Đêm nay là khoảng thời gian quẫn bách mà từ trước đến giờ Lý Đông Thanh chưa từng có, tựa như đang có một cây đuốc thiêu đốt trong l*иg ngực hắn, đốt nóng khiến hắn khát vô cùng.
Trong lúc miệng lưỡi khô khan, có người đẩy hắn, Lý Đông Thanh cau mày mở mắt ra, nhìn thấy Hỏa Tầm Sưởng Minh đang ngồi ở đầu giường gặm một miếng dưa, vừa gặm vừa gọi hắn: "Mau dậy đi."
Lý Đông Thanh đau đầu như búa bổ, nói: "Cho ta một miếng."
Hỏa Tầm Sưởng Minh liếc hắn một cái, bẻ cho hắn một miếng dưa, Lý Đông Thanh ném vào cổ họng mới cảm nhận được cái loại nóng bỏng kia phần nào đã giảm đi. Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Ngươi tại sao lại chạy đến đây ngủ hả, ban đầu ta còn không tìm được ngươi."
"Ninh Hòa Trần đâu?" Lý Đông Thanh hỏi.
"Không biết," Hỏa Tầm Sưởng Minh, "Khi ta tới y đang uống trà, mới đi ra ngoài rồi, ngươi mặc y phục đi, không phải đi học à?"
"Còn phải đi học?" Lý Đông Thanh không thể tin được, "Là ngươi muốn đi, hay là Đại ca nữ gọi chúng ta đi?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh ra vẻ đương nhiên nói: "Tất nhiên là muốn đi rồi, chúng ta đều đã trở về, tại sao không đi?"
Lý Đông Thanh có chút sụp đổ, Hỏa Tầm Sưởng Minh quá tích cực, hắn đương nhiên bằng mọi cách đều không muốn đi, tối hôm qua ngủ muộn, hơn nữa còn ngủ không ngon, định để ngày hôm nay có thể ngủ thêm một lát, ai mà nghĩ đến Hỏa Tầm Sưởng Minh trực tiếp tìm tới, không có cách nào, hắn chỉ đành nhận mệnh mà mặc vào y phục. Hỏa Tầm Sưởng Minh ngồi ở trên giường, tìm tòi mùi vị trong phòng, nói: "Mùi gì vậy? Thơm quá."
Lý Đông Thanh đi giày, liếc nhìn nơi hắn ngửi, nói: "Mùi tóc của Ninh Hòa Trần."
"Thơm như vậy sao?" Hỏa Tầm Sưởng Minh thấp giọng lầu bầu, "Gội bằng cái gì thế?"
Lý Đông Thanh không nói lời nào, mặc y phục xong, đuổi hắn xuống, nói: "Đi sang bên kia."
Hỏa Tầm Sưởng Minh an vị ngồi bên cạnh, thấy hắn muốn gập chăn thì nhường bên cạnh cho hắn, Lý Đông Thanh lại đẩy hắn xuống, hai phát đã gấp xong chăn, Hỏa Tầm Sưởng Minh đứng trên mặt đất, hỏi: "Ơ? Hai người dùng chung một cái chăn hả?"
"Đúng vậy." Lý Đông Thanh nói.
Hỏa Tầm Sưởng Minh cảm giác có chút kỳ quái, mà nhìn hắn cây ngay không sợ chết đứng như thế, cảm thấy hình như cũng không có gì kỳ quái, vậy nên không nói gì nữa.
Lý Đông Thanh mặc xong, cũng buộc tóc lên, đứng ở trong phòng hiện nay đã là thiếu niên đang ở độ tuổi trưởng thành, bắt đầu hiện ra phong độ của hiệp sĩ, Hỏa Tầm Sưởng Minh luôn cảm thấy hắn ngày hôm qua không phải là bộ dáng này, ngậm dưa quan sát hắn một cái, Lý Đông Thanh nói: "Có đi hay không?"
