Mà hiển nhiên là không thắng, người ở đằng trước không cản được, tản quân tựa như hồng thủy gào thét xông tới. Nhìn trận chiến khổng lồ kia, đến Hỏa Tầm Sưởng Minh cũng nuốt một ngụm nước miếng.
Từ Phượng cảm nhận được mặt đất chấn động, nói: "Nói thế nào đây? Ít nhất có một vạn người."
Vương Tô Mẫn lại nói: "Ít nhất mười lăm vạn, khoảng tầm mười tám vạn. Đánh thắng được thì đánh, mà đánh không lại thì bỏ chạy, bảo vệ tính mạng quan trọng, còn cần nhiều lời?"
Lý Đông Thanh không am hiểu, chỉ có thể rút đao, năm người đứng trên cửa núi, cũng rất giống một người canh giữ vạn người phá ghê.
Phương Thanh Trạc càng căng thẳng, áp lực của hắn lớn hơn những người khác, hắn hét lớn một tiếng, xông lên phía trước. Sĩ binh phía trước từng thấy sự lợi hại của bọn họ, hàng tinh binh đầu tiên theo bản năng mà lui về phía sau hai bước, Phương Thanh Trạc nói: "A!"
Vương Tô Mẫn nhổ một ngụm nước bọt, nói: "Chưa đánh qua loại trận này, mẹ nó!"
Vương Tô Mẫn cũng coi như là cao thủ, chỉ có điều không được Côn Mạt yêu thích, dưới tay Y Trĩ Tà không mưu cầu chức quan gì, người như hắn, vào thời điểm quân Hán cùng Y Trĩ Tà giao chiến, cũng chẳng qua chỉ là một người đứng trong thiên quân vạn mã đề thương mà chiến, dưới tay của nhi nữ thảo nguyên đều là anh hùng không cần mệnh, đánh trận cũng là mấy vạn mấy vạn binh mã, mà lúc này Vương Tô Mẫn chỉ có thể cùng bọn họ cứng rắn chống đỡ. Chợt cảm thấy thật hoang đường.
Mọi người đều hiểu đạo lý, đại nghĩa cũng đều ở trong lòng, cho nên chỉ có thể dũng cảm đứng ra. Giới hạn của Lý Đông Thanh là chính mình không thể chết ở chỗ này, còn lại là chết hay tàn phế thì mặc kệ.
Năm người cản lại phần lớn binh mã, Lý Đông Thanh khua đao chặt đứt mấy trăm móng ngựa, một thân y phục biến thành màu đỏ, cả người đều bị máu phun vào, máu dần dần đọng lại, thuận theo khe tóc chảy xuống, chỉ có khi chảy tới lông mày mới có thể lau một chút.
Tử chiến chưa được bao lâu, viện quân phía sau đã đuổi tới, Diệp Chi Trạch không nghĩ đến quả thực như Lý Đông Thanh nói, những người này cứ đến thời khắc đánh nhau kịch liệt lại rút quân, nhất thời không ứng phó kịp, nhượng tinh nhuệ võ sĩ vây lại tay chân, cản cũng không có cách nào cản. Diệp Chi Trạch lúc này đến rồi, nhìn thấy có sĩ binh đã chạy ra ngoài, chạy về hướng quan đạo, muốn đuổi theo, Vương Tô Mẫn lại hét to: "Không đuổi giặc cùng đường!"
Diệp Chi Trạch không biết hắn, không nghe, Lý Đông Thanh xoay người lại, một đao đánh hắn ngã xuống ngựa, Diệp Chi Trạch ngã chổng vó, lăn hai vòng trên đất mới bò dậy. Lý Đông Thanh vội đi tới dìu, mà Diệp Chi Trạch cũng không nắm tay hắn, tự mình đứng lên.
Lý Đông Thanh lau vết máu trên áo bào của mình, thế nhưng càng lau càng bẩn, Lý Đông Thanh nói: "Vương đại ca nói đúng, đuổi theo đào binh sẽ phân tán hỏa lực, đến cuối cùng chiến tuyến kéo dài, binh lực rời rạc, quân lính tan rã. Nếu bọn họ chạy ra khỏi ngọn núi này, cũng đã thua, không cần đuổi theo nữa."
