Cô vừa hôn môi vừa nói đứt quãng: “Ông xã… Bắn vào trong người em thật nhiều, em có thể mang thai bảo bảo không….”
“Không được.” Nghiêm Lâm Sâm trả lời, anh nheo lại đôi mắt, tư vị của Diệp Nhiên thật mê người, làm anh muốn nếm thêm một lần lại một lần, anh vậy mà lại có chút trầm mê.
Anh trời sinh đã phong lưu, chuyện tìиɧ ɖu͙© nam nữ cũng thật phóng túng, với chuyện trời xui đất khiến mà lăn giường với vợ của con trai, chuyện này anh cũng không có cảm giác tội lỗi gì.
Anh nằm thẳng ở trên giường, trên thân hình tuấn đỉnh thon dài có một cô gái nhỏ đang nằm bò lên, thân hình cô gái nhỏ thật mềm mại gợi cảm, cô đang hôn lên khuôn mặt anh, thành kính mà dân lên đôi môi đỏ hôn thật nồng nhiệt.
Côn ŧᏂịŧ từ trong tiểu huyệt thoát ra ngoài, đột nhiên mất đi cảm giác no căng làm Diệp Nhiên thấy hơi khó chịu mà vặn vẹo mông.
Bỗng nhiên, cặp mông nhỏ bị bàn tay nóng bỏng của người đàn ông bắt lấy, hoa cúc hồng hồng bị ngón tay vuốt ve chơi đùa, làm cô xấu hổ đến khuôn mặt đỏ hồng lên, lại nghe anh hỏi:
“Nhiên Nhiên năm nay hai mươi tuổi chưa?”
“Mấy tháng trước mới vừa sinh nhật hai mươi tuổi mà, anh làm sao lại không nhớ ngày cầu hôn cũng là sinh nhật em chứ?” Diệp Nhiên tức giận đến phải bóp bóp lấy gương mặt anh.
Mới hai mươi tuổi sao? Nghiêm Lâm Sâm ánh mắt ẩn ẩn lộ ra tia sáng, còn chưa bằng một nửa tuổi so với anh, khó trách thân mình lại mềm mại mê người đến vậy.
Nghiêm Lâm Sâm trấn an mà xoa bóρ ѵú cho cô, cọ cọ côn ŧᏂịŧ cứng rắn nóng bỏng vào hông cô, cười khẽ mà hỏi: “Nhiên Nhiên còn muốn ăn côn ŧᏂịŧ lớn nữa không?”
Không khí vô cùng ái muội nóng bỏng, họ không thấy rõ khuôn mặt của nhau, nhưng hai thân thể lại ôm chặt lấy nhau truyền cho nhau hơi ấm, Diệp Nhiên vừa định trả lời “Muốn”, lại nghe thấy ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa.
Nghiêm Lâm Sâm xuống giường, bật đèn, đi vào phòng tắm tìm một cái khăn tắm mà quấn quanh phần eo xong mới đi ra mở cửa, sắc mặt anh lạnh lùng, nhìn người đứng ở cửa rõ ràng lộ ra cảm giác không vui.
“Nghiêm đổng.” Người đàn ông tay phải cầm công văn đầu tiên là gọi một tiếng đầy cung kính, sau đó mới nghiêng người tránh ra, lộ ra phía sau lưng một cô gái có dáng người bốc lửa, anh ta dùng mu bàn tay mà xoa xoa mồ hôi trên trán:
“Lên xe được nữa đường thì xảy ra chuyện, gọi điện cho anh Hà nửa tiếng mới gọi được.”
“Lăn trở về đi.”
Môi mỏng Nghiêm Lâm Sâm khẽ mở, anh nghiêng người dựa vào khung cửa gỗ đỏ, sợi tóc đen bóng nhuận, nửa người trên trần trụi tinh tráng rắn chắc, trên người không có một chút nào giống với một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi.
“Còn muốn tôi nói thêm lần nữa?” Anh nhướng mày mà nhìn khuôn mặt sợ hãi của cấp dưới.
Ông chủ không thể cứ để người đi như vậy được, Trương Lý trộm liếc mắt nhìn ông chủ nhà mình một cái, mặt mày tràn đầy xuân sắc, chứng tỏ tâm trạng đang rất sung sướиɠ, đã thỏa mãn nhu cầu rồi?
Ông chủ nhà mình đáng sợ như thế nào Trương Lý đã từng thể nghiệm qua rồi, một đôi mắt đen sâu không thấy đáy xuyên thấu qua mắt kính mà nhìn chằm chằm vào mình, không nói lời nào, mặt vô biểu tình, nhưng khí thế cường đại là vô hình mà tạo ra áp lực, có thể làm người sợ hãi đến run rẩy.
Trương Lý mang theo cô gái phía sau lưng nhanh nhẹn mà lăn đi, mà lúc này trong phòng, Diệp Nhiên đã nghe rõ ràng được cuộc trò chuyện bên ngoài cửa, cô giấu mình trong chăn cả người lạnh run lên.
Nghiêm đổng? Cô chỉ nghe qua có một người được gọi là Nghiêm đổng! Cô sợ hãi mà trốn vào trong chăn.
