Ngươi yết bảng? Muốn làm gì?"
Những chí sĩ muốn đi vào giang hồ phải bóc xuống hoàng kim bảng, bóc xuống rồi sẽ phải tiếp nhận thách đấu của võ sĩ Hoàng Kim Đài, thắng mới có thể đi xuống, cũng từ đó coi như là người giang hồ, bọn họ đều đã đi qua một ải này. Nhưng nếu như đã là người giang hồ, lại yết bảng, vậy tính là cái gì? Lý Đông Thanh nhớ tới, là phạm vào sai lầm lớn, trên Hoàng Kim Đài nhận chết.
Ninh Hòa Trần không trả lời hắn, ngược lại còn nói với hắn: "Ngươi phải biết, vô luận là thời điểm nào, ta là sư phụ của ngươi, ngươi ngoại trừ sống thật tốt, chuyện gì cũng không cần lo lắng. Huống chi là những chuyện nhỏ nhặt này."
Nguyên lai y đã biết. Lý Đông Thanh sụp vai xuống, tâm tình lúc này cũng là như vậy.
"Nấu cháo cho ngươi rồi," Ninh Hòa Trần nói, "Tự mình đi múc đi."
Lý Đông Thanh liếc nhìn sắc trời bên ngoài, rõ ràng trời còn chưa sáng, hỏi y: "Ngươi chừng nào thì tỉnh?"
"Thời điểm ngươi trở lại," Ninh Hòa Trần nói, "Ngươi vừa trở về đã suy sụp như vậy, ta còn tưởng chuyện lớn cỡ nào."
Lý Đông Thanh nước mắt đã trực trào, hắn cúi đầu xuống, "tí tách" một tiếng rơi vào mu bàn tay.
Ninh Hòa Trần nói: "Sau này có việc gì vẫn phải trực tiếp nói cho ta, ta xem dáng vẻ của ngươi, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, kết quả vừa hỏi, chẳng qua là chút chuyện nhỏ này, hà tất làm ta sợ?"
"Nhưng là ta," Lý Đông Thanh khụt khịt, nói, "Không muốn để cho ngươi đi."
Ninh Hòa Trần nói: "Dù sao cũng là thiếu nợ người ta, sớm muộn gì cũng phải trả lại, ta cũng lười trốn nữa, ta còn có thể trốn cả đời sao?"
Y lại giống như lúc đầu gặp gỡ, kiêu căng mà nói: "Ta là người giang hồ, ta cho dù phạm lỗi lầm, cũng chỉ có thể do người giang hồ trừng phạt, không liên quan gì đến Lưu Triệt."
Lý Đông Thanh: "Nhưng hắn đòi Đông Âu Vương giao người, Đông Âu Vương không thể cãi lời hắn."
"Trả sạch món nợ của ta," Ninh Hòa Trần nhìn hắn, nói, "Ta sẽ không nợ bất luận người nào nữa, ta chết cũng không vào Trường An, hắn còn không nhìn ra được sao?"
Lý Đông Thanh lại cảm thấy, tất cả những gì Ninh Hòa Trần đã làm năm đó, cũng không đến nỗi được gọi là "món nợ". Nếu như vậy cũng tính là món nợ, vậy những gì triều đình phụ Ninh Hòa Trần, lại tính là cái gì? Nên tới tìm ai đòi đây?
Người ở trên đời này, thật sự không nói công đạo sao?
Ninh Hòa Trần nói: "Ta không có ý muốn giấu ngươi, tối hôm qua đã yết bảng, ngày mai tất cả người thủ đài hẳn đã đuổi đến. Ngày mai ngươi có thể tới xem, cũng có thể không tới."
Lý Đông Thanh xưa nay chưa từng thấy tình huống lần thứ hai yết bảng, hỏi: "Sẽ có bao nhiêu người thủ đài?"
"Sẽ có một vài người rất lợi hại," Ninh Hòa Trần suy đoán, "Tương đương với sư phụ ta, sư tôn, hoặc là một vài chưởng môn nhân của các môn phái. Dù sao người yết bảng là ta, hơn nữa còn là muốn trừng phạt ta. Chuyện này cũng có thể hiểu được."
