Chương 1

Mặt trăng nhuốm máu lên cao.

Xung quanh dần trở nên tĩnh lặng, không còn tiếng la hét thảm thiết phía xa xăm nữa.

Đàn ông chet cả rồi, chỉ còn phái nữ sống sót bị nhốt chung trong túp lều này thôi.

Bấy giờ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của mỗi người đều tràn ngập sự tuyệt vọng và sợ hãi vô tận.

Họ từng là những cành vàng lá ngọc cao quý nhất trong cung.

Thế mà giờ đây, cha huynh bị kỵ binh của Khương Nhung tàn sát dã man, bọn ta bị trói tay ném vào trong lều, chẳng khác bầy dê chờ bị thịt là bao.

Rèm lều được vén lên, mấy gã binh lính Khương Nhung bước vào.

Chúng cao lớn thô kệch, vẻ mặt hung hăng, mùi máu tanh nồng nặc ám đầy cơ thể, khóe miệng nở nụ cười da^ʍ tà.

“Cuối cùng cũng được nếm thử mùi vị của quý nữ Nam Đường rồi.”

“Ở đây có vài vị công chúa đấy, không biết công chúa khóc có gợϊ ȶìиᏂ hơn dân thường không nhỉ?”

Mấy nữ tử nghe thế, sợ tới mức bật khóc, có người luôn miệng gọi cha nương, có người tuyệt vọng đòi tự sát.

Trong hoàn cảnh hỗn loạn đó, một giọng nói gấp gáp vang lên.

“Các vị quân gia, ta đi cùng các ngươi!”

Người nói chính là muội muội của ta, Ngọc Hòa.

Ta lập tức nhận ra, nàng ta cũng sống lại rồi.

Kiếp trước từng xảy ra khung cảnh y hệt như vậy.

Binh lính Khương Nhung chọn một người trong lều, kéo ra ngoài thay nhau chơi đùa.

Khi đó, Ngọc Hòa một mực trốn ra phía sau, đẩy những người khác lên đằng trước.

Khi thấy một cô bé tám tuổi sắp bị đẩy lên hàng đầu, ta vội vàng đứng dậy che chở cho cô bé:

“Nếu các người muốn thì đưa ta đi đi.”

Sau đó, ta bị đám binh lính lôi ra khỏi lều, mấy tỷ muội còn lại nhờ vậy mà thoát được một kiếp.

Lúc rời khỏi lều, ta nghe thấy Ngọc Hòa vỗ ngực nói:

“May quá may quá, người chet là Ngọc Túc.”

Những người còn lại bất bình thay cho ta:

“Ngọc Túc tỷ tỷ dùng mạng để bảo vệ chúng ta, cùng là công chúa, ngươi đã gánh vác được gì chưa?”

Giọng nói tức giận của Ngọc Hòa vang lên:

“Sao có thể so sánh ta với Ngọc Túc được chứ! Ta là con gái duy nhất của phụ hoàng và mẫu hậu, nàng ta chỉ là con của một cung nữ đê hèn, sao xứng so với ta?”

Ngọc Hòa tưởng rằng, ta chắc chắn sẽ chet trong tay toán lính man rợ này.

Nhưng nàng ta không ngờ tới, khi toán lính lôi ta vào rừng thì tình cờ đυ.ng phải Thiếu chủ Khương Nhung, Mộ Dung Cẩn đến tuần tra.

Mộ Dung Cẩn thích ta.

Hắn đưa ta về lều của mình, sau một đêm sủng hạnh, ta trở thành thị thϊếp của hắn.

Hắn rất thích ta, sau khi quay về Khương Nhung thì lập tức phong ta làm trắc phi.

Vua Khương Nhung đã già, Mộ Dung Cẩn là người đàn ông quyền lực nhất ở Tây Vực, chưa kể tới vóc dáng cao lớn, vẻ ngoài tuấn mỹ của hắn, quả thật chính là tình nhân trong mộng của vô số người.