Đầu mùa hè ở Hoành Điếm, hai người mặc bộ đồ cổ trang gồm 3 lớp trong và 3 lớp ngoài, đeo dây cáp bay tới bay lui, căn bản không rảnh tìm kiếm cảm giác khi " Kết hôn."
Có điều cũng không cần như vậy, dù sao cũng chỉ là ngụy trang để bố mẹ hai bên yên tâm.
Chỉ có thế hệ lớn tuổi mới thực sự quan tâm đến nghi thức đó.
Gia đình hai bên không khỏi lo lắng, họ ở Thành Đô, Giang Tây nhưng trái tim thì ở Hoành Điếm, Chiết Giang. Mỗi ngày, Cung Tuấn và Trương Triết Hạn vừa diễn trò vừa nghe điện thoại, trên màn hình điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ đến từ cha mẹ và bạn thân của hai người———cha mẹ cho họ xem bát tự hợp cưới, xem ngày lành tháng tốt để đi đăng kí, bạn bè thì giành nhau chiếm lấy màn hình điện thoại, trách móc cậu không thèm yêu đương, mà trực tiếp tiến tới kết hôn.
Bạn bè Cung Tuấn nói đã lên mạng tìm kiếm chị dâu, anh ta việc gì cùng có thể làm được, Cung Tuấn mày thật lợi hại, mày làm thế nào đoạt được tới tay.
Cung Tuấn liền trả lời, vì thua mạt chược.
Bạn của Trương Triết Hạn nói đã lên mạng tìm chị dâu, lớn lên rất dễ nhìn nhưng giọng hát có hơi khó nghe, Trương Triết Hạn mày thật lợi hại, mày làm thế nào đoạt tới tay.
Trương Triết Hạn trả lời, nửa đêm dâng tới cửa.
Mỗi bên đều cho rằng vị nhà mình mới là 1 và đều tin chắc về điều đó.
Hai bên khi quay xong phim đều có lịch trình nên không thể thể tổ chức đám cưới, bố mẹ hai bên đã quyết định ngày đi đăng kí kết hôn.
Trương Triết Hạn vốn muốn đấu tranh một chút, nói không kịp quay về lấy hộ khẩu, cũng không có hộ khẩu, chờ quay phim sẽ nói sau.
Mẹ anh liền nói sẽ gửi chuyển phát nhanh cho anh, chỉ cần đến Cục dân chính là có thể trực tiếp đăng kí không cần phải quay về Giang Tây, vừa nhìn đã biết là anh lần đầu kết hôn.
Trương Triết Hạn cúp điện thoại xong liền đập Cung Tuấn một cái, anh nói sau này cậu không có việc gì thì ít nghe điện thoại của mẹ anh đi, anh hiện tại nghe cậu và mẹ anh nói giống hệt nhau, thật vô vị.
Cung Tuấn đã sớm giả bộ ngoan ngoan ngoãn, vô lại buông tay xuống, nói không còn cách nào khác mẹ anh thích em như vậy, chỉ hận không thể ném anh đi rồi đưa em về Giang Tây.
"A, mang em về Giang Tây, em không thể ăn cay nên chắc chắn em không phải người Thành Đô, có lẽ đến bún gạo Giang Tây cũng không thể ăn được." Trương Triết Hạn cũng không biết chuyện gì xảy ra với chính mình, ở một chỗ với Cung Tuấn IQ, EQ đều giảm xuống, trực tiếp lấy chuyện cãi nhau làm mục đích của cuộc sống như hồi còn học tiểu học.
Cung Tuấn cũng không khó chịu, chỉ gật đầu cười nói:" Vâng, Trương lão sư có thể ăn cay, vậy lần sau sẽ đưa anh về Thành Đô để anh nếm xem đồ cay thực sự là như thế nào."
Hai người cứ ầm ĩ như vậy, tại mùa hè dùng kính râm, khẩu trang, áo chống nắng đem chính mình quấn thành cái bánh trưng, giẫm lên cái nắng giữa hè bước vào Cục dân chính.
Ban đêm hai người họ ngủ chung một cái giường, bởi vì những cuộc gọi video như máy bay ném bom tới của cha mẹ hai bên. Vừa mới bắt đầu điện thoại của ai vang lên, lên nhanh chóng cầm điện thoại chạy vọt vào phòng đối phương, nằm xuống đắp chăn dựa đầu vào nhau cười giơ giấy đăng kí kết hôn bấm nút nghe một cách lưu loát.
Sau đó, cô Tám dì Bảy cũng lần lượt gọi điện tới, mặc dù phòng của hai người họ ở sát vách nhưng phòng của khách sạn cũng thực sự lớn, cả hai đều không muốn phải chạy đi chạy lại, Trương Triết Hạn dứt khoát lăn vào chăn Cung Tuấn ngủ, uể oải nói:" Chúc mừng đám cưới."
Cung Tuấn vô cùng bận rộn, vài giây sau cái hồng bao trên Wechat liền mở ra, cậu mừng rỡ đến không ngủ được, dựa vào đầu giường mở từng cái hồng bao gửi lời khách sáo, mỉm cười trả lời Trương Triết Hạn:" Chúc mừng, chúc mừng."
"A, anh không nhận hồng bao sao?" Cung Tuấn thấy Trương Triết hạn không có động tĩnh gì, không nhịn được hỏi.
" Ngày mai nhận sau, dù sao cũng không hết hạn trong một đêm." Trương Triết Hạn xoay người, mượn ánh đèn mờ nhìn người đàn ông đan lướt nhìn điện thoại, anh nói rằng đây giống như là một giấc mơ, ban ngày đeo dây cáp từ dưới đất bay lên trời, đêm đến từ một cẩu độc thân trở thành chú rể.
" Vì sao anh lại là chú rể?" Cung Tuấn cười cầm lấy một sợi tóc dài của Trương Triết Hạn," Nhìn tóc của anh liền biết anh là cô dâu."
" Chờ phim này quay xong anh liền cạo đầu húi cua." Trương Triết Hạn cũng cười, anh nói tóc còn ngắn hơn của cậu.
Cung Tuấn cười giải thích:" Đó là vì em không qua được tiền bạc, nếu em đổi ý mẹ em liền lấy đi kho bạc nhỏ của em."
" Vậy mà em lại nói vời anh rằng không kết hôn cũng được." Trương Triết Hạn gõ vào ốp điện thoại có viết chữ " Phát tài " của Cung Tuấn.
"Được." Cung Tuấn rời mắt khỏi điện thoại nhìn xuống Trương Triết Hạn, nở nụ cười nhạt," Coi như mẹ em thật sự lấy tiền của em đi, em cũng không có khả năng ép buộc anh, thấy anh nhanh khóc như vậy..."
" Anh không có." Trương Triết Hạn giơ hai tay lên," Em đừng có nói lung tung."
" Khóc không mất mặt." Cung Tuấn đem hai tay Trương Triết Hạn bỏ xuống," Chúng ta