"Đi." Hỏa Tầm Sưởng Minh kinh ngạc nói, "Ngươi cao lên rồi?"
"Không có đâu." Lý Đông Thanh nói xong còn đứng bên cạnh hắn so một chút, hai người cao ngang nhau, thế nhưng Hỏa Tầm Sưởng Minh cao hơn hắn một chút, mà so lại lần nữa, lại thành ra hai người bằng nhau.
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Mẹ nó."
"Ha ha, ta qua năm nay mới mười bảy," Lý Đông Thanh cười nói, "Sau này chắc chắn cao hơn ngươi."
Hỏa Tầm Sưởng Minh đá hắn một cước, hai người vừa đùa giỡn vừa đi ra ngoài, Lý Đông Thanh tìm xung quanh cũng không tìm thấy Ninh Hòa Trần, không biết y đi làm gì rồi.
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói với hắn: "Ta dự định sẽ nghiêm túc luyện công."
"Ngươi vốn cũng rất nghiêm túc luyện công rồi mà." Lý Đông Thanh nói.
"Thiên tư không được," Hỏa Tầm Sưởng Minh kéo dài âm tiết, "Ta hiện tại không đủ nỗ lực, ta phải càng nỗ lực hơn người khác mới được."
Ra ngoài một chuyến, hắn có lẽ là bị người khác kí©h thí©ɧ, cảm thấy có sự chênh lệch. Lúc thường hắn và Lý Đông Thanh ở cùng nhau, luôn cảm thấy Lý Đông Thanh mạnh hơn hắn một chút là chuyện đương nhiên, nhưng đi ra ngoài nhìn thấy người khác mạnh hơn chính mình, cảm giác lại không giống như thế nữa.
Lý Đông Thanh vừa hay cũng có suy nghĩ muốn nỗ lực, nói: "Vậy hai ta đồng thời nỗ lực, ta cũng nghĩ thế."
Hỏa Tầm Sưởng Minh khó hiểu nói: "Ngươi vì sao học ta?"
"Ai học ngươi," Lý Đông Thanh nói, "Ta vốn đã dự định nghiêm túc luyện công, ngươi xem thường ai?"
"Ngươi." Hỏa Tầm Sưởng Minh đi xem hàng quán xung quanh dưới lầu, thuận miệng nói, "Tìm gia điếm ăn cơm, ăn xong lại nói."
Lý Đông Thanh người này làm cái gì cũng tốt, mà xác thực không đủ nỗ lực, đây là tật xấu sau khi Đại ca nữ nhiều quở trách, nhắc nhở cũng không bỏ được. Hỏa Tầm Sưởng Minh tuy rằng nhìn cà lơ phất phơ, dáng vẻ rất kích động, nhưng thực ra so với Lý Đông Thanh còn chăm chỉ hơn nhiều. Có lẽ chuyện này có liên quan đến cách giáo dục mà từ nhỏ Lý Đông Thanh đã được tiếp thu, những người dưỡng dục hắn không có ai từng yêu cầu nghiêm khắc hắn nhất định phải thật cố gắng. Lý Đông Thanh từ trong thôn lớn lên, chưa gặp qua sự đời, tại những nơi mà tầm mắt có thể nhìn thấy, hắn muốn làm cái gì cũng có thể làm tốt, cũng không cần phải quá nỗ lực. Đến nơi này rồi cũng không thay đổi được.
Nhưng hôm nay hắn muốn nghiêm túc luyện công.
Hỏa Tầm Sưởng Minh cũng không phải hoài nghi hắn không làm được, hai người tìm một quán bán cháo, Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Như vậy đi, chúng ta sau này mỗi ngày luyện thêm hai canh giờ, buổi sáng tới sớm một canh giờ, buổi tối lại về một canh giờ."
Lý Đông Thanh: "Được đó."
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói xong bắt đầu cảm thấy kỳ quái: "Ngươi từng thấy Ninh Hòa Trần luyện công chưa?"