Đêm tân hôn cô chờ mong đã lâu không ngờ lại cùng với ba của ông xã mình lăn giường, máu xử nữ cũng không dính vào trên dươиɠ ѵậŧ người đàn ông cô yêu.
Diệp Nhiên trốn vào trong tấm chăn mỏng mà nhẹ giọng nức nở, nước mắt chảy ra từ khe hở ngón tay chảy xuống gối, tâm tình của cô đã khô như tro tàn.
Một trận gió lạnh phất qua, chăn mỏng ở trên người bị người đàn ông mở ra.
Cô vừa giận vừa hận mà cuộn tròn lại thân thể, không dám ngẩng đầu, không biết làm sao để đối mặt với người đàn ông đang đứng ở trước giường.
“Nghiêm Tiêu sắp về rồi đó.” Anh cúi người một bàn tay chống giường, một bàn tay lau nước mắt còn chưa khô trên khuôn mặt nhỏ của cô gái: “Em vẫn muốn nằm ở trên giường của tôi hay sao?”
Anh cười rộ lên trên khóe mắt có một ít vết nhăn, nhìn vào lại thấy rất thành thục và phong độ, chỉ là lời nói của anh ta chợt ngừng lại một chút, sau đó lại không có ý tốt mà nói tiếp:
“Lăn giường với ba của Nghiêm Tiêu rồi còn có thể yên tâm thoải mái mà gả cho Nghiêm Tiêu sao? Nếu không hãy trực tiếp ly hôn với Nghiêm Tiêu đi, tôi sẽ nuôi dưỡng em.”
Ánh đèn sáng chói đâm vào trong đôi mắt của Diệp Nhiên đến phát đau, cô chịu đựng đau nhức mà từ trên giường bò dậy, váy cưới đã bị quăng loạn không thể mặc nữa, cô đi chân trần xuống giường chạy vào nhà tắm, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng ngà theo bắp đùi mà chảy xuống tới mắt cá chân, theo bước chân cô mà dính trên sàn nhà.
Cô tìm lấy một cái áo tắm dài mặc lên trên người, đang luống cuống tay chân mà cột dây lưng áo vào, thì lại bị một cánh tay mạnh mẽ cường trán ôm lấy eo nhỏ kéo một cái, cách lớp vải dệt, cô có thể cảm nhận được độ nóng ấm trong lòng ngực người đàn ông.
Ngón tay men theo cổ áo tắm dài kéo ra, lộ ra hai bầu vυ" trắng nõn bị che kín vết đỏ đang run rẩy dưới ánh đèn, lòng bàn tay thô ráp của Nghiêm Lâm Sâm an ủi núʍ ѵú cứng rắn thẳng tắp đỏ thắm của cô, tiếng nói khàn khàn:
“Nhiên Nhiên, tôi vẫn còn chưa có được thỏa mãn.” Nghiêm Lâm Sâm ở trên cổ của cô gái nhỏ mà nhả ra nhiệt khí: “Lại làm với tôi thêm mấy lần….”
Diệp Nhiên tức giận đến cắn chặt hàng răng, thân thể run lên, cô muốn mắng to lên đồ vô sỉ, thế nhưng người đàn ông này khí thế quá mức trấn áp người, cô mới hai mươi tuổi, đứng ở trước mặt ông ta chỉ giống như một con kiến nhỏ bé vậy, cô hoang mang rối loạn không biết phải làm sao mới tốt đây?
“Chú Nghiêm…” Cô vừa khóc vừa run lên bần bật mà cầu xin ông ta: “Nể tình từ nhỏ con đã gọi người một tiếng chú, buông tha cho con đi.”
“Chuyên tối nay là do con sai, là con đi nhầm phòng, con cứ nghĩ rằng cửa có dán chữ hỷ chính là phòng tân hôn của con và Nghiêm Tiêu.”
Diệp Nhiên đè xuống khuất nhục trong lòng mà cầu xin: “Chuyện tối hôm nay xin chú đừng nói với Nghiêm Tiêu, Cháu thật xin lỗi anh ấy, về sau cháu sẽ ly hôn với anh ấy.”
Nghiêm Lâm Sâm không thích cưỡng ép phụ nữ, tuy rằng lúc này anh thật sự rất muốn Diệp Nhiên. Tuy anh phong lưu thành tánh, nhưng đối với chuyện này chính là phải ngươi tình ta nguyên mới cảm thấy vui vẻ, huống chi với diện mạo và địa vị của anh, muốn một người phụ nữ như thế nào mà không có…. Cưỡng ép một người phụ nữ quá mất phong độ.
Anh yêu thương mà nâng lên cặρ √υ" của Diệp Nhiên, từ phía sau lưng cô mà cúi người xuống, ôm lấy hai đầṳ ѵú liếʍ mυ"ŧ cho đến khi nó sung huyết đỏ tươi run run lên mới chịu buông ra.
“Tôi không thích cưỡng ép phụ nữ, cũng tin rằng em sẽ đưa ra lựa chọn chính xác.” Nghiêm Lâm Sâm kéo áo tắm lên cho cô gái, nhìn cô thất tha thất thiểu mà rời đi.