Chương 12: Mộng xuân

Sau khi xong việc Nghiêm Lâm Sâm lại trở về công ty, Diệp Nhiên một mình trở về phòng tân hôn của mình trên lầu hai, cô nhìn ảnh cưới treo ở trên tường, tâm tư lại vô cùng phức tạp.

Không phải là cô rất kháng cự chuyện làʍ t̠ìиɦ với Nghiêm Lâm Sâm hay sao? Kết quả cuối cùng lại không hề thấy thẹn thùng mà quỳ gối xuống giữa hai chân ông chú già đó, liếʍ côn ŧᏂịŧ ngâm đen, còn vui vẻ như ăn được món ngon mà ra sức liếʍ mυ"ŧ, cuối cùng lúc phun ra qυყ đầυ đã được liếʍ sạch sẽ còn luyến tiếc.

Cô thật sự là quá da^ʍ, là một cô gái da^ʍ hư hỏng.

Diệp Nhiên một bên thì tự phỉ nhổ chính mình, một bên lại vô cùng tỉnh táo mà soa đọa vào, hình như dươиɠ ѵậŧ và khuôn mặt kia của ông chú già đã trở thành thuốc phiện đối với cô rồi.

Diệp nhiên không có nhìn ra được tâm tư của Nghiêm Lâm Sâm, lúc ở nhà ăn chú ấy nói những lời kia… Có thật sự là như vậy không? Có điều chú ấy cũng không có lý do gì để lừa cô cả.

Tất cả mọi chuyện xảy ra một cách quá bất ngờ, bất ngờ giống như lúc nãy Nghiêm Lâm Sâm ôm cô trở về phòng ngủ, còn đè cô lên giường, thô bạo cướp đoạt đi lý trí của cô cùng cô triền miên hôn môi.

Giọng nói khàn khàn hổn hển vẫn như hãy còn văng vẳng bên tai cô, chú ấy ngậm lấy vành tai cô mà nỉ non: “Ngoan ngoãn ở nhà chờ chú trở về, tối nay sẽ cho em ăn no.”

Bởi vì hôm nay cô muốn tiễn Nghiêm Tiêu lên máy bay, nên đã dậy rất sớm, lúc nãy lại lăn qua lộn lại với Nghiêm Lâm Sâm một trận, mặc dù trong lòng rối rắm nhưng nằm trên nệm êm chăn ấm rất nhanh cô liền ngủ rồi.

Từ trước đến nay khi làm việc Nghiêm Lâm Sâm luôn rất tập trung, nhưng buổi chiều ngày hôm nay anh lại không tập trung được, đã thất thần mấy lâng rồi, trong đầu toàn là hình ảnh của cô gái nhỏ mềm mại có thể véo ra nước đang ở trong nhà kia.

Cô gái nhỏ mới lớn vô cùng thuần khiết lại có một thân hình vô cùng bốc lửa, vυ" to, eo nhỏ, mông cong, tiểu huyệt vừa mập mạp trắng trẻo lại còn chặt chẽ nhiều nước, làn da thì mịn màng đến nỗi anh sờ hoài cũng vẫn thấy không đủ.

Một bảo vật mê người như vậy! Anh cầm bút máy trong tay, cặp mắt kính mạ vàng che khuất đi ánh mắt lành lạnh đang phát sáng của anh. Một cô gái dâʍ đãиɠ như Diệp Nhiên, trời sinh chính là để cho dươиɠ ѵậŧ thô to của anh không ngừng cắm vào, chính là dùng để cho anh phát tiết du͙© vọиɠ.

Trên tờ giấy hoa bị vạch ra một đường mực đen của bút máy, làm lãng phí mất một bản hợp đồng vừa mới được đóng dấu.

Ánh mắt anh dừng lại trên nét mực kia, khóe miệng Nghiêm Lâm Sâm lại câu lên mà cười.

Thư kí đứng ở một bên nhìn thấy toàn bộ quá trình đến kinh hãi, là cô đang bị hoa mắt sao? Cô đã làm việc bên cạnh Nghiêm Lâm Sâm mười năm rồi, còn chưa bao giờ thấy được boss nhà mình khi ký hợp đồng mà thất thần bao giờ, thất thần thì cũng thôi đi, còn cười một cách ái muội như vậy là sao đây?

Nghiêm Lâm Sâm giơ tay lên nhìn đồng hồ, bỗng nhiên từ trên ghế đứng dậy cầm lấy áo khoác, bước chân thật dài đi ra ngoài.

“Nghiêm, Nghiêm đổng?” Thư ký ở phía sau lắp bắp gọi.

“Có chuyện gì?” Nghiêm Lâm Sâm quay đầu lại, trên mặt hiện lên sự không kiên nhẫn hỏi.

“Hợp đồng còn chưa có ký xong.”

“Để ngày mai tôi ký.”