Lý Đông Thanh: "Thấy rồi, không nhiều lắm."
Hỏa Tầm Sưởng Minh: "Thế sao y lại không thụt lùi nhỉ?"
Lý Đông Thanh ăn ngay nói thật: "Y có thụt lùi hay không chúng ta cũng không cảm nhận được."
Hỏa Tầm Sưởng Minh càng không dễ chịu, nói: "Mẹ nó!"
Hai người đang nói chuyện, Lý Đông Thanh thoáng nhìn xuống dưới lầu, lại trùng hợp thấy Ninh Hòa Trần từ dưới lầu đi qua, khoác trên người áo khoác da sói, bên trong vẫn là trung y tối hôm qua mặc, trong tay cầm một cái hũ sứ, Lý Đông Thanh hô: "Sư phụ!"
Ninh Hòa Trần híp mắt ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn, từ dưới lầu đi vào.
Y đi rất chậm, Lý Đông Thanh nhìn chằm chằm cửa thang gác nửa ngày y mới đi tới, hỏi: "Ngày hôm nay còn phải đi học sao?"
"Muốn đi," Hỏa Tầm Sưởng Minh cười đùa nói, "Chúng ta mới vừa quyết định, phải dốc lòng phấn đấu."
"Chuyện tốt," Ninh Hòa Trần đặt hũ sứ lên bàn, nói, "Sớm biết đã không nấu rồi, ta còn tưởng ngươi ngày hôm nay không ra ngoài đi học, có nấu nồi cháo."
Chắc là nấu cháo xong rồi mới phát hiện Lý Đông Thanh đi học, sợ hắn không ăn điểm tâm, mới muốn đưa đến thư viện cho hắn.
Lý Đông Thanh nở nụ cười, mở hũ sứ ra, nhìn thấy bên trong còn có một miếng thịt cùng lá rau, múc cho Hỏa Tầm Sưởng Minh một chén nhỏ, còn lại tự mình ôm hũ sứ ăn, Ninh Hòa Trần tùy tiện tìm một chỗ bên cửa sổ ngồi xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện với hai người họ.
Lý Đông Thanh hình như chưa từng được ăn cháo do Ninh Hòa Trần nấu, đây vẫn là lần đầu tiên, mà nóng quá, kỳ thực nếm không ra là mùi vị gì.
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Ăn ngon nha, giỏi quá."
Ninh Hòa Trần xoay đầu lại, trong ánh mặt trời của mùa đông, co người vào trong áo choàng, đáp một tiếng.
Lý Đông Thanh nghĩ thầm đây rõ ràng là lời khách sáo, nịnh hót, hắn còn không nếm ra cháo này có mùi vị gì đâu.
Hỏa Tầm Sưởng Minh hỏi: "Cái kia, Ninh huynh, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi. Ngươi lúc thường sẽ luyện công như thế nào? Có bí quyết gì không?"
"Hả?" Ninh Hòa Trần nói, "Bí quyết loại nào?"
"Loại làm ít mà hiệu quả nhiều ấy."
Ninh Hòa Trần suy nghĩ một chút, nói: "Trải qua quá an nhàn sẽ không dễ học được thứ gì. Năm đó sư huynh đệ của ta rất nhiều, thân thế gì cũng có, học được tốt nhất, chăm chỉ nhất chính là những người chỉ còn con đường học võ có thể đi. Nếu có chuyện ắt phải làm, hoặc là chỉ có thể dựa vào tập võ mới nổi bật hơn mọi người, học cũng sẽ nhanh."
Ninh Hòa Trần không có qua loa trả lời Hỏa Tầm Sưởng Minh. Mà đạo lý này cũng không quá thần bí, nói cho cùng vẫn phải xem dồn ép bản thân đến mức độ nào mà thôi.
Hỏa Tầm Sưởng Minh có chút tiếc nuối, hắn muốn nghe cũng không phải bí quyết như thế. Mà Ninh Hòa Trần lại không có gì khác để nói cho hắn biết.