Y còn rất nhẹ nhàng, Lý Đông Thanh nhìn y chăm chú, Ninh Hòa Trần mới lên tiếng: "Ta chỉ cần muốn thắng hắn, sẽ không thua. Năm đó từ Mã Ấp trở về, trận chiến kia cũng không kém ngày mai lắm đi, bọn họ cũng không thể làm khó được ta. Lo lắng cái gì? Bị thương một chút mà thôi."
Lý Đông Thanh hỏi: " Bị thương một chút mà thôi?"
Ninh Hòa Trần nhìn hắn, cái nhìn này, Lý Đông Thanh lập tức hiểu ra. Không giúp được chính là không giúp được, người đều có lựa chọn của chính mình, mặc dù là Ninh Hòa Trần, hắn cũng không có cách nào nhúng tay, giống như hắn quyết ý không cho Hỏa Tầm Sưởng Minh tham dự vào chuyện của chính mình vậy, tăng thêm phiền não.
Lúc này ai có thể không hận chính mình không thể ra sức? Lý Đông Thanh chưa từng có chí lớn, không nghĩ tới xưng vương xưng bá, hắn cho là chính mình sống rất tốt, thế nhưng những chuyện đang gặp phải lại nói cho hắn biết, người tuyệt đối không thể thua, thua sẽ phải trả giá thật lớn, hắn mơ đến cuộc sống nghèo khó mà vẫn vui vẻ, thế nhưng cũng chỉ là mơ.
Ninh Hòa Trần nói: "Đi múc cháo."
Lý Đông Thanh tối hôm qua đi ngủ, ngay cả y phục cũng không cởi, ôm đao đã ngủ mất, lúc này trực tiếp cũng có thể đi đến trù phòng, múc hai bát cháo lớn, nhìn thấy Ninh Hòa Trần còn ướp một đĩa củ cải đông lạnh, hai khuỷu tay ba món đồ, miễn cưỡng cầm tới.
Trước đây hắn cũng chưa từng ăn những món Ninh Hòa Trần làm, Ninh Hòa Trần ở phương diện này vẫn luôn thanh tao, mười ngón tay không dính nước, săn thú hay là làm cơm đều chưa từng ra tay, không biết nghĩ như thế nào mà đột nhiên lại muốn nấu cơm.
Mùi vị bình thường, mà Lý Đông Thanh cũng giống như lần trước, đều và sạch sẽ.
Bản thân Ninh Hòa Trần lại không thích ăn, chỉ là động đũa hai lần, nói: "Lần sau không làm nữa."
"Tại sao?" Hắn thuận miệng hỏi.
Ninh Hòa Trần: "Không ngon."
Lý Đông Thanh: "Ngon lắm mà."
Ninh Hòa Trần nhìn hắn, Lý Đông Thanh cầm bát cơm nhẵn bóng lên cho y: "Ta đều ăn sạch hết."
Ninh Hòa Trần có chút xoi mói, nói: "Thịt này chẳng có mùi vị gì cả."
Bên trong nồi cháo y còn bỏ không ít thịt cùng cải xanh, chỉ có điều đều không có vị gì hết, Lý Đông Thanh nói: "Trước khi cho vào nồi xào một chút là được, cho thêm chút dầu."
Ninh Hòa Trần không phản ứng, chỉ nói: "Dọn bát đi."
Lý Đông Thanh là kiểu y chỉ cái nào thì đánh cái đó, bảo làm gì thì làm cái đó, dọn bát, vừa rửa bát vừa nghĩ, ngày hôm nay có thể sứ thần của Lưu Triệt sẽ đến, chuyện Ninh Hòa Trần yết bảng, Đông Âu Vương sáng sớm hôm nay hẳn đã biết rồi, chỉ là không biết có nói cho sứ thần hay không, nếu như không nói, khả năng Lưu Triệt ngày hôm sau vẫn sẽ đến đòi người, cho nên ngày hôm nay phải nghĩ cách đả thông Đông Âu Vương.
Hắn tính toán trong lòng, lúc này trời đã sáng, lộ ra hơi lạnh của mùa đông, đã có thể nhân lúc còn sớm mà xuất phát rồi, tránh chậm lại sinh biến.