Diệp Chi Trạch dù sao cũng hơi bất mãn, miễn cưỡng kiềm chế, mà biết phải không có phô trương thanh thế. Trong số những người này, hắn nói thế nào cũng coi như là trưởng bối, thế mà liên tiếp bị vãn bối giáo huấn, thật sự là trên mặt không nén được giận. Bản thân hắn vốn không phải người rộng lượng, bằng không sao lại sẽ tuyệt giao với nhi tử của chính mình. Trong lòng Lý Đông Thanh tự có cân nhắc, nói tới đây là ngừng, không để ý tới hắn, quay người bước vào chiến trường.
Ninh Hòa Trần cho tới bây giờ vẫn chưa trở về, có lẽ cũng có phiền phức, trong lòng hắn có hơi nôn nóng, trận chiến càng ngày càng lâu, thời gian càng kéo dài, buồn bực cũng càng ngày càng rõ ràng, rõ nhất là bây giờ hắn giơ tay nhấc chân đều mang theo sát khí.
Hỏa Tầm Sưởng Minh nhìn ra hắn không bình thường, từ phía sau vỗ vai hắn, nói: "Cứ gϊếŧ người như vậy sẽ tẩu hỏa nhập ma."
Lý Đông Thanh lúc này mới chợt thức tỉnh, nói lời cảm tạ: "Được."
Hỏa Tầm Sưởng Minh thế nhưng đã không thấy thân ảnh nữa rồi. Lý Đông Thanh ỷ vào mấy phần thiên phú của chính mình, tuy rằng cất bước chậm, mà so với người từ nhỏ đã luyện võ cũng không rơi xuống thế hạ phong, mà chung quy đến cùng, hắn vẫn có chỗ không bằng người ta, rất nhiều kinh nghiệm hắn không có, rất nhiều kiến thức cơ bản hắn cũng không hiểu. Ninh Hòa Trần ngược lại là hiểu, nhưng chưa từng dạy hắn.
Lý Đông Thanh cảm giác mình vừa nãy xác thực không đúng lắm, hô hấp chậm lại mới từ từ điều chỉnh trở về, chỉ là lúc này đã sớm sức cùng lực kiệt. Chỉ có gϊếŧ người, sẽ gϊếŧ cả ngày. Mấy vạn thi hài bày trên đất, kể cả địa phủ cũng không chứa được nhiều oan hồn như vậy.
Lý Đông Thanh gϊếŧ đến mệt, chợt nhớ tới gì đó, đi tìm Hỏa Tầm Sưởng Minh, kéo lại cánh tay hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói: "Ngươi không mang đàn theo sao?"
"Không có," Hỏa Tầm Sưởng Minh sửng sốt một chút, hiểu rõ ý hắn, nói, "Ta biết gảy đàn nhị, nhưng không thể dùng, chung quy đây vẫn là chuyện của người Trung nguyên các ngươi."
Lý Đông Thanh nhất thời quên mất, gật gật đầu. Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Cũng chỉ còn lại chưa đến một vạn người."
"Chấp nhận đầu hàng đi," Lý Đông Thanh nói, "Đừng tiếp tục gϊếŧ nữa, sát nghiệt đã lớn lắm rồi."
Vương Tô Mẫn lúc này xuyên đao qua ba người, một đao vào bụng, hắn đẩy người lên trên núi, sau đó lại vung đao xuống, huyết nhục trên đao rung lên, vừa quay đầu nhìn thấy Lý Đông Thanh, sợ hết hồn: "Thiếu chút nữa đâm vào ngươi."
Lý Đông Thanh cười khổ, nói: "Ngươi để Nghiêm Trợ ở đâu?"
Vương Tô Mẫn hiểu ý hắn, tiện tay gϊếŧ một người, quay đầu nói: "Ngươi xem sức lực của những người này đi, chưa chắc đã đầu hàng. Nghiêm Trợ là người kiên định, Võ đế điều quân quá nghiêm, nếu tướng quân bại trận, chỉ có một con đường chết. Nghiêm Trợ cũng chưa chắc sẽ đầu hàng."