Lý Đông Thanh nhìn y giống như chưa ngủ đủ, bèn nói: "Ngươi đi về trước đi, lát nữa ta sẽ mang hũ sứ này đi, buổi tối mang về."
Ninh Hòa Trần: "Không cần."
Lý Đông Thanh đành nhanh chóng húp mấy miếng, đưa chén cho y, Ninh Hòa Trần cầm hũ sứ, rụt tay vào bên trong áo choàng, cùng bọn họ đi xuống, sau đó tách ra, y đi về nhà, Hỏa Tầm Sưởng Minh liếc nhìn bóng lưng của Ninh Hòa Trần, nói: "Y có phải là tâm tình không tốt không?"
"Không có đâu," Lý Đông Thanh cũng quay đầu liếc nhìn thân ảnh mảnh mai yêu kiều của Ninh Hòa Trần, "Rất tốt."
"Cảm giác vẫn luôn không vui lắm."
"Nếu nhìn thấy y vui mới có vấn đề," Lý Đông Thanh nhớ tới lúc đầu gặp gỡ giữa hai người, Ninh Hòa Trần mỗi ngày đều cười, thân thiết lại nhiệt tình, đó mới là đáng sợ, dáng vẻ hiện tại mới là tương đối bình thường ổn định, vì vậy nói, "Tính cách y chính là trầm tĩnh."
Hỏa Tầm Sưởng Minh không dám gật bừa, nói: "Đại ca à, y là Ninh Hòa Trần đấy. Trầm tĩnh?"
Ngụy quân tử đệ nhất thiên hạ, làm sao có khả năng này?
Lý Đông Thanh lại cảm thấy chính mình nói không sai, Ninh Hòa Trần bỏ xuống lớp vỏ bọc, kỳ thực y vừa không thích nói chuyện, cũng không thích trào phúng người khác, chính là một người rất yên tĩnh, có lúc còn rất dịu dàng nghe lời. Nhưng những chuyện này người khác đều không nhìn thấy, chỉ có hắn từng thấy.
Nhớ đến đây, hắn cũng không muốn nhiều lời, người khác hiểu lầm ra sao đều mặc kệ đi.
Hai người một đường đi đến thư viện, lúc đến phát hiện lão sư còn chưa tới, Hỏa Tầm Sưởng Minh muốn đi gọi lão sư, vừa ra khỏi cửa đã đυ.ng phải Đông Âu Vương, nhất thời sợ hết hồn, ngây ngốc một chút mới nhớ tới phải quỳ, lại bị Đông Âu Vương đỡ lên.
Đông Âu Vương đi tới, nhìn thấy Lý Đông Thanh, cười nói: "Chăm chỉ như thế? Ta đi tìm ngươi, trù sư nói ngươi sáng sớm đã đi."
Lý Đông Thanh nhìn thấy hắn, liền cảm thấy sự tình không đúng.
Đông Âu Vương nói: "Có một việc, muốn nói với ngươi."
Lý Đông Thanh mời: "Xin mời ngồi."
Đông Âu Vương ngồi vào chỗ thường ngày của lão sư, nhìn hai học sinh này, hỏi: "Đạo khả đạo, phi thường đạo, danh khả danh, phi thường danh*, kẻ tu đạo, nhìn không ra, nghe không thấy**, nắm không được, vì sao vậy?"
* Trích trong Đạo Đức Kinh của Lão Tử: Con đường của thánh nhân có thể đi được, nhưng đó không phải là con đường dành cho người thường. Danh có thể đạt được, nhưng đó cũng không phải là tất cả những gì mà người thường truy cầu.
**Là ngôn ngữ mà Lão Tử dùng để miêu tả đạo, có nghĩa là Đạo ẩn dật, không hiển rõ, không thể nắm bắt được bằng các giác quan của con người.
Hỏa Tầm Sưởng Minh khổ không thể tả, nói: "Thuận theo tự nhiên."