Nhưng vừa vào nhà, đã thấy Ninh Hòa Trần buộc tóc lên, tóc dài đen nhánh buông xuống bên hông, y mới vừa thay đổi một thân võ phục màu trắng, tư thái thẳng tắp, lại không dày nặng, thực sự quá xinh đẹp. Lý Đông Thanh xưa nay chưa từng thấy y mặc kiểu này, Ninh Hòa Trần vừa xoay đầu lại, Lý Đông Thanh suýt nữa nhìn đến há hốc.
Ninh Hòa Trần nói: "Mặc y phục của ngươi vào, đến sân huấn luyện dã ngoại."
"Ta..." Lý Đông Thanh muốn đi, nhưng hắn lại có việc, rất xoắn xuýt, nói, "Buổi chiều có được không?"
Ninh Hòa Trần trực tiếp ném đao cho hắn, quay người đi ra ngoài.
Lý Đông Thanh đứng tại chỗ, lắc lư trái phải, cài cửa lại, sau đó đuổi theo, nói: "Trưa hôm nay còn có chút chuyện, ngươi đi trước đi, ta xong việc sẽ đến."
Ninh Hòa Trần đang muốn quay đầu lại nói chuyện, ở cửa lại có một cô nương đang đứng, chặn đường của hai người.
Lý Đông Thanh mới đầu không thấy, còn nói: "Chỉ cần đợi ta một lát là được..."
Kết quả thuận theo ánh mắt của Ninh Hòa Trần, mới nhìn thấy cô bé kia đứng ở cửa.
Ninh Hòa Trần cũng nhận thức nàng, đã từng qua lại, thế nhưng Ninh Hòa Trần cũng quên rồi, khó mà nói là thật quên mất, hay là giả, ngược lại y hỏi Lý Đông Thanh: "Đây là bằng hữu của ngươi?"
Lý Đông Thanh lại trực tiếp hỏi: "Ngươi tìm ta có việc?"
Nha đầu đội mũ của áo choàng lên, che đi nửa khuôn mặt, lúc này lại bỏ mũ ra, nói: "Ngươi còn nhận ra ta?"
Lý Đông Thanh nói: "Làm sao có khả năng không nhận ra được, hai ta cùng nhau lớn lên, vẫn luôn nhận ra, ta còn tưởng ngươi không muốn nói chuyện với ta."
Ninh Hòa Trần nói: "Ta đi trước."
"Ơ," Lý Đông Thanh kéo một cái, kết quả Ninh Hòa Trần tiện tay đã dễ dàng tránh ra, hắn không bắt được, chỉ có thể nhìn Ninh Hòa Trần đi, bất đắc dĩ quay đầu nói với nha đầu, "Ngươi tìm ta?"
Nha đầu nói: "Ngươi nếu như bận thì đi trước đi, chờ ngươi rảnh rỗi ta sẽ trở lại." Nói xong cũng muốn đi.
Lý Đông Thanh hết chỗ nói rồi, làm sao mà một người hai người đều gấp gáp muốn đi thế, hắn kéo lại cánh tay nàng, nha đầu không tránh được, bản thân hắn ngược lại cảm thấy không đúng, thường ngày đều cùng nam sinh ở chung, Lý Đông Thanh lôi lôi kéo kéo quen rồi, lúc này mới phản ứng được không đúng, lập tức buông tay ra, nói: "Rốt cuộc làm sao vậy?"
Nha đầu cúi đầu xuống, hỏi: "Đại ca nữ thường ngày không cho ta tới tìm ngươi, Lý Đông Thanh, ngày hôm qua ngươi ở trước cửa viện của Đại ca nữ đứng một ngày, cuối cùng thế nào rồi? Nàng nói thế nào?"
Nguyên lai chỉ là quan tâm hắn. Lý Đông Thanh thường ngày cũng từng nghĩ đến, hai người từ nhỏ là hàng xóm, nói thế nào thì cũng có chút giao tình, không đến nỗi một chút cũng không để ý đến mình, trong lòng lúc này cũng hơi cao hứng.
"Không nói gì cả," Lý Đông Thanh nói, "Nàng không cho ngươi chơi với ta sao? Được rồi, là ta hiểu lầm, cho là ngươi không để ý đến ta."
Nha đầu có chút lo lắng, hỏi: "Vậy ngươi định làm như thế nào đây?"
Lý Đông Thanh liếc nhìn đầu phố, đã không còn thân ảnh của Ninh Hòa Trần, hắn nói: "Ninh Hòa Trần muốn lên Hoàng Kim Đài chịu tội, ta kỳ thực cũng không biết nên làm gì."