"Thử thôi," Lý Đông Thanh nói, "Không muốn đánh nữa."
Vương Tô Mẫn hiểu rõ hơn hắn nhiều, nói: "Đừng thử, Nghiêm Trợ sẽ không đầu hàng, ta quên mất, thê nữ của hắn khẳng định ở trong tay Võ đế."
Lý Đông Thanh ủ rũ. Vương Tô Mẫn lại nói: "Ai nói chiêu hàng nhất định phải tìm tướng quân?"
Hắn nói: "Thử đi. Ta còn tưởng rằng các ngươi nhất định phải gϊếŧ sạch người."
Hắn thả người nhảy lên một tấm bia đá, vung tay trái lên, làm tư thế dừng lại, âm thanh vang vọng thung lũng, nói: "Các vị các dũng sĩ, hãy nghe ta một lời!"
Khắp toàn thân hắn, giống như từ trong vũng máu đi ra vậy, tóc tai ngổn ngang, trên đầu đều là cục máu, nhìn vừa chật vật vừa dã tính, tiếng Hán cũng hơi xa lạ.
Vương Tô Mẫn nói: "Ta là người của Tiên Bi tộc, từng trung thành với kẻ dưới trướng của Quân Thần thiền vu. Từng theo Y Trĩ Tà mấy lần tấn công các quận Nhạn Môn, Liêu Đông, Liêu Tây. Ngựa của ta cũng từng đạp lên biên quan của khắp Hán tộc."
Lý Đông Thanh lúc đầu còn không rõ Vương Tô Mẫn muốn nói điều gì. Binh lính Đại Hán căm hận nhất chính là người Hung Nô, hoặc là người trung thành với người Hung Nô, vào giờ phút này, nhiệt huyết của binh sĩ Đại Hán vốn đang suy giảm lại có khả năng bốc cháy lên lần nữa.
Trước khi một tiếng "Gϊếŧ" hô lên, Vương Tô Mẫn lại nói: "Ta là người Tiên Bi, mắt thấy chiến tranh giữa Hán Hung đã nhiều năm, trung thành với Hung Nô là ta thân bất do kỷ, ta đối với Đại Hán vẫn mang lòng kính nể. Ta cho là mũi tên của người Hán vĩnh viễn bắn về phía thảo nguyên."
"Một người Tiên Bi như ta còn biết đến, năm đó Cao Tổ đã hứa gì với người giang hồ, bây giờ chưa tới trăm năm đã lật lọng. Ta tuy rằng chưa từng lên Hoàng Kim Đài, thế nhưng ta tự nhận là võ sĩ, bằng hữu của ta là hiệp khách giang hồ, món nợ này, ta có quyền nói: Giang hồ có thể mua bán."
Có thể là trận này thực sự đánh quá lâu, tất cả mọi người cần nghỉ ngơi, trong lúc nhất thời không có ai chặn lời Vương Tô Mẫn, ngay cả Lý Đông Thanh cũng muốn nhân cơ hội này mà nghỉ ngơi dưỡng sức một lát. Diệp Chi Trạch cảm thấy không thích hợp, khẽ cau mày, Lý Đông Thanh không buồn nhúc nhích, bởi vì biết Diệp Chi Trạch sẽ không ngăn cản.
Vương Tô Mẫn nói: "Bây giờ các ngươi tổn thất mấy vạn, chỉ còn lại rất ít dư binh, thực không dám giấu, đội quân dự bị của Vệ tướng quân cũng đã tổn hại ngoài trăm dặm, lương thảo phía sau núi đã bị ta đốt hết. Các ngươi thật sự tứ cố vô thân. Còn đánh nữa, mười vạn người cũng gϊếŧ tiếp, chúng ta tuy rằng ít người, nhưng các ngươi đánh không lại, huống hồ ngày mai lại có hai ngàn võ sĩ từ Tán Tiên thành tới đây, sở dĩ không gϊếŧ các ngươi, là bởi vì triều đình, giang hồ, vốn là một mẹ đồng bào, mà không phải kẻ thù của nhau."
