Phần 1: Chương 1+2+3
_______
1.
Ta phải gả cho kẻ thù không đội trời chung của mình, vì ca ca của ta đã bắt cóc vị hôn thê của hắn. Để trả thù, hắn xin thánh chỉ của hoàng thượng, muốn ta gả cho hắn.
Vào ngày xuất giá, ca ca cuối cùng cũng dẫn tẩu tử tương lai về, huynh ấy gào khóc rất lớn, nói rằng cái đồ tai họa là ta cuối cùng cũng có người cưới rồi, mà còn là gả cho Túc Địch, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Thật là, nếu không phải tẩu tử tương lai Khương Miên Miên dịu dàng như nước đứng bên cạnh huynh ấy thì ta đã chửi đổng rồi.
Ta, ca ta, Túc Địch, còn có tẩu tử tương lai của ta Khương Miên Miên, lớn lên cùng nhau.
Giống như tất cả thanh mai trúc mã, ba người họ chơi trò ta yêu nàng, nàng yêu hắn, hắn yêu nàng ta.
Túc Địch thích Miên Miên, Miên Miên thích ca ca, ca ca cũng thích Miên Miên, nhưng Túc Địch và Miên Miên lại có hôn ước.
Lúc nhỏ, mỗi lần ca ca thấy Túc Địch và Miên Miên ở cùng với nhau, ca sẽ dụ dỗ ta bằng kẹo hồ lô ngào đường, bảo ta cuốn chặt lấy Túc Địch. Sau đó, huynh ấy tận dụng thời cơ, trở thành bạn thân nhất của Miên Miên.
Túc Địch cảm thấy tất cả là tại ta, mới khiến cho Miên Miên không thích chơi với hắn nữa, còn chê ta phiền phức.
Ha, ngươi hỏi ta làm sao ta biết được, bởi vì hắn lén lút than phiền với Miên Miên, bị ta nghe trộm được.
Đều tại ca ca của ta, nhìn thấy đám người Túc Địch lén lút đào cá trạch ở góc tường, liền xúi ta đi tìm, sau đó, ta nghe hắn nói ta phiền, rất ghét ta.
Về sau, ta và hắn trở thành kẻ thù không đội trời chung, không cần ca ca nói, ta đều chủ động đến làm phiền hắn.
Trước đây, ta quấn lấy hắn là vì muốn cùng hắn chơi, bởi vì hắn đối tốt với ta hơn ca ca ta.
Ca ca luôn hung dữ với ta, còn hắn không bao giờ làm vậy, chỉ xoa đầu ta, bảo ta ngoan ngoãn một chút.
Sau đó ta quấn lấy hắn, chỉ đơn thuần muốn gây rắc rối cho hắn.
Bỏ sâu, rắn giả, đá vào trong thư trang của hắn, khi chỉ có hai người ở cùng nhau thì giả vờ bị bong gân đòi hắn cõng, còn cố ý giẫm nát hoa hắn định tặng cho Miên Miên. Lần nghiêm trọng nhất là xé bài tập của hắn, hại hắn bị phu tử phạt đứng.
Lần ấy, hắn vô cùng tức giận, lúc về không đợi ta, cũng không đợi Miên Miên.
Sau đó, ta muốn xin lỗi hắn, nhưng hắn phớt lờ ta.
Bọn ta cứ vậy mà tuyệt giao.
Sau này, Túc Địch tham gia khoa cử, đỗ trạng nguyên, trở thành thừa tướng trẻ tuổi nhất của triều ta.
Hắn sự nghiệp ngày càng thăng tiến, ngay cả phụ thân ta cũng hết lời khen ngợi.
Chỉ là, người trong lòng hắn không thích hắn, mà lại thích vị ca ca bình thường không có gì nổi bật của ta, thậm chí còn bỏ trốn theo huynh ấy.
Ta không biết vì sao hắn muốn cưới ta, hắn không thể nào thích ta được, nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ hắn muốn trả thù nhà ta.
Không còn cách nào khác, ta đúng thật là đồng lõa với ca ca, hắn giận cá chém thớt, cũng là lẽ thường tình.
Chỉ cần hắn không truy cứu chuyện của ca ca và Miên Miên là được.
Ta ngồi trên giường cưới, cảm thấy có chút buồn rầu.
Ta nhớ khi mối quan hệ của bọn ta vẫn còn rất tốt, ta thường nói khi lớn lên sẽ làm tân nương của hắn.
Hắn mím môi nhỏ, bảo rằng Miên Miên mới là tân nương của hắn. Ca ca ta nghe xong thì rất tức giận, đánh nhau với hắn, vì huynh ấy cũng muốn Miên Miên làm tân nương của mình.
Nghĩ đến đây, ta không khỏi thở dài.
Người ta thường nói lời của trẻ con không sai bao giờ, quả là một lời tiên tri.
2.
Vừa thở dài thì Túc Địch đẩy cửa bước vào.
