Chương 6:

“…. A ha…. Đừng liếʍ…. Đầu lưỡi… Ưm a a…” Cô dùng khuỷu tay mà khởi động nửa người trên ngồi dậy, cô vặn vẹo muốn thoát khỏi đầu lưỡi của người đàn ông đang liếʍ láp tiểu huyệt, a a a ha ha mà nhỏ giọng yêu kiều rêи ɾỉ:

“Anh mới vừa bắn vào trong đó… A ha… Anh sao lại liếʍ…. A a s… Không chê sao….?”

“Tiểu huyệt Nhiên Nhiên thơm thơm mềm mềm, giống như một bông hoa nhỏ vậy, ông xã chỉ sợ yêu thương không đủ, làm sao sẽ ghét bỏ cơ chứ?” Nghiêm Tiêu vùi đầu vào giữa hai chân cô mà liếʍ mυ"ŧ, anh vươn ra đầu lưỡi mềm mại mà liếʍ tiểu huyệt cho cô, từng ngụm từng ngụm mà nuốt hết nước hoa thơm ngọt vào trong bụng.

Miệng đầy chất lỏng mà rời khỏi tiểu huyệt, Nghiêm Tiêu ngồi ở trên giường, bế cô gái trắng như tuyết lại mềm mại như không xương đặt lên hai chân của mình, qυყ đầυ màu đỏ tươi bóng loáng đặt ngay bên ngoài miệng tiểu huyệt ướŧ áŧ của cô, anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô xoa xoa dươиɠ ѵậŧ to lớn, giọng nói trầm thấp mà gợi cảm:

“Giúp ông xã xoa xoa dươиɠ ѵậŧ.”

Diệp Nhiên thuận theo mà nắm lấy cây côn ŧᏂịŧ nổi đầy gân xanh kia vuốt ve, khuôn mặt dựa vào trên vai anh, khuôn mặt ở một nơi Nghiêm Tiêu không nhìn thấy được… Thần sắc mê man…

Đại khái chính là mới bốn giờ sáng Nghiêm Tiêu đã tỉnh lại, cùng thức tỉnh với anh còn có cây côn ŧᏂịŧ thô dài này. Vừa tỉnh lại đã bắt đầu có tiết tấu mà ra ra vào vào trong đường đi chật hẹp. Một lúc sau môi âʍ ɦộ cũng đã bị chơi đến sưng lên một mảnh đỏ âu, mà côn ŧᏂịŧ của anh vẫn còn không biết mệt mỏi mà ra ra vào vào.

Cô là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với Nghiêm Tiêu, Nghiêm Tiêu rất tin tưởng cô, đối với chuyện không có máu xử nữ, anh chỉ nghĩ lầm Diệp Nhiên chính là loại màиɠ ŧяiиɧ bị chọc thủng nhưng lại không có máu.

Bởi vì mới mấy ngày trước hôn lễ, ngón tay anh còn đi vào trong tiểu huyệt của cô, ‘Không cẩn thận’ mà cảm thụ một chút lá chắn mỏng manh kia.

Nghiêm Tiêu có một điều hối hận, chính là tối hôm qua anh uống đến quá say, không cẩn thận mà cảm nhận giây phút phá thân đặc biệt đó… Dù sao cũng chỉ là trong một cái chớp mắt như vậy…

Diệp Nhiên không dám nói cho Nghiêm Tiêu biết sự thật, cô cũng không có muốn làm tổn thương anh, chỉ có thể âm thầm mà gửi hy vọng lên người Nghiêm Lâm Sâm, có thể đừng đem chuyện tối hôm qua mà nói với Nghiêm Tiêu… Có thể ngậm miệng lại xem như mọi chuyện như chưa từng xảy ra.

Cái trán chống lên vai anh, cô chăm chú nhìn vào miệng âʍ đa͙σ đã bị côn ŧᏂịŧ thô to chậm rãi căng ra thành hình chữ O, lẩm bẩm mở miệng: “Nghiêm Tiêu… Anh lại cứng nữa rồi sao?… Sẽ cắm em tới hư mất…”

“Cắm không hư… Nhiên Nhiên tiểu bức dùng mãi cũng không hư…” Nghiêm Tiêu nâng lên cặp mông nhỏ tròn trịa của cô, hất mạnh hông mà cắm đi vào, anh nặng nề mà thở ra một hơi sảng khoái, trên đùa cô: “Ông xã mỗi ngày đều sẽ chơi em, đem tiểu bức thọc cho co giãn ra, sau này Nhiên Nhiên sinh bảo bảo sẽ dễ dàng hơn…”

“Không được, không thể mỗi ngày… Côn ŧᏂịŧ anh lớn như vậy… Hơn nữa còn lại cứng lại lớn lên nữa…”

Ngón tay nâng cằm cô lên, đôi mắt Nghiêm Tiêu rực rỡ lấp lánh, giọng nói rất là tự hào mà khıêυ khí©h: “Côn ŧᏂịŧ ông xã lớn như vậy, không phải là để cho cái miệng nhỏ ham ăn của em… Ăn đến no căng hay sao?”

