Chương 14:

Con? Con sao? Thân hình Diệp Nhiên cứng đờ, ngay sau đó lấy tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ thô to không cho chú ấy tiếp tục cắm vào nữa, dưới đáy mắt vẫn còn cảm xúc mê ly: “Không được, cháu sẽ không sinh con cho chú…”

“Con chỉ có thể sinh bảo bảo cho Nghiêm Tiêu…”

Ánh mắt đen vô cùng thâm thúy âm trầm mà nhìn chằm chằm vào cô gái dưới thân, cuối cùng Nghiêm Lâm Sâm phát ra một tiếng cười trầm thấp lạnh lùng, anh buông cô ra, đem côn ŧᏂịŧ to lớn ngăm đen rút ra khỏi tiểu huyệt.

Người đàn ông khom lưng nhặt lên quần áo vứt trên mặt đất mặc vào, anh nâng cánh tay lên mặc vào tay áo, toàn bộ cơ ngực rắn chắc và vòng eo mê người đã bị áo sơ mi che lại, ánh mắt anh lạnh lùng không xem ai ra gì liếc qua nhìn Diệp Nhiên một cái, xoay người lại đưa lưng về phía cô mới bắt đầu mặc qυầи ɭóŧ vào.

Diệp Nhiên còn nghĩ rằng Nghiêm Lâm Sâm sẽ cưỡng chế cô để cắm vào, hiện tại lại chỉ biết trố mắt mà nhìn người đàn ông này thay đổi sắc mặt, cô không biết vì sao chú ấy lại có thể lập tức rút dươиɠ ѵậŧ ra như vậy, cũng không có một chút do dự nào.

Hiện tại thân thể cô vẫn còn lưu lại cảm giác được côn ŧᏂịŧ to lớn nóng hổi thọc vào tiểu huyệt, Diệp Nhiên ẩn ẩn có chút hối hận, thật ra chỉ cần Nghiêm Lâm Sâm biểu hiện cứng rắn thêm một chút nữa, chỉ cần chú ấy nói thêm hai câu rồi cứ thế cắm vào, cô cũng sẽ không có kháng cự, bởi vì cô thật sự… Rất muốn làʍ t̠ìиɦ với chú ấy.

Cô dù sao cũng là con gái nha! Làm sao có thể dâʍ đãиɠ đến mức có thể tùy ý rộng mở hai chân, để cho người ba chồng trên danh nghĩa này cắm dươиɠ ѵậŧ vào? Tuy là cô cũng rất muốn nhưng mà cô cũng phải làm bộ rụt rè một chút… Dù thèm muốn chết còn phải giả bộ cự tuyệt.

Người đàn ông bình thường ngang ngược tung hoành trên thương trường vào giờ phút quan trọng như vậy lại dứt khoát mà rút ra rời đi? Diệp Nhiên vô cùng khó hiểu mà nhẹ nhàng gọi: “Chú…”

Nghiêm Lâm Sâm không có trả lời cô, anh còn đang bận đấu tranh với côn ŧᏂịŧ đang đứng thẳng ở giữa hai chân không chịu chui vào trong qυầи ɭóŧ, dươиɠ ѵậŧ thô to đang cương cứng dựng thẳng, anh phải mất một lúc lâu mới có thể miễn cưỡng nhét nó vào.

Anh đứng thẳng người lên. Diệp Nhiên nghĩ đến Nghiêm Lâm Sâm muốn rời khỏi nơi này, dưới đáy mắt hiện lên một vẻ cô đơn mà chính cô cũng không có phát hiện ra.

“Chú… Chú muốn đi đâu?” Diệp Nhiên lấy hết can đảm hỏi.

“Đương nhiên là đi tìm người phụ nữ khác.” Người đàn ông đã mặc xong một thân tây trang vô cùng phẳng phiêu, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt hiện lên sự lạnh nhạt, nhẹ nhàng mà mở miệng, giống như chỉ là đang nói đến một chuyện râu ria không có gì quan trọng.

“À…” Diệp Nhiên rũ xuống lông mi, cảm thấy vô cùng thất vọng, trong lòng cô có một cảm giác xúc động nói không có nên lời.

Nghiêm Lâm Sâm thấy phản ứng của cô lãnh đạm nên cũng ngậm miệng không có nói thêm gì nữa.

Nghe thấy người đàn ông này nói muốn đi tìm phụ nữ khác lên giường, Diệp Nhiên có hơi giật mình, dưới đáy lòng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Hương thơm của hoa bay vào trong chóp mũi của cô thật lâu cũng không có thấy tiêu tan, cô quay đầu lại, nhìn thấy bên cạnh gối đầu có một bông hoa hồng tường vì.

Ngôn ngữ của hoa hồng tường vi chính là tình yêu cuồng nhiệt, tặng cho người mình yêu để biểu đạt nội tâm cháy bỏng của mình.

Bông hoa này là Nghiêm Lâm Sâm mang đến tặng cho cô! Nhân lúc cô ngủ say mà đặt bên cạnh gối đầu của cô!

“Chú, Chú đừng đi!” Bông hoa hồng tường vi này giúp cô có thêm dũng khí, cô chạy nhanh đến cửa ôm chặt lấy vòng eo của Nghiêm Lâm Sâm, khuôn mặt nhỏ dán lên trên lưng chú ấy, nhỏ nhẹ mở miệng: “Chú đừng đi.”