Tim ta đập thình thịch không ngừng, trời đất, hắn càng lúc càng tiến lại gần, ta liếc nhìn đôi giày đen tô viền vàng của hắn. Tay siết chặt hỉ phục, nhắm chặt mắt, không đợi được hắn nâng khăn trùm đầu đã nghe tiếng hắn lệnh cho các ma ma lui xuống.
Không lâu sau, truyền đến tiếng đóng mở cửa cót két.
Trong phòng chỉ còn lại ta và hắn, hắn muốn làm gì? Ta nên làm gì? Đợi hắn nâng khăn trùm đầu lên? Hay là tự mình tháo khăn trùm đầu rồi xin lỗi hắn, cầu xin hắn thả ta ra? Hay là, dù đầu rơi máu chảy cũng không thể mất đi khí phách, chiến đấu với hắn?
Đợi đã, hắn đi đâu mất rồi?
Lẽ nào đây là kế hoạch của hắn?
Cưới ta về, lạnh nhạt với ta, khiến ta trở thành trò cười cho đám quý nữ kinh thành, rồi lại nạp thêm bảy tám thê thϊếp, để ta chiến đấu với bọn họ suốt ngày, cuối cùng trở thành thâm khuê oán phụ tâm địa độc ác.
Haizz, Lưu Hiệp ơi Lưu Hiệp, vì hạnh phúc của huynh, ta phải trả giá quá đắt, sau này, tên của chất tử, chất nữ nhất định phải để ta đặt. Bọn họ bỏ trốn lâu như vậy rồi, tên của chất tử chất nữ cũng nên nghĩ sớm một chút. Bọn chúng nên gọi là gì đây, Lưu Ái Huyên, Lưu Luyến Huyên....
“Nàng đang nghĩ gì vậy?” Túc Địch đột nhiên hỏi.
“Đừng ồn, ta đang nghĩ tên hài tử!”
Ta không kiên nhẫn trả lời hắn, nói xong, lại bắt đầu nghĩ tên, Lưu Cẩn Ngôn? Lưu Cẩn Huyên?
Hồi lâu, ta mới nhận ra, vừa rồi người nói là Túc Địch, trời ạ, hắn sẽ không hiểu lầm đấy chứ? Có chút hoảng loạn, ta mở khăn trùm đầu, tay chân luống cuống giải thích: “Ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải đang nghĩ tên hài tử của ta, ta là....”
“Được rồi, không cần giải thích nữa, ta đều hiểu.” Ta còn chưa nói xong, đã bị hắn ngắt lời, “Vốn dĩ ta còn cho rằng nhiều năm không nói chuyện, khó tránh có chút xa lạ, không ngờ nàng đã nghĩ xa tới như vậy, xem ra, ta nghĩ nhiều rồi.”
Hắn ngồi trên ghế, mỉm cười nhìn ta.
Lời nói thật khôi hài khiến ta ngẩn ngơ, giống như đang trở về thời thơ ấu.
“Không phải vậy, ta nghĩ ra vài cái tên rồi, ngươi có muốn giúp ta quyết định không?” Ta thuận theo lời hắn nói.
“Hả? Nói ta nghe xem.” Hắn trông có vẻ thích thú.
“Lưu Ái Huyên, Lưu Luyến Huyên, Lưu Niệm Huyên, Lưu Phẩm Huyên, Lưu Tử Huyên, Lưu Cẩn Huyên….”
Ta chạy nhanh đến bên cạnh hắn rồi ngồi xuống, vạch tay ra đếm, liệt kê những cái tên ta vừa nghĩ ra, sau đó, chân thành nhìn hắn, chống cằm hỏi, “Ngươi thấy tên nào hay?”
“Ta có một chuyện không hiểu.” Hắn bỗng nghiêm túc lại, ta gật đầu, tỏ ý hắn nghĩ gì cứ nói, “Phu nhân tên Huyên, lấy tên hài tử là Huyên, vi phu cũng có thể hiểu được, nhưng vì cái gì mà hài tử lại theo họ Lưu?”
Hắn một câu vi phu, làm cho ai nấy đều cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Nhưng ngoài mặt, ta vẫn cố ý giả vờ ngây thơ: “Hả? Hài tử của ca ca ta, tất nhiên phải theo họ Lưu rồi. Có điều, nếu như Miên Miên tỷ tỷ muốn đặt tên hài tử theo họ Khương, ta nghĩ ca ca cũng sẽ đồng ý thôi.”
Sau đó, ta vờ như bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Hay là, phu quân vừa rồi cho rằng, ta đang nghĩ tên hài tử của mình? Phu quân nghĩ xa thật đấy!”
3.
Hắn bật cười: “Phu nhân quả nhiên vẫn lanh lợi như ngày nào, vi phu cam bái hạ phong.”
“Không dám, không dám, phu quân tuổi trẻ tài cao, là thừa tướng trẻ nhất triều, ta chỉ là khua môi múa mép, nào dám cùng ngươi so đo?” Những lời này là thật lòng.
“Phu nhân quá khen, vi phu hổ thẹn không dám nhận.”
Ta chớp chớp mắt: “Không quá khen, không quá khen, lời ta nói đều là sự thật. Chỉ là, ta luôn có một thắc mắc, không biết phu quân có thể giải đáp cho ta được không?”
“Hửm?” Hắn nhìn ta, ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ và dò xét, “Phu nhân cứ việc hỏi.”
Vì vậy, ta chân thành hỏi hắn: “Ngươi ưu tú như vậy, vì sao Miên Miên tỷ tỷ không thích ngươi, mà lại thích ca ca của ta?”
Nụ cười của hắn trở nên cứng ngắc, lâu sau, hắn thở dài một hơi rồi nói:
“Chuyện nam nữ yêu nhau, đại khái đều là chuyện khó mà nắm bắt được.” Trong mắt hắn đầy vẻ đau thương.
Ta có chút tự trách, không nên nhắc đến chuyện này. Vừa rồi đã quá mức thoải mái, đến mức mà ta cho rằng, Túc Địch không thích Miên Miên tỷ tỷ đến vậy.
Nếu không, làm sao hắn lại dễ dàng đồng ý cưới ta như vậy? Vậy tại sao hắn lại muốn cưới ta?
Ta muốn hỏi, nhưng không nói nên lời.
Sau đó, bọn ta cùng nằm lên giường, ngăn cách rõ ràng.
Đột nhiên có người ngủ bên cạnh, ta có chút không quen, đến tận nửa đêm vẫn không ngủ được.
“Túc Địch, ngươi ngủ chưa?” Ta ngập ngừng hỏi. Hắn “Ừm.” một tiếng, giọng có chút mệt mỏi.
“Xin lỗi, ta không cố ý nhắc đến bọn họ, còn có, ta thay mặt ca ca xin lỗi ngươi, xin lỗi.” Ta có chút áy náy.
Hắn không nói có thứ lỗi hay không, chỉ bảo ta ngủ sớm đi: “Ngày mai còn phải dậy sớm kính trà cha nương.”
Hắn không nói còn tốt, vừa nói, ta càng ngủ không được.
Túc bá phụ bá mẫu là kiểu nghiêm phụ từ mẫu*, Túc bá phụ là một võ tướng, thân cao tám thước, khôi ngô phi phàm, khuôn mặt lúc nào cũng ngay thằng, hệt như quan công trong thoại bản.
Chú thích: Nghiêm phụ từ mẫu: cha nghiêm khắc mẹ hiền từ.
Túc bá mẫu mặc dù đối xử tốt với ta, nhưng bà rõ ràng là thích Miên Miên tỷ tỷ hơn, bà tặng quà cho bọn ta, quà tặng cho Miên Miên tỷ tỷ so với người khác lúc nào cũng đặc biệt chu đáo hơn một chút.
Haizz, Miên Miên tỷ tỷ tại sao lại ưu tú như vậy chứ, vì sao mà một người ưu tú như tỷ ấy lại nhìn trúng ca ca ta?
Nếu Miên Miên tỷ tỷ không thích ca ca ta, bọn họ sẽ không cùng nhau bỏ trốn, bọn họ không bỏ trốn, Túc Địch cũng không cưới ta, mà Túc Địch không cưới ta, ta cũng sẽ không phải gọi cha nương hắn một tiếng công công bà bà, cũng không cần phải kính trà bọn họ.
Haizz, sao mệnh ta lại khổ thế này!
Nghĩ đến ta đang ở đây than ngắn thở dài, mà Lưu Hiệp cùng Miên Miên tỷ tỷ đang ở nơi hoa tiền nguyệt hạ*, ta cảm thấy càng khổ hơn.
Chú thích: Hoa tiền nguyệt hạ (trước hoa dưới trăng): chỉ nơi nam nữ nói chuyện yêu đương.
Ba ngày sau lại mặt, để xem ta có đem tiền trong phòng Lưu Hiệp moi hết ra không!
“Sao vậy? Sao lại than thở rồi.” Hắn đột nhiên quay sang.
“Không… không có gì…” hắn cách ta khá gần, nhịp tim ta có chút loạn, “Ngủ…ngủ đi.”
Ta túm lấy chăn bông trùm lên đầu, chết tiệt, Túc Địch thật đẹp, ta có chút thẹn thùng.
Chăn bông bị hắn từng chút một mở ra, ta liều mạng trốn tránh, hắn thành thật duỗi tay kéo ta ra: “Được rồi, không ngủ được thì đừng ngủ nữa, chúng ta nói chuyện được không?”
Ta dựa vào lòng hắn, oa, thật rắn chắc, còn có cơ bụng. Hắc hắc, không cần biết hắn có yêu ta hay không, nam nhân này là của ta.
- Còn nữa -