Anh gấp gáp chờ không nỗi nữa rồi, muốn gặp cô gái Diệp Nhiên kia, muốn chơi đùa với cô, muốn điên cuồng mà làʍ t̠ìиɦ với cô. Ở chung với cô gái nhỏ này làm anh có cảm giác như trở về thời kỳ thanh xuân thiếu niên.

Cũng không thể nói như vậy, thanh xuân sao? Nghiêm Lâm Sâm tự cười giễu mà nghĩ, nói thật thì thời còn trẻ anh cũng chưa từng cảm nhận qua cảm giác nhiệt huyết sôi trào của thanh xuân, mười mấy tuổi anh đã bắt đầu cùng với mấy đứa bạn trong vòng phú nhị đại ăn chơi lêu lổng, chơi phụ nữ, hút cần sa, đua xe… Mơ mơ màng màng mà sống.

Sau này khi ba anh bị đột quỵ, liệt nửa người, anh vì muốn ổn định lại Nghiêm Thị đang lung lay sắp đổ mà nghĩ học đại học, bị mấy người tự xưng là trưởng giả vũ nhục khinh thường, một mình anh ở trên thương trường lăn lê bò lết nhiều năm, dần dần cũng học được cách suy đoán lòng người, không để suy nghĩ thật sự trong lòng của mình hiện lên trên mặt (Bất động thanh sắc.)

Bây giờ đang là hoàng hôn, ánh mặt trời thật nhẹ nhàng, hoa hồng tường vi đang khoe sắc nở rộ trong hoa viên được gió thổi đung đưa.

Nghiêm Lâm Sâm chạy xe vào trong gara, anh cố ý đi một vòng ra hoa viên bẻ một cây hoa hồng tường vi đẹp nhất.

Bước chân nhẹ nhàng đi lên lầu hai, mở ra phòng ngủ của mình lại không thấy cô gái nhỏ đâu, lúc trưa rõ ràng anh đã ôm Diệp Nhiên về phòng của mình, bây giờ lại không thấy bóng dáng của cô đâu.

Đẩy ra cửa phòng ngủ của cô và Nghiêm Tiêu đi vào trong, vậy mà ngoài ý muốn thấy được cô gái nhỏ đang ngủ say sưa trên giường.

Ánh chiều tà từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng dừng lại trên khuôn mặt nhỏ của Diệp Nhiên, ánh sáng mông lung, cô gái nhỏ khi ngủ nhìn càng thấy ngây thơ và trẻ con hơn lúc bình thường.

Trái tim Nghiêm Lâm Sâm lập tức mềm nhũn, anh đem cây hoa hồng tường vi đặt bên cạnh gối đầu của cô, cúi người xuống, lấy tay lau đi nước miếng dính trên khóe miệng của cô.

Thật là không đáng yêu chút nào, ngủ còn chảy nước miếng…

Diệp Nhiên đang nằm mơ, tất cả mọi chuyện xảy ra bên cạnh cô không có hay biết gì, cô động đậy thân thể, vùi mặt vào trong gối đầu mềm mại, dùng giọng mũi mà lẩm bẩm: “Nghiêm Tiêu… Ông xã…”

Chỉ trong thoáng chốc người đàn ông đứng bên cạnh ánh mắt đã lạnh lùng lại.

Anh có phải nên mạnh mẽ mà đánh thức cô gái đang ngủ say này dậy, tàn nhẫn mà thao làm cô một phen, để cho cô thấy cho rõ ràng người đàn ông đứng trước mặt cô là ai.

Bỗng nhiên Diệp Nhiên bắt đầu hô hấp dồn dập, cơ thể cũng bắt đầu nóng dần lên, cô chính là đang trầm luân trong một cái gọi là mộng xuân, cô và Nghiêm Tiêu đối mặt với nhau hôn môi, anh bắt đầu hôn dần dần xuống dưới vυ" bự, cuối cùng là hôn lên tiểu huyệt đang chảy ra nước đầm đìa.

Cô cảm thấy thật thoải mái, nhưng lại không có hoàn toàn tận hứng, vẫn cảm thấy cơ thể còn không có được hoàn toàn thỏa mãn, tiểu huyệt thật ngứa thật trống rỗng… : “Nghiêm Tiêu, a a a… Ông xã mau cắm dươиɠ ѵậŧ vào thao em đi…”

Cô đá chân lung tung làm cho chăn mềm cũng bị đá văn ra, hôm nay cô mặc một chiếc váy ngủ ren có dây buộc quanh eo, bây giờ váy đã bị cuốn lên tới trên hông, làm lộ ra bờ mông tuyết trắng nhìn vô cùng kí©h thí©ɧ, trong lúc ngủ mơ còn làm ra động tác đón ý nói hùa với dươиɠ ѵậŧ.

Nghiêm Lâm Sâm đứng ở trên đầu giường hít mây nhả khói chăm chú nhìn vào cô gái nhỏ dâʍ đãиɠ đang mộng xuân ở trên giường.