Bàn tay đang nắm lấy then cửa buông lỏng ra, khóe miệng Nghiêm Lâm Sâm giương lên độ cong không có dễ phát hiện, giọng anh trầm thấp: “Không cho chú chạm vào em, cũng không cho chú chạm vào người phụ nữ khác, Diệp Nhiên, em đây cuối cùng là muốn làm cái gì?”

“Thật ra cháu…” Hai tay cô ôm lấy vòng eo của người đàn ông thật chặt, cô ấp úng một chút, cuối cùng lựa chọn không thèm để ý đến bất cứ cái gì nữa, nhắm mắt mà nói lớn: “Thật sự rất muốn được chú làm, cũng rất thích dươиɠ ѵậŧ của chú, lúc làʍ t̠ìиɦ với Nghiêm Tiêu cháu cũng thường xuyên nhớ đến chú.”

“Đêm đó, được hòa vào làm một với chú, được nằm dưới thân chú, là lần đầu tiên cháu cảm nhận được sự vui sướиɠ như vậy.” Cô xấu hổ đến nỗi khuôn mặt đỏ hồng lên, chậm rãi nắm lấy bàn tay của người đàn ông, mười ngón tay đan vào nhau.

“So với làʍ t̠ìиɦ cùng Nghiêm Tiêu, cháu càng thích làʍ t̠ìиɦ với chú hơn. Bởi vì của chú hàng to sài tốt, bởi vì chú lớn lên thật đẹp trai, cháu cũng chỉ là một cô gái nông cạn. Bởi vì cháu biết mình nông cạn, cho nên lúc nhớ đến chú cũng là sẽ thật chán ghét chú, nhưng lại càng là khát vọng chú.”

Trong phòng lúc này vô cùng tối tăm, không có một tiếng động nào, cho nên không có ai nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của Nghiêm Lâm Sâm có tia sáng chợt lóe lên rồi biến mất, bàn tay rũ bên người đang hưng phấn mà khẽ run lên.

“Cho nên, chú có thể đừng đi tìm người phụ nữ khác có được không?” Cô bất an mở miệng: “Lúc trưa chú đã nói với cháu, dươиɠ ѵậŧ thô to của chú sau này chỉ để cho một mình Nhiên Nhiên được hưởng dụng.”

“Cho nên là?” Nghiêm Lâm Sâm xoay người nâng lên cằm của cô gái nhỏ, cúi đầu nhẹ nhàng chống lên cái trán của cô: “Nhiên Nhiên sẽ làm cɧó ©áϊ của chú sao?”

“Cháu…” Diệp Nhiên nhìn người đàn ông, nhẹ nhàng nói: “Cháu không muốn làm cɧó ©áϊ.”

“Vậy thì Nhiên Nhiên muốn như thế nào?”

“Chỉ thao miệng huyệt cũng rất thoải mái.” Cô nâng lên đôi mắt chờ mong cũng rất ngượng ngùng mà nhìn Nghiêm Lâm Sâm nói: “Chú, dùng côn ŧᏂịŧ thao miệng huyệt cũng vô cùng thoải mái, đặc biệt là khi qυყ đầυ cọ xát lên tiểu đậu đậu.”

Cô vùi mặt vào trong ngực người đàn ông, trên chóp mũi tất cả đều là hơi thở thành thục gợi cảm, giọng nói vô cùng mềm mại: “Chú, Nhiên Nhiên muốn được dươиɠ ѵậŧ lớn thao miệng huyệt.”

“Tiểu dâʍ đãиɠ, nói một hồi cuối cùng cũng không phải chỉ có một mình em được sung sướиɠ hay sao?” Nghiêm Lâm Sâm khẽ cười, tiếng cười thật sự sung sướиɠ.

“Nếu như chú không muốn thao miệng huyệt, vậy thì chú mang BCS tiến vào. Cháu không thể mang thai con của chú được.”

“Một là không làm, đã làm thì chú muốn không có gì cản trở.” Anh ôm ngang cô bế lên đi về chiếc giường lớn, cởi ra váy ngủ của cô, bàn tay xoa bóp lấy bộ ngực cao ngất, dâʍ ɭσạи hai bầu vυ" trắng nõn nặng trĩu.

“Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chú chỉ có một chỗ về, chính là toàn bộ bắn vào trong thân thể của em.”

Nghiêm Lâm Sâm nhìn cô gái nhỏ đang mê man không hiểu gì. Anh thật sự là đã đánh giá cao Diệp Nhiên rồi, mười ngày sao? A! Muộn nhất là buổi tối ngày mai, cô gái dâʍ đãиɠ này sẽ phải khóc lóc cầu xin anh phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, cầu xin anh bắn đầy.

Nghiêm Lâm Sâm nhìn vào ánh mắt đang mong chờ của cô gái nhỏ, cúi xuống hôn lên môi cô, hai đầu lưỡi triền miên quấn lấy nhau, chờ đến khi anh đem đôi môi nhỏ kia ăn đến sưng đỏ lên, mới cười nhạt mà phun ra hơi thở nóng bỏng: “Tiểu dâʍ đãиɠ, còn không mau rộng mở tiểu huyệt để chú thao em… Cửa động.”