Chương 19: Sáng sớm tinh mơ

Edit: NP_ICN mình sẽ tiếp tục edit truyện này, mong mọi người ủng hộ theo dõi truyện.

____________________________________

Diệp gia cùng Nghiêm gia địa chỉ ở hai đầu thành phố C, mất ba bốn giờ đi xe, nàng là con gái duy nhất trong nhà, cha mẹ thấy nàng về nhà tất nhiên là vui vô cùng.

“Không biết Nghiêm Lâm Sâm nghĩ như thế nào, con cùng Nghiêm Tiêu mới vừa tân hôn không lâu, hắn sao có thể phải Nghiêm Tiêu xuất ngoại?”

Phòng khách Diệp gia, que đan áo len không ngừng xuyên qua, mẹ Diệp cúi đầu đan áo len màu lam lại bắt đầu trách cứ Diệp Nhiên:

“Lúc trước mẹ và ba con đều không muốn gả con đi, con mới hai mươi tuổi, về sau nam nhân thế nào chả tìm đươc? Dù Nghiêm gia gia nghiệp lớn, nhưng Diệp gia chúng ta cũng không có tâm tư cao vậy.”

“Mẹ có thể hay không bớt lời ngừng lại trong chốc lát?” Diệp Nhiên nhàm chán mà cầm lấy điều khiển từ xa đổi kênh lại nói: “Từ lúc con về nhà đến bây giờ, mẹ đã liên tục nói ba tiếng đồng hồ rồi.”

“Nhiên Nhiên a, con cùng Nghiêm Tiêu tạm thời không tính toán muốn có con ư?”

“Hiện tại còn không có quyết định này.” Diệp Nhiên suy tư một lát, mắt phong quan sát đến sắc mặt mẹ Diệp, nói: “Mẹ, con đã nói muốn cùng Nghiêm Tiêu ly hôn, mẹ……”

“Vậy con cũng đừng về cái nhà này.” Mẹ Diệp buông áo đan, ngoài cười nhưng trong không cười mà mở miệng.

“Ha ha, con chỉ đùa một chút mà thôi.” Diệp Nhiên hậm hực mà xoay đầu, cảm thấy sự tình so với nàng trong tưởng tượng khó hơn nhiều.

“Hôn nhân không phải trò đùa, lúc trước là chính con chết sống phải gả, hiện tại kết hôn bất quá mới một thời gian, nếu dám cùng Nghiêm Tiêu ly hôn, ta coi như không đứa con gái như con.”

“Mẹ thật sự phải nói lời này ư?” Diệp Nhiên đi theo mẹ Diệp đi vào phòng bếp, nàng lay lay cánh tay mẹ Diệp, đi theo bên người mẹ nàng bán manh.

Mẹ Diệp hỏi: “Trường học bên kia xử lý tốt không?”

“Ngày mai về trường học trả phép.”

Lúc trước nàng vì cùng Nghiêm Tiêu kết hôn xin nghỉ một tháng, hiện tại kỳ nghỉ vừa mới hết một phần tư, không có tuần trăng mật, nàng ở trong nhà cũng không có việc gì làm, còn không bằng sớm một chút quay lại trường học.

“Là ở nhà hay là ở gần trường học?”

“Từ trường học về đến nhà phải lái xa mất 2 tiếng.” Diệp Nhiên bưng ly nước lên uống hai hớp, nhuận giọng rồi nói: “Ở gần trường học sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.”

Mẹ Diệp nhìn khuôn mặt con gái tuổi trẻ yêu kiều, nghĩ tới nàng đã kết hôn sự thật liền giận sôi máu, thực ghét bỏ mà đem nàng đẩy ra khỏi phòng bếp, trong miệng thẳng nói:

“Đi ra ngoài đi ra ngoài, đừng quấy rầy ta làm cơm chiều.”

“Vậy con lên mạng tìm xem có nhà thuê thích hợp không.” Diệp Nhiên cầm lấy di động, màn hình chợt lóe, nàng nhận được một tin nhắn từ số điện thoại lạ.

“Đang ở chỗ nào?”

Trực giác làm nàng biết đây là ai, nhưng không muốn trả lời, trong đầu bỗng nhiên rối loạn, Diệp Nhiên đưa điện thoại di động ném lên trên sô pha, điển hình đà điểu tâm thái.

Khi ăn bữa tối nàng thất thần, chỉ cần bốn chữ, nàng có thể cảm thấy trong giọng nói của nam nhân đạm nhiên cất giấu gió nổi mây phun như thế nào. Nhưng suốt một buổi tối, ngoại trừ cái tin nhắn kia cùng Nghiêm Tiêu gọi điện thoại tới, di động liền không vang lên gì nữa.