Hỏa Tầm Sưởng Minh ngồi dưới đất, biểu tình nhìn Vương Tô Mẫn vô cùng kỳ quái, thời gian hắn và Vương Tô Mẫn quen biết chỉ sau thời gian Lý Đông Thanh quen hắn, thế nhưng bọn họ ai cũng không nhìn ra được, Vương Tô Mẫn lại có thể nói ra những lời như vậy. Thật giả lẫn lộn, mà rất có sức thuyết phục.
Diệp Chi Trạch nối liền câu chuyện, tiếp tục nói: "Bỏ vũ khí xuống là có thể đi, trở về quê hương của chính mình, gặp người thân của mình một lần, nếu tiếp tục đánh, Thôn Bắc Hải cũng sẽ xử lý thỏa đáng thi thể của các ngươi."
Lựa chọn bày ra trước mắt, cho dù Diệp Chi Trạch có thể không hiểu lắm, nhưng đào binh vẫn thu xếp tương đối ổn thỏa, bằng không bọn họ cũng không thể trở về quê hương của mình, trở về sẽ có tử tội đang chờ. Nhưng so với tính mạng, vẫn tương đối có sức thuyết phục.
Lý Đông Thanh nghĩ là, có lẽ có thể có một nửa người sẽ đầu hàng, nhưng trên thực tế, khi âm thanh ném vũ khí của người đầu tiên vang lên, lục tục sẽ có người rải rác làm theo, thời điểm những người này đi ra khỏi hàng, đối diện với đồng chí trong quân đội, lại sẽ có thêm một số người ném xuống vũ khí của chính mình, mà khi hơn một nửa số người lựa chọn từ bỏ, những người còn lại cũng sẽ không kiên trì. Cơ hồ tất cả mọi người thậm chí đối với đại sự sống chết của chính mình đều không có chủ kiến, đều đang mù quáng nghe theo người khác, Lý Đông Thanh kinh ngạc với những người thỏa hiệp, mà có hơi ích kỷ nghĩ, hắn có thể thoải mái một chút rồi.
Trong một vạn người, có thể tự mình lựa chọn sống chết chỉ có một người, Diệp Chi Trạch đi tới trước mặt hắn, cho hắn một đao, người kia quật cường chết đi. Lý Đông Thanh ghi nhớ gương mặt của người này, cảm thấy chính mình đến trận này không uổng, học được rất nhiều, đặc biệt là thời khắc cuối cùng, nhìn thấy người kia run rẩy huyết lệ.
Thắng thảm cùng thất bại khác biệt ở chỗ, thời điểm binh mã quân Hán đi qua Trường An, không có ai ra đường hoan nghênh, Lưu Triệt cũng sẽ không đứng trên tường thành, vui vẻ ra mặt chờ đợi tướng quân ban sư hồi triều. Một trận coi như khổ cực, nguy hiểm, chật vật, thế nhưng Lưu Triệt sẽ hiểu, người giang hồ không dễ chọc, chỉ một Thôn Bắc Hải thôi bọn họ đã nuốt không trôi. Miếng đầu tiên này, Lưu Triệt mắc nghẹn, muốn ăn miếng tiếp theo lại phải suy nghĩ thật kỹ.
Cho dù người tới không chỉ có Thôn Bắc Hải, kỳ thực cơ hồ tính cả một nửa giang hồ, mà Lưu Triệt cũng không biết rõ nhiều như thế, hắn chỉ biết là lần này thua, hơn nữa còn là toàn quân bị diệt, là thảm bại.
Phương Thanh Trạc hoàn toàn lo lắng, hắn hỏi Lý Đông Thanh: "Chúng ta có thể chọc giận tiểu hoàng đế hay không?"
Lý Đông Thanh giải thích: "Ta chưa từng gặp Lưu Triệt." Cũng không hiểu rõ tính tình của Lưu Triệt.
Phương Thanh Trạc nói: "Ngươi cảm thấy thế nào? Trên binh thư chưa từng nói sao?"
