Chương 2:

Diệp Nhiên uống nhiều rượu quá nên đầu còn có chút choáng váng, cô được tài xế đưa về biệt thự, vào tới nhà cô mệt đến nỗi cũng không còn sức lực mà rửa mặt, tùy tiện mà đá rơi giày cao gót trên chân xuống, mơ mơ hồ hồ mà đi lên phòng tân hôn trên lầu hai.

Cô đã vô cùng mệt mỏi, nhìn thấy trên cửa một căn phòng có dán một chữ hỷ đỏ tươi, cũng không thèm tự hỏi mà đẩy cửa đi vào, bò lên trên chiếc giường mềm mại mà nhắm mắt ngủ.

Màn đêm buông xuống, tiệc tối long trọng của hôn lễ được cử hành ở một khách sạn vô cùng sa hoa.

Trên trần nhà toàn bộ là đèn thủy tinh sáng chói, Nghiêm Lâm Sâm lấy khủy tay chống lên trên mặt bàn đá cẩm thạch bóng loáng, dùng ánh mắt mà dọa sợ từng đợt từng đợt mấy cô gái muốn lại gần mời rượu anh, anh cởi ra nút áo trên cùng và kéo cà vạt xuống thấp, bước nhanh ra khỏi tiệc tối.

Quá nhàm chán, các loại tiệc tối này nghìn lần cũng chỉ có một điệu, mấy cô gái đó cũng vậy, không có gì mới mẻ mà cứ đi tới đi lui liếc mắt đưa tình, anh đã sớm không có gì hứng thú nữa rồi.

Có lẽ là nên đổi một khẩu vị mới rồi. Người đàn ông nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cảnh sắc không ngừng lùi về phía sau, đôi mắt anh nheo lại.

Người mẫu dáng người bốc lửa ăn lâu rồi thành ra cũng thấy chán. Hay là trong khoảng thời gian này bao một cái nữ sinh viên thanh thuần không rành thế sự… Xem ra cũng không tồi.

Thuần thục mà bật lửa châm một điếu thuốc lá, Nghiêm Lâm Sâm nhả ra sương khói mờ mịt mà nghiêng đầu, mở miệng âm thanh đã khàn khàn: “Anh Hà, Anh biết Mễ Quốc Tân đã nghiên cứu phát minh ra một loại thuốc tên là TS-1 không?”

“Ông chủ sao vậy? Tôi không rõ lắm.” Anh Hà lái xe hiền hậu mà cười, ngẩng đầu nhìn vào kính chiếu hậu, nhìn Nghiêm Lâm Sâm không rõ mà hỏi: “Đó là thuốc gì?”

“Là thuốc kí©ɧ ɖụ©.” Anh bực bội mà gỡ xuống mắt kính vàng trên mặt, khi ngẩng đầu lên hai mắt đã nổi lên màu đỏ, xung quanh khóe mắt có một ít nếp nhăn rất nhỏ: “Một loại thuốc cực mạnh, sau khi uống vào sẽ không ngay lập tức phát tác, nhưng một khi đã phát tác thì sẽ mất đi lý trí.”

“Vậy làm sao bây giờ? Ông chủ?” Anh Hà có chút khẩn trương: “Tôi trước tiên đưa ông về khách sạn, lại cho người đi tìm một người đưa tới.”

“Còn bao lâu nữa mới về đến nhà?” Nghiêm Lâm Sâm nhìn độ cung dưới háng mà hỏi.

“Tầm hai mươi phút nữa.”

“Đi về biệt thự trước đi.” Người bị trúng xuân dược so với tài xế còn bình tĩnh hơn, giọng nói anh thô lệ, ngữ khí lại không có chút phập phồng nào: “Gọi điện thoại cho Trương Lý, kêu anh ta tìm một cô gái sạch sẽ đem đến phòng của tôi.”

“Được, tôi làm ngay.” Anh Hà đáp, lấy ra điện thoại gọi cho Trương Lý.

Chiếc xe Maybach màu đen phóng nhanh vào trong biệt thự sau đó thắng gấp lại, cửa xe nhẹ nhàng được người ngồi bên trong mở ra, giày da bóng loáng bước lên trên mặt đất, Nghiêm Lâm Sâm thở hổn hển mà đi lên lầu hai.

Thân thể đang tản ra hơi thở nóng bỏng đến kinh người, trên mặt anh đã đỏ bừng, còn chưa có đến phòng anh đã cởi ra áo ngoài, cà vạt, tây trang, áo sowmi….

Răng rắc một tiếng vặn mở ra cửa phòng, trong phòng chưa có bật đèn nên vô cùng tối tăm, ngón tay anh mới vừa chạm vào công tắc còn chưa có bật lên trong lòng ngực đột nhiên có một cơ thể mềm mại thơm ngát nhào vào… Là một cô gái!

Khi cửa phòng bị mở ra tiếng động đó đã đánh thức Diệp Nhiên đang ngủ say, trong bóng tối cô nghe thấy tiếng thở dốc của một người đàn ông, một tiếng so với một tiếng trầm thấm hơn.

Cô theo hướng phát ra âm thanh mà tìm được anh, cổ tay trắng nõn câu lấy cổ anh, hai chân kẹp lên vòng eo tinh tráng của anh.

Cô gái này tới nhanh vậy sao? Người phụ nữ mềm mại trong lòng ngực khiến Nghiêm Lâm Sâm kinh ngạc, nhưng nghĩ tới chắc là cấp dưới của anh làm việc có hiệu suất, cho nên sự kinh ngạc đó đã bị anh dễ dàng bỏ qua, ngay sau đó chính là du͙© vọиɠ mãnh liệt đã thiêu đốt đi lý trí của anh.