Nha đầu còn nhìn ra chuyện này nghiêm trọng như thế, Ninh Hòa Trần lại không coi là việc to tát. Lý Đông Thanh mới vừa cảm thấy tốt lên một chút, nhìn thấy phản ứng của nàng, lại trở nên nặng nề.
Nha đầu thở dài, nói: "Đại ca nữ sẽ không bảo toàn người này, ngươi vừa đến cầu nàng, ta đã biết sẽ là kết quả này."
Lý Đông Thanh lại cười, nói: "Ta không phải đi cầu nàng, chỉ là muốn nói cho nàng biết một tiếng. Không cần người khác giúp chúng ta."
Hai chữ "chúng ta" này, ý nghĩa quá mức rõ ràng, nha đầu nghe xong, cúi đầu nói: "Ta cũng chỉ là tới hỏi hỏi tình huống của ngươi, không có chuyện gì khác."
Lý Đông Thanh tuy rằng mười bảy tuổi, thế nhưng đã rất cao, người hắn vốn đã cao, hôm nay ăn mặc càng có tinh thần, tóc tai cũng buộc theo Ninh Hòa Trần, giốn như công tử thế gia. Nha đầu giương mắt nhìn lại, nhìn vào đôi mắt Lý Đông Thanh, luôn cảm thấy người này hình như rất xa lạ, bất luận nhìn thế nào cũng không giống thiếu niên thanh tú trước kia nữa, gương mặt bắt đầu trở nên sắc nét, cũng càng có lực xung kích.
Lý Đông Thanh cùng Ninh Hòa Trần sống chung hơn một năm, hắn đang bất giác mà bị thay đổi, ngay cả phương thức nói chuyện cũng có chút không giống như trước, không còn nét trẻ con chưa dứt nữa.
Nha đầu nói: "Ta kỳ thực tên là Hỏa Tầm Chân."
"Ngươi cũng là thân thích của Đại ca nữ sao?" Lý Đông Thanh nghe cái họ này, hỏi, "Hỏa Tầm Sưởng Minh là cháu trai của Đại ca nữ."
Hỏa Tầm Chân lại lắc đầu, nói: "Ta là người Hán, chỉ là được Đại ca nữ thu dưỡng... Đây chính là nguyên nhân vì sao nàng không muốn cho ta và ngươi tiếp xúc quá nhiều."
Lý Đông Thanh không nghĩ tới điểm này, sau khi nghe xong cảm thấy hoang đường cùng buồn cười, nói: "Nàng tới bây giờ cũng chưa từng hỏi ta muốn làm bằng hữu với ai. Cũng thôi, Chân Chân, cám ơn ngươi."
Hỏa Tầm Chân lại không biết hắn đến cùng có nghe ra hay không, nếu như chỉ là kết bạn, Đại ca nữ làm sao sẽ ngăn cản đây? Đại ca nữ thích con bé bên người Vương phi, đã tác hợp rất nhiều lần, Lý Đông Thanh khẳng định cũng đã biết được ý tứ của Đại ca nữ.
Hỏa Tầm Chân một năm qua không nói chuyện được với Lý Đông Thanh, nàng cũng không đợi được Lý Đông Thanh tìm đến nàng. Lúc trước hai người rõ ràng là rất tốt, Hỏa Tầm Chân còn tưởng hắn cũng có ý với mình, lặng lẽ chờ hắn rất lâu. Nhưng chờ mãi, chờ mãi cũng không tới, lại nghĩ, e rằng Lý Đông Thanh oán hận lúc trước bọn họ đồng thời diễn kịch cho hắn xem, căm hận nàng khi ở thôn Khất Lão không nói cho hắn biết sự thực, cũng đã tìm rất nhiều lý do.
Thế nhưng bằng hữu bên người Lý Đông Thanh lại càng ngày càng nhiều, hắn rõ ràng ngay cả Đại ca nữ đều tha thứ, chỉ không có nàng.
Tâm tư của cô nương có lẽ quá mức tinh tế, nhiều lần nghiền ngẫm một chuyện, lo được lo mất, nàng cũng không hiểu.