Diệp Nhiên thấy không thể nói lại anh, đành phải ngậm lại cái miệng nhỏ, lại bị anh từ dưới lên trên mà đỉnh động đến nỗi hai bầu vυ" cũng nảy lên như bị sóng đánh, cô tách ra hai chân mà ngồi lên hông của Nghiêm Tiêu, hai cặp chân dài banh đến thẳng tắp, dâʍ ŧᏂủy̠ giống như đi tiểu mà từ trong tiểu huyệt phun trào ra.

Hai người triền miên mà làʍ t̠ìиɦ ở trên giường nữa ngày, bữa sáng và bữa trưa cũng chưa có ăn, Diệp Nhiên vừa mệt vừa đói…

Nơi riêng tư đã sưng đỏ, âm hạch từ bên trong cao cao mà ló đầu ra ngoài, mặc qυầи ɭóŧ vào liền bị cọ xát đến nóng rát… Đau đến chịu không được, cô đau quá nên cũng không thèm mặc qυầи ɭóŧ luôn, loại vải dệt tinh tế mềm mại nhất cũng không được.

Đều tại anh hết, cô đã nói ‘không cần đừng cắm’, vậy mà anh vẫn mạnh mẽ đùa bỡn hạ thể cô, ngậm lấy âm hạch hút hút cắn cắn, dùng dươиɠ ѵậŧ chơi tiểu huyệt còn chưa đủ, còn muốn xoa bóp tiểu đậu đậu của cô.

Một căn biệt thự to như vậy chỉ có hai người đàn ông làm chủ, lúc này đã qua mười hai giờ trưa, biệt thự nhìn vô cùng trống trải. Diệp Nhiên và Nghiêm Tiêu nắm tay nhau đi vào nhà ăn, dọc theo đường đi cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, cô sợ gặp được Nghiêm Lâm Sâm.

Đêm hôm qua, cô đi nhầm phòng mà kịch liệt làʍ t̠ìиɦ cùng với Nghiêm Lâm Sâm. Cho dù lúc đó lén lúc không có ai phát hiện ra, cho dù chuyện đó chỉ có hai người họ biết, nhưng Diệp Nhiên càng cảm thấy sợ hãi bởi vì ông ấy đã nói một câu ‘Nhiên Nhiên, lại làm thêm vài lần với tôi đi…’ câu nói đó như là thần chú vậy… Vẫn luôn vang vọng ở bên tai của cô, ông liếʍ mυ"ŧ đầṳ ѵú cô, cánh tay ôm lấy vòng eo cô, mỗi khi nhớ lại này đó sự tình, cả người Diệp Nhiên đều run rẩy lên.

Nếu như mà hiện tại gặp phải Nghiêm Lâm Sâm, trái tim cô sẽ khẩn trương đến nổ mạnh luôn mất.

“Nghiêm Tiêu, em muốn cùng anh đi hưởng tuần trăng mật sớm một chút, hôm nay đi luôn được không anh?”

“Hôm nay?” Nghiêm Tiêu để muỗng xuống, rút khăn giấy lau lau vết dầu dính trên khóe miệng, ánh mắt mềm mại mà nhìn về phía Diệp Nhiên: “Vội vàng quá rồi, Nhiên Nhiên, nhưng mà Nghiêm Lâm…. Ba chưa có cho anh kỳ nghỉ phép hưởng tuần trăng mật.”

“Không có kỳ nghỉ hưởng tuần trăng mật sao?” Diệp Nhiên kinh ngạc, đôi mắt trên khuôn mặt trắng tinh xinh đẹp trợn tròn lên, Nghiêm Tiêu nhìn vào trong mắt lại chỉ thấy vô cùng đáng yêu.

“Hiện tại thì không có, sau này sẽ bồi thường cho em.” Tiếng chân ghế dựa ma sát với nền nhà tạo thành một âm thanh thật dài, Nghiêm Tiêu ngồi xổm xuống ở giữa khe hở của ghế ăn và bàn ăn, tách ra đôi chân dài của Diệp Nhiên, tay anh mem theo cặp đùi trơn bóng của cô mà lần mò lên trên.

“Anh làm gì vậy?” Cái tay kia đã nhấc lên làn váy của cô, xoa bóp bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đang sưng đỏ của cô…

Diệp Nhiên rùng mình, một tay túm chặt lại váy kéo xuống, một tay nắm lấy tay của Nghiêm Tiêu không cho anh động đậy, còn phải quay đầu nhìn xem có ai đi vào nhà ăn hay không.

“Nhiên Nhiên dâʍ đãиɠ, tại sao lại không mặc qυầи ɭóŧ?” Anh đã biết còn cố hỏi: “Để tiểu huyệt tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy đi tới đi lui khắp nhà, là đang mong chờ ông xã cắm vào sao?”

“Không phải là anh không cho em mặc hay sao?” Hai má cô đỏ ửng không biết là do tức giận hay là do xấu hổ, cô đem giọng nói ép xuống mức thấp nhất: “Không thể làm ở đây được, sẽ bị người ta thấy…”