“Đang mặc váy cưới sao? Muốn chơi play tình thú?” Anh cười khẽ hai tiếng, lại nói: “Tiểu dâʍ đãиɠ khát tình?”

Nghiêm Lâm Sâm đem cô áp đảo lên trên chiếc giường lớn mềm mại co dãn, bàn tay giơ lên xé nát một tầng vải dệt, anh nắm lấy một miếng vải trước ngực cô gái, đang tính toán trực tiếp xé mở.

“Đừng.”

Tiếng vải dệt bị xé rách làm cho Diệp Nghiên cực kỳ đau lòng, đây là váy cưới cô đã lựa chọn rất lâu mới chọn được.

Cô nắm lấy bàn tay người đàn ông, cánh môi hồng nhuận hôn lên trên môi của người đàn ông đang phát ra mùi rượu, rồi mới duỗi tay về phía sau lưng đem khóa kéo xuống, tự mình cởi bỏ ra váy cưới.

Anh cảm nhận được nụ hôn mềm mại của cô gái, Nghiêm Lâm Sâm đôi mắt không vui mà nheo lại. Trương Lý không dạy quy củ cho cô gái này sao? Không biết anh rất chán ghét chuyện hôn môi khi lên giường làʍ t̠ìиɦ với phụ nữ sao?

Hạ thân đang trướng đau nhắc nhở anh đang rất cấp bách, anh cần phải phát tiết ngay, trong lòng lại có chút do dự, một cô gái không có quy củ không xứng được nằm trên giường của anh!

Diệp Nghiên không biết trong lòng người đàn ông đang suy nghĩ, ánh đèn mỏng manh ngoài cửa sổ chỉ đủ để cô thấy đại khái hình dáng của người đàn ông, cô cho rằng anh chính là Nghiêm Tiêu, Khát vọng muốn có anh lâu như vậy rồi, hiện tại cô chỉ muốn cùng anh hoan độ đêm tân hôn.

Cô năm nay đã được hai mươi mốt tuổi, vẫn còn học năm ba đại học, chưa ra khỏi cổng trường đã được gả cho người ta làm vợ.

Tất cả cũng chỉ vì Nghiêm Tiêu. Nghiêm Tiêu lớn hơn cô năm tuổi, khi còn nhỏ sống chung trong một khu biệt thự. Hai người từ khi còn nhỏ tình cảm đã rất sâu đậm, cho dù sau này Nghiêm gia chuyển đến khu biệt thự cao cấp nhất thành phố C, hai người vẫn liên tục liên hệ không có gián đoạn.

Sau khi lớn lên thuận lý thành chương mà trở thành người yêu, cũng đã từng đi khách sạn thuê phòng, sờ sờ cọ cọ linh tinh làm này làm nọ cũng đã không có ít. Nhưng mà nơi đó của Nghiêm Tiêu quá lớn, cô lại sợ đau lại hay giận, lúc nào mắt cũng tràn đầy nước mắt làm cho Nghiêm Tiêu luyến tiếc thương tình mà không đi vào.

Nghiêm Tiêu muốn cùng cô kết hôn, lại không được Nghiêm Lâm Sâm cho phép. Cuối cùng hai người họ đạt thành trao đổi, Nghiêm Tiêu phải từ bỏ công ty nhỏ tự mình sáng lập mà về Nghiêm thị đi làm, Nghiêm Lâm Sâm mới cho phép Diệp Nhiên vào cửa.

Diệp Nhiên mới vừa bắt đầu hưởng thụ cuộc sống tự do nên kỳ thật cũng không có nghĩ tới sớm như vậy đã phải đi vào nấm mồ hôn nhân, nhưng bất đắc dĩ Nghiêm Tiêu quá gấp gáp, nghe anh nói là vì Nghiêm Lâm Sâm muốn cho anh và thiên kim của một xí nghiệp khác liên hôn.

Diệp Nghiên vì muốn được ở lâu dài bên cạnh người mình yêu, nên chỉ có thể gật đầu đồng ý.

“Ông xã… Sờ sờ vυ" em…” Cô nằm ở dưới thân người đàn ông giọng nói mềm mại như hoa lan, gập lên đầu gối mượt mà cọ cọ vào chỗ đang phồng lên nóng bỏng dưới lớp quần tây của người đàn ông, tự mình dùng tay xoa vυ" còn nói ra lời nói kiều mị cầu hoan: “Tiểu bức ngứa quá, đã chảy nước rồi, muốn côn ŧᏂịŧ của ông xã cắm vào….”

Mới lạ, thật sự mới lạ, chơi bời nhiều năm rồi, anh đã thật lâu không có gặp được loại phụ nữ lớn mật không sợ anh như vậy.

Không chỉ dám hôn môi anh, còn luôn miệng gọi anh là ông xã, lần đầu tiên được một người phụ nữ mềm giọng gọi ông xã Nghiêm Lâm Sâm cảm giác thật sự mới lạ, trước kia mấy cô gái muôn hình muôn vẻ, nhưng cũng đều sẽ cung cung kính kính mà gọi Nghiêm đổng.

“Em gọi tôi là gì? Lại gọi thêm vài tiếng.” Bàn tay mạnh mẽ mà xoa nắn cặρ √υ" mềm mại của cô gái, há miệng liếʍ mυ"ŧ nhòn nhọn núʍ ѵú, qυყ đầυ cực đại cắm vào khe thịt ở miệng huyệt mà cọ sát.