Lý Đông Thanh nhìn nàng nở nụ cười, nói: "Ta ngày đó vừa mới tới đã thấy ngươi, thiếu chút nữa không nhận ra được, ngươi lớn hơn rồi, cũng đẹp như vậy."
Hỏa Tầm Chân trang điểm một lớp mỏng, không giấu được gương mặt đang đỏ lên của nàng, cúi đầu nói: "Có thật không?"
"Không nói dối đâu," Lý Đông Thanh thấy nàng vẫn luôn cúi đầu, lại cảm thấy lời này không thích hợp, Hỏa Tầm Chân đã không phải là tiểu nha đầu lúc trước nữa rồi, có lẽ cũng không thể không kiêng dè gì giống như trước đây, vì vậy nói, "Ngươi lần sau đến tìm ta có thể trực tiếp gõ cửa, không cần chờ ở bên ngoài."
Hỏa Tầm Chân nói: "Ta cũng không biết ngươi có ở trong hay không."
"Hai ngày nay vẫn luôn ở," Lý Đông Thanh nói, "Hai ngày nữa không nhất định. Chẳng qua ta cũng không có gì chuyện quan trọng, không cần lo lắng cho ta."
Hỏa Tầm Chân càng ngày càng giống nữ hài tên Quách Yên kia, những lời của Lý Đông Thanh cũng càng nói càng bình thản. Không dám quá khách khí, mà cũng không dám quá chân thành.
Hỏa Tầm Chân nói: "Ngươi muốn đi đâu vậy, nếu như ngươi phải đi?"
Ánh mắt nàng biết bao tình ý, Lý Đông Thanh bỗng nhiên lại không nói ra được cái gì. Nữ hài vì sao lại yêu thích một nam nhân? Lý Đông Thanh cảm thấy chính mình không có điểm gì đáng để yêu, hắn trước đây khi còn ở thôn Khất Lão, hắn không quá rõ ràng. Nàng thích mình, Lý Đông Thanh chỉ muốn đẩy ra.
Lý Đông Thanh nói: "Ta không biết, ta cũng không... Ta cũng không thể mang ngươi đi, ta là nói, nếu như ngươi muốn theo ta mà thôi. Ngươi không muốn, vậy coi như ta chưa nói."
Hỏa Tầm Chân sắc mặt đỏ chót, mà lần này lại không phải bởi vì xấu hổ, nàng hoàn toàn hiểu ra, Lý Đông Thanh chính là không có ý đó, không có chính là không có, nàng vẫn luôn tự lừa mình dối người.
Đây lại tính là cái gì? Hỏa Tầm Chân nghĩ: Ta những năm qua thực sự là mất mặt đến ném nhà luôn rồi.
Lý Đông Thanh hơi ngượng ngùng, nói: "Ta sau này sẽ lại đi gặp ngươi, cùng ngươi nói chuyện, ngày hôm nay có chút bận."
Nha đầu đội mũ trở lại, sau đó cúi đầu nói: "Ngươi không có tâm ý kia, vậy thì không cần tiếp tục đi tìm ta. Ta chịu đủ rồi."
Lý Đông Thanh: "..."
Hỏa Tầm Chân nói: "Ta đi đây."
"Ngươi chờ một chút," Lý Đông Thanh theo bản năng mà lại muốn đi kéo tay nàng, nhưng là nửa đường lại rút về, không dám nữa, chạy về phía trước hai bước, chắn trước mặt nàng, nói, "Xin lỗi, xin lỗi, ta không biết tâm tư của ngươi, là ta có lỗi với ngươi."
Hỏa Tầm Chân chỉ né tránh hắn, Lý Đông Thanh cũng không quản, đỡ lấy bờ vai nàng, cúi đầu nhìn vào mắt nàng, nói: "Ngươi đối với ta lạnh nhạt như vậy, ta làm sao sẽ biết tâm tư của ngươi? Ta vẫn cho là trước đây khi ở thôn Khất Lão là ngươi giả bộ, kỳ thực ngươi một chút cũng không thích ta."
Hỏa Tầm Chân lúc này triệt để khóc lên, nói: "Ngươi làm sao có thể nói như vậy?"
Lý Đông Thanh ngơ ngác, khoanh tay luống cuống, muốn lau nước mắt cho nàng, lại không dám lỗ mãng, lập tức thực cảm thấy nữ sinh vô cùng phiền phức, nói: "Đừng khóc, ta thật sự sai rồi."