Kỳ thật là nàng đa tâm đi, có lẽ ở trong mắt lão nam nhân trong vạn bông hoa, nàng chỉ là một bông hoa có chút tư sắc thu hút ong mật mà thôi, cũng không quan trọng. Bằng không, như thế nào nàng rời nhà cả đêm, Nghiêm Lâm Sâm chỉ gửi một tin nhắn có bốn chữ.

Diệp Nhiên trong lòng bắt đầu chua xót, đêm đó liền mất ngủ.

Lão nam nhân thật sự thủ đoạn cao tay chơi nàng, hắn mặt ngoài vẫn luôn là từng bước ép sát, trên thực tế nàng mới là bị rơi vào trầm luân trước.

Từng bước ép sát chính là hắn, tại đây trong trò chơi tình yêu, nắm giữ quyền chủ động cũng là hắn.

Nghiêm Tiêu từng cùng nàng nói qua, trong vòng loạn thật sự, hắn cùng những người gọi là bằng hữu đó, coi trọng một nữ nhân đều dùng hết thủ đoạn ngủ trước rồi nói, làm sao có thời giờ đi chơi cái gì mà chuyện xưa đơn thuần luyến ái?

Nghiêm Lâm Sâm đối với nàng, hẳn là như thế đi.

Trong lòng còn nhớ đi đến trường học trả phép, Diệp Nhiên tỉnh dậy sớm rời giường nhưng mẹ Diệp còn dậy sớm hơn đi gọi nàng.

Bên ngoài bầu trời còn lộ ra u lam, trong thành phố lập loè đèn nê ông vừa mới tắt, Diệp Nhiên dựa cửa sổ, ngửa đầu khi còn thấy nơi xa màn trời treo một vòng mông lung đạm viên.

“Nhiên Nhiên, mau rời giường.” Mẹ Diệp gõ cửa phòng nàng, đứng ở cửa hô: “Mau ra đây, con xem ai tới?”

Mẹ Diệp âm điệu có chút cao, Diệp Nhiên trong lòng đột nhiên phát lên một loại dự cảm bất an.

Diệp Nhiên nỗ lực bình tâm tĩnh khí, chậm rãi đi đến phòng khách, thấy ngồi ở trên sô pha thân ảnh cao lớn nháy mắt hai cái đùi tức khắc nhũn ra, sáng sớm tinh mơ, nàng kỳ thật rất sợ thấy hắn.

“Thúc……” Ý thức được mẹ Diệp ở bên, nàng đem cái chữ kia nuốt xuống, ngoan ngoãn kêu: “Ba.”

Vẫn luôn sờ dây đồng hồ nam nhân ngẩng đầu, nữ hài mặc bộ đồ hai dây màu xanh, lộ ra bờ vai bóng loáng ngọc nhuận.

Nàng đang khẩn trương, bởi vì thực rõ ràng, xương quai xanh theo hô hấp dồn dập phập phồng.

Nghiêm Lâm Sâm nhìn nhìn đột nhiên thay đổi dáng ngồi, đùi phải vắt lên trên đùi bên trái, nhếch chân bắt chéo.

Diệp Nhiên theo bản năng nhìn đũng quần hắn.

“Mẹ Nhiên Nhiên.” Nghiêm Lâm Sâm dời ánh mắt, rất có phong phạm trưởng bối mà đối với mẹ Diệp nói: “Tôi là tới cửa xin lỗi, Nghiêm gia bạc đãi tiểu Nhiên tôi hiểu rõ làm con bé bị ủy khuất, một mình trở về nhà mẹ đẻ.”

Hắn lời này ngoài sáng là ở xin lỗi, âm thầm lại là chỉ trích Diệp Nhiên không hiểu chuyện hiềm nghi, ngữ khí thành khẩn vô cùng, làm mẹ Diệp không nghi ngờ hắn, cả giận nói: “Nhiên Nhiên, con trước khi trở về sao lại không nói cho ba Nghiêm con?”

Ba ba? Cái gì ba ba? Trên giường gọi được cái loại ba ba này sao.

Thấy mẹ Diệp tức giận nàng âm thầm suy nghĩ, lúc này mới chú ý tới trong phòng khách một đống quà tặng, nghĩ thầm hắn cái này mặt ngoài ‘ xin lỗi ’ làm được có đủ.

“Thực xin lỗi.” Nàng thực không có thành ý mà khom lưng xin lỗi.