Lý Đông Thanh dựa theo lẽ thường mà nghĩ, cũng không phải, vì vậy nói: "Theo lý mà nói, mấy năm tới sẽ không đánh nữa, thua một lần, đại thần trên triều đình, thái hoàng thái hậu của Đông cung cũng đủ cho hắn đắn đo, cho dù hoàng đế có phát cáu cũng không có tác dụng, Lữ thái hậu có cáu giận hay không? Cao Tổ băng hà nhiều năm, Mạo Đốn thiền vu viết thư tỏ lòng với nàng, nhục nhã nàng, nàng cũng nhịn được, đánh không lại cũng chỉ có thể nhẫn, nàng có thể chịu, Lưu Triệt cũng có thể."
Phương Thanh Trạc là lần đầu tiên nghe được chuyện này, sợ hết hồn: "Thật hay giả?"
"Thật" Lý Đông Thanh nói, "Lá thư đó đại ý là: Thê tử của ta chết rồi, nam nhân của ngươi cũng đã chết, không bằng hai ta kết bạn lữ cùng chung sống đi. Chính là ý tứ như vậy, Lữ thái hậu ở Đông cung tức đến bật khóc không ít ngày."
Phương Thanh Trạc nói: "Chà chà."
Lý Đông Thanh bổ sung thêm một câu: "Thê tử của Mạo Đốn là chính hắn gϊếŧ. Mạo Đốn là hoàng trưởng tử, phụ thân hắn không thích hắn, truyền ngôi vị hoàng đế cho nhi tử của yên thị mà ông ta thích, thậm chí còn muốn gϊếŧ hắn. Sau khi Mạo Đốn trải qua tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, muốn báo thù. Hắn dùng tên kêu huấn luyện thủ hạ của chính mình, chỉ cần thủ hạ nghe thấy tiếng tên kêu của hắn, vô luận nhìn thấy mũi tên chỉ về ai, đều phải lập tức bắn chết người kia. Tiếng tên kêu đầu tiên, mũi tên của Mạo Đốn chỉ về phía lợn rừng, thủ hạ của hắn có người quên mất mệnh lệnh trước đó, quên bắn chết lợn rừng, những thủ hạ kia đều bị hắn gϊếŧ chết. Lần thứ hai hắn chỉ về vật cưỡi của chính mình, có binh lính do dự, những binh lính do dự cũng bị gϊếŧ. Lần thứ ba, hắn chỉ về chính thê tử trẻ trung của mình."
Phương Thanh Trạc nói: "Sau đó thì sao?"
"Vừa nãy đã nói cho ngươi biết rồi," Lý Đông Thanh nói, "Thê tử của hắn chết rồi."
Phương Thanh Trạc nói: "Nếu người làm như vậy, có gì khác súc sinh đâu?"
Lý Đông Thanh không đánh giá, chỉ tiếp tục nói: "Về sau, khi Mạo Đốn cùng phụ thân mình đi săn thú, tên kêu thổi lên, tiễn chỉ về phụ thân của chính hắn, Đầu Mạn thiền vu, thế là cha hắn đã bị thủ hạ dưới tay hắn bắn chết. Mạo Đốn kế vị, sau đó đế quốc Hung Nô có ngày hôm nay."
Phương Thanh Trạc nói: "Ta xem thường người này, cho dù làm được thiền vu, lại có thể thế nào? Cả đời sẽ không có người thật lòng thương yêu hắn."
"Ngươi nói cũng đúng," Lý Đông Thanh nói, "Mà không chừng đây chính là hắn muốn."
Hắn tuy hiểu, nhưng làm không được, vào giờ phút này hắn còn có chuyện quan trọng hơn là tán gẫu kết bạn, hắn ngượng ngùng nói: "Ta phải đi rồi, hữu duyên gặp lại."
Lúc này tất cả mọi người đều vô cùng nhếch nhác, vào công đoạn cuối cùng, Phương Thanh Trạc sửng sốt một chút: "Đi đâu? Ngươi không tắm rửa qua sao?"
Lý Đông Thanh lại đi gọi bằng hữu do chính mình mang đến, quay người nói: "Không được."
Hỏa Tầm Sưởng Minh lộn xộn đứng lên, vỗ đất sau cái mông, hỏi: "Hiện tại đi tìm Ninh Hòa Trần?"
VươngTô Mẫn nói: "Còn phải hỏi sao?"