Hai người cơ thể trần trụi triền miên dính sát vào nhau, Diệp Nhiên gối đầu lên chiếc gối màu đỏ, nghiêng mặt qua hôn môi với Nghiêm Tiêu.
Côn ŧᏂịŧ màu đỏ tươi từ từ thoát ra khỏi tiểu huyệt gục đầu xuống nằm giữa hai chân Nghiêm Tiêu, anh hơi nâng người ngồi dậy, ngón tay bóp lấy cằm của cô gái nhỏ, thâm tình hôn cô, dùng các loại kỹ xảo mυ"ŧ lấy chiếc lưỡi mềm của cô, làm cho cô phải dùng tay mà vuốt ve côn ŧᏂịŧ dưới háng anh.
Diệp Nhiên dâʍ đãиɠ làm Nghiêm Tiêu luyến tiếc, anh nhìn cô gái nhỏ được tϊиɧ ŧяùиɠ tẩm bổ mặt mày tỏa sáng xinh đẹp mà thở dài: “Bà xã anh da^ʍ như vậy, thích ăn côn ŧᏂịŧ của ông xã như vậy, sau này không có ông xã ở bên cạnh lấy côn ŧᏂịŧ ở đâu cho em ăn no đây?”
“Luyến tiếc dươиɠ ѵậŧ thô to của ông xã.” Đôi môi đỏ bóng lưỡng dính đầy nước miếng mở miệng nói, tay lại cầm lấy dươиɠ ѵậŧ thô dài của ông xã vuốt ve, cái miệng nhỏ nuốt xuống một ngụm nước miếng xong lại tiếp tục nói: “Muốn mỗi đêm đều bị ông xã cắm vào tiểu huyệt, thích nhất qυყ đầυ to lớn, thích thân gậy cứng rắn dài dài….”
“Nhiên Nhiên… Em đã trở nên thật dâʍ đãиɠ, vậy mà lúc trước chúng ta đi khách sạn, còn sợ đau không cho dươиɠ ѵậŧ cắm vào.”
Da^ʍ sao? Diệp Nhiên nhíu mày híp mắt, hình như là như vậy… Bởi vì cuối cùng cũng đã được hưởng qua cảm giác sung sướиɠ khi được côn ŧᏂịŧ lớn thao… Muốn không da^ʍ cũng thật khó nha!
Nhưng mà Nghiêm Tiêu đi rồi thì cô phải làm sao bây giờ? Tiểu huyệt đói bụng thì làm sao bây giờ? Ai tới cho cô ăn no đây?
Diệp Nhiên đúng thật là chưa từng nghĩ tới vấn đề này, đã từng nếm qua hai cây dươиɠ ѵậŧ, tiểu huyệt đã hiểu được thế nào là tìиɧ ɖu͙©, cơ thể đã biết khát vọng, mỗi ngày đều muốn có côn ŧᏂịŧ của đàn ông tới cho cô ăn no.
Đột nhiên cô nhớ lại hương vị thơm nồng của rượu vào đêm hôm đó, ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ, cô ôm lấy Nghiêm Lâm Sâm triền miên đến nỗi dâʍ ŧᏂủy̠ chảy như suối, dươиɠ ѵậŧ thật to lớn cắm sâu vào tiểu huyệt của cô, cô sướиɠ đến nỗi phải thở hổn hển mà bật ra tiếng rêи ɾỉ, mỗi lần dươиɠ ѵậŧ cắm sâu vào đều khiến cô phải hút khí, linh hồn như đã thoát ra khỏi cơ thể vậy… Làm cho cô cảm nhận được như thế nào là sướиɠ đến chết đi sống lại.
Nội tâm cô thì cảm thấy vô cùng thiếu đạo đức, thế nhưng cô vẫn lưu luyến mà không thể quên được chuyện hoang đường xảy ra vào đêm tân hôn đó.