Đông Âu Vương cười to không ngừng, sau đó nhìn về phía Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh cùng Hỏa Tầm Sưởng Minh kẻ tám lạng người nửa cân, cũng không nói ra được gì, nhắm mắt nói: "Thuận theo tự nhiên, trên dưới tương sinh, cao thấp đối chiếu."
Mức độ am hiểu Hoàng lão của hai người đều chẳng ra sao, nói xong tự nhiên cảm giác hơi chột dạ, không dám nhìn Đông Âu Vương, Đông Âu Vương cũng không cho bọn hắn mặt mũi, sau khi cười xong bèn nói: "Xem ra người trẻ tuổi bây giờ đều không thích học Hoàng lão."
Hai người bọn họ xác thực không thích, lời này nói không sai, nhưng mà càng chột dạ.
Đông Âu Vương nói: "Hoàng đế yêu thích Nho học, các ngươi thích không?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Chúng ta biết một chút về sử học, thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang gì đó cũng không hiểu mấy."
Lý Đông Thanh bổ sung: "Sử học cũng không quá tinh."
Đông Âu Vương kinh ngạc: "Vậy học cái gì?"
Học cái gì? Lý Đông Thanh là không học, Hỏa Tầm Sưởng Minh là học cũng giống như đi cho chó ăn vậy, Đông Âu Vương lúc này mới phát sầu về sự nghiệp học hành của bọn họ, hỏi bọn họ có phải có ý kiến gì với lão sư hay không, hai người tuy rằng không thích học, mà lòng dạ không xấu, không muốn để lão sư mất bát cơm, đều nói không có ý kiến.
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Biết một chút võ nghệ là được rồi đi?"
Đông Âu Vương trầm tư trong chốc lát, nói: "Ngược lại cũng không nên miễn cưỡng các ngươi."
"Chuyện đọc sách, sau này hãy nói đi," Đông Âu Vương nói, "Hôm nay tới có việc khác muốn nói."
"Các ngươi hẳn là biết sớm hơn ta, trận chiến Thôn Bắc Hải, người giang hồ thua. Hoàng thượng thật cao hứng, sáng sớm hôm nay đã đưa đến ban thưởng, xem như là tiền mượn binh đi."
Đông Âu Vương liếc mắt nhìn Lý Đông Thanh, nói: "Thế nhưng cùng mang đến một đạo thánh chỉ, điểm danh muốn một người."
Sắc mặt Lý Đông Thanh lập tức trắng nhợt.
"Ninh Hòa Trần." Đông Âu Vương nói.
Lý Đông Thanh nắm chặt nắm đấm dưới bàn, cảm giác tay chân lạnh lẽo, trấn tĩnh nói: "Muốn y, làm gì?"
Đông Âu Vương cười nói: "Ngươi chỉ là không thích đọc sách, thế nhưng ngươi không ngốc, không đến nỗi không hiểu. Ta ngược lại thật ra cảm thấy, ngươi không thích đọc sách, cũng là bởi vì ngươi quá thông minh."
Lý Đông Thanh xác thực nhìn không lọt đạo, pháp, âm dương cùng những học thuyết thảo luận thiên địa to lớn mà rỗng tuếch, càng giống như là người cùng ông trời nói chuyện vậy, người không ngừng kết luận ông trời, nói cho hắn biết: "Ngươi đại đạo vô hình."
Ông trời đến cùng ra làm sao, không có ai biết, mà người ta nói thiên hạ này, đều đang nói chính mình mà thôi, tự biên tự diễn.
Hắn chỉ muốn sống tốt trước mắt là được, nhưng là trước mắt lại làm sao có thể sống tốt? Đầu tiên, không thể giao Ninh Hòa Trần vào tay Lưu Triệt.
Lý Đông Thanh nói: "Hắn muốn, thì phải cho hắn sao?"
ĐôngÂu Vương nói: "Chuyện này, khó nói."