"Ngươi đúng là đồ con heo," Hỏa Tầm Chân nói, "Ngươi làm sao có thể không biết, ta đã sớm nói muốn gả cho ngươi!"
Chuyện đến nước này, nàng trái lại không cam tâm, muốn nói rõ tất cả những chuyện này, đỡ để ngày sau nhớ tới liền hối hận.
Lý Đông Thanh mờ mịt nói: "Ta khi đó lại..."
Lại chưa từng đồng ý mà.
Hỏa Tầm Chân giận không chỗ phát tiết, đẩy hắn ra, dưới lửa giận, mũ cũng kéo xuống, lộ ra khuôn mặt, nàng tức đến ửng hồng, mà hai má đo đỏ, con ngươi đen láy, trên lông mi còn vương nước mắt, quả nhiên là rất đẹp, nàng hỏi: "Vậy ngươi yêu thích ai? Hả? Quách Yên sao? Nàng đẹp hơn ta sao?"
"Ngươi rất đẹp, ngươi rất đẹp," Lý Đông Thanh đương nhiên biết hiện tại phải nói như thế nào, nhắm mắt trả lời, "Ai nói với ngươi ta thích Quách Yên? Làm sao ngươi biết nàng?"
Hỏa Tầm Chân lau nước mắt, nói: "Đại ca nữ luôn nói, nàng và Vương phi gặp mặt sẽ luôn nhắc đến ngươi, hai người đã định việc này rồi, ngươi không biết? Ngươi bảo ta làm sao đi tìm ngươi?"
Lý Đông Thanh dở khóc dở cười, nói: "Ta cũng không biết nguyên lai là như vậy mà."
Nhưng hắn ngoại trừ giấc mộng ngày đó, đã rất lâu không nghĩ đến Quách Yên.
Hỏa Tầm Chân hỏi: "Ngươi không thích nàng?"
"Ừm," Lý Đông Thanh không biết mình vì sao muốn giải thích cái này, chẳng qua hắn vừa vặn gần nhất mới cho ra kết luận, nói, "Không thích."
Hỏa Tầm Chân: "Vậy ngươi yêu thích ai? Ngươi có người mình thích sao?"
Nàng hỏi có hơi gấp gáp, Lý Đông Thanh lại có chút trầm mặc, Hỏa Tầm Chân liếc mắt nhìn đã hiểu, nói: "Hẳn là có đi."
Lý Đông Thanh chỉ muốn nói xin lỗi. Bởi vì nếu như hắn chịu suy nghĩ kĩ hơn một chút, cũng chưa chắc không nghĩ ra tâm ý của nha đầu, hắn chỉ là không muốn nghĩ, không muốn quan tâm mà thôi.
Hỏa Tầm Chân nói: "Thôi, ta cũng không muốn biết, không phải Quách Yên là được, nàng không mạnh hơn ta."
"Ngươi rất xinh," Lý Đông Thanh khen, "Ta nói thật."
Hỏa Tầm Chân giương cằm, nói: "Ta biết."
Lại giống như trở về là cô bé điêu ngoa của lúc trước, Lý Đông Thanh mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn từ nhỏ đã không qua lại gì với nữ hài, nhưng là vì không nhận thức nhiều nữ hài mới cảm thấy làm bằng hữu là thoải mái nhất, một khi nữ hài yêu thích hắn, hắn cũng chỉ muốn trốn thật xa, cảm thấy thật là phiền phức, không muốn ứng phó.
"Được rồi," Hỏa Tầm Chân lại đội mũ lên, nói, "Ta không làm lỡ ngươi! Ngươi là người bận bịu, ngươi đi đi."
Lý Đông Thanh chắp hai tay trước ngực, nói cám ơn với nàng, sau đó nói: "Ta sau này nhất định tới tìm ngươi chơi, ta đi trước."
"Đừng tới tìm ta!" Hỏa Tầm Chân nhăn mặt, làm biểu tình hung bạo, "Ta mới không chơi với ngươi!"
LýĐông Thanh cười rộ lên, phất phất tay với nàng, quay người chạy về phía đầu phố,hắn quay người lại, nhìn thấy đầu phố hình như có góc áo màu trắng chợt lóelên, chờ hắn chạy tới, đầu phố kia lại không có người.