Ông chú già đó có rất nhiều kỹ xảo cao siêu khi làʍ t̠ìиɦ, không có thua kém thậm chí là thời gian làʍ t̠ìиɦ còn kéo dài hơn so với người trẻ tuổi, thể lực vô cùng tốt, còn có một vẻ bề ngoài vô cùng đẹp trai anh tuấn nữa… Diệp Nhiên vừa cảm thấy chán ghét ông chú già vừa cảm thấy vô cùng mê mẩn mà luyến tiếc ông chú già.
Bởi vì cảm giác mâu thuẫn này mà làm cho vô cùng phiền muộn đến nỗi muốn khóc lớn lên, cô chịu đựng sự tra tấn vì áy náy với ông xã, nhưng sâu tận trong đáy lòng lại vô cùng khát vọng, có thể một lần nữa được ông chú già kia đè ở dưới thân mà làʍ t̠ìиɦ. Bởi vì cảm giác tiểu huyệt ăn hết một cây côn ŧᏂịŧ lớn như vậy vô cùng mĩ vị, dư vị quá tuyệt vời… Làm cô cứ mãi trằn trọc không thể quên.
Nghiêm Lâm Sâm là một người đàn ông có lực hấp dẫn trí mạng vô cùng lớn đối với phụ nữ, câu dẫn vô số phụ nữ phải thiêu thân lao mình vào trong biển lửa, đây là một loại mị lực không thể chống lại được, Diệp Nhiên cũng khó mà thoát khỏi được sự dụ hoặc đó.
Nếu không, mấy ngày hôm trước khi ở trước mặt Nghiêm Lâm Sâm, cô leo lên người Nghiêm Tiêu mà tự mình nhún nhảy, nơi riêng tư cũng sẽ không ra nhiều nước đến như vậy, hai vυ" cũng sẽ không trướng to đến vậy.
Cô dùng giọng nói bình tĩnh để che giấu đi sự chột dạ của mình, cười nhìn Nghiêm Tiêu nói: “Em sẽ nhịn xuống, tiểu huyệt của Nhiên Nhiên chỉ ăn một mình côn ŧᏂịŧ lớn của ông xã, chỉ cần một mình ông xã tới đút cho tiểu huyệt ăn no.”
Bởi vì ở nơi này nên cô mới luôn nghĩ tới những chuyện xấu xa đó, cần phải nhanh chóng dọn ra khỏi nơi này, chỉ cần thời gian trôi qua lâu rồi, những du͙© vọиɠ này cũng sẽ dần dần tự nhiên mà phai nhạt đi thôi.
Phụ nữ đối với người đàn ông đầu tiên của mình sẽ luôn có tình cảm đặc biệt, đây là chuyện bình thường mà thôi. Diệp Nhiên im lặng mà tự an ủi chính mình, suy nghĩ của cô như vậy là rất bình thường, chỉ cần cô cố gắng khắc chế, thì sẽ không tạo ra sai lầm lần thứ hai.
“Ngoan quá, cô gái nhỏ của anh!” Nghiêm Tiêu xoa bóp hai núʍ ѵú hồng hào của cô, sau đó ôm Diệp Nhiên từ trên giường đi vào trong phòng tắm, ở trong bồn nước ấm hai người lại tiếp tục tắm uyên ương.
Hai chân cô treo trên hai bên thành bồn tắm, lông mao màu đen của hai người không ngừng hợp lại thành một sau đó theo động tác của người đàn ông mà lại tách ra, nước ấm cũng không ngừng dao động bao lấy thân thể cô… Cô chỉ biết ấp úng mà rêи ɾỉ, phối hợp với người đàn ông đang dùng dươиɠ ѵậŧ rửa sạch tiểu huyệt cho cô.
Vào ngày Nghiêm Tiêu đi công tác nước ngoài, Diệp Nhiên cũng ra sân bay tiễn anh, nhìn anh từng bước từng bước lưu luyến đi qua chỗ kiểm tra, cô cũng chỉ biết vẫy tay mà tạm biệt anh!
Diệp Nhiên cũng chỉ vừa mới vào Nghiêm gia ở chưa được bao lâu, nên đồ đạc muốn mang đi cũng không có nhiều, cho nên cô chỉ tốn có mười phút để dọn xong đồ đạc, sau đó cô kéo vali hành lý đi xuống lầu.
“Diệp tiểu thư, cô muốn đi đâu sao?” Dì Ngô đang quét dọn vệ sinh ở dưới lầu thấy cô kéo vali đi xuống liền chạy qua hỏi.
“Chuyện này cô đã nói với Nghiêm tiên sinh chưa vậy?” Dì Ngô hỏi, bà là người làm lâu năm ở Nghiêm gia, đối với chuyện của chủ nhà cũng vẫn luôn để bụng. “Nghiêm tiên sinh trưa nay sẽ về nhà ăn cơm, nếu không Diệp tiểu thư, cô ăn cơm trưa xong rồi hãy đi.”
Diệp Nhiên đang muốn trốn đi nhanh nhanh một chút, làm sao mà dám ở lại ăn cơm trưa. Cô muốn kéo vali nhanh chóng đi ra ngoài, lại bị dì Ngô giữ lại không cho đi.
“Dì làm gì vậy?” Diệp Nhiên có chút tức giận.
Dì Ngô thành khẩn nói: “Diệp tiểu thư, cô cũng biết tính tình của Nghiêm tiên sinh mà, Nghiêm tiên sinh không có dễ nói chuyện như Nghiêm tiểu tiên sinh. Cô mà tùy tiện dọn ra khỏi biệt thự lại không nói với ngài ấy, chúng tôi đề chỉ là người làm bị ngài ấy hỏi tới thì chúng tôi biết phải trả lời thế nào đây ạ?”
“Tôi không thèm đem theo hành lý nữa, tránh ra đi.” Diệp Nhiên buông tay ra, đi về phía trước hai bước lại bị dì Ngô ngăn lại, cô đành phải bất đắc dĩ mà nói: “Tôi muốn về nhà mình một chút, buổi tối sẽ trở về, chuyện này cũng không được?”
Dì Ngô ngượng ngùng mà rút tay lại, bà im lặng một chút sau đó mới nhỏ giọng nói: “Diệp tiểu thư, là do Nghiêm tiên sinh lúc nãy gọi điện về dặn dò chúng tôi không được để cho cô đi, nói nếu như thấy cô muốn ra ngoài thì phải ngăn cản đợi ngài ấy về, ngài ấy có chuyện muốn thương lượng với cô.”
Trái tim Diệp Nhiên đột nhiên nhảy dựng lên, cô kìm nén lại sự khẩn trương của mình, mặt không đổi sắc mà nói dối: “Vừa rồi tôi và bác ấy đã nói chuyện điện thoại rồi, chuyện muốn bàn bạc cũng đã nói xong trong điện thoại luôn rồi.”
“Ba mẹ tôi ở nhà đang chờ tôi về ăn cơm trưa, dì Ngô, tôi đi trước đây.”
Dì Ngô cũng không thể tiếp tục ngăn cản cô được, Diệp Nhiên nhanh chân mà đi ra phía cửa giống như sau lưng đang có ma quỷ đuổi theo cô vậy, nhanh lên, chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa này, cô sẽ không bao giờ quay lại nơi quỷ quái có Nghiêm Lâm Sâm này nữa.
Có một thân hình cao lớn xuất hiện ở cửa đem tất cả ánh mặt trời che lại, làm cho trước mắt Diệp Nhiên tối sầm lại, khi thấy rõ được người đứng trước mặt mình là ai… Khuôn mặt nhỏ của cô cũng đã biến thành một màu trắng.
“Sao lại gấp gáp như vậy?” Giày da bước lên sàn nhà sạch bóng đến mức phản quang, trên mặt Nghiêm Lâm Sâm không có biểu cảm gì hỏi dì Ngô: “Cơm trưa đã chuẩn bị xong chưa?”
Dì Ngô gật gật đầu sau đó đi vào trong phòng bếp.
“Ăn cơm.” Nghiêm Lâm Sâm không nóng không lạnh mà phun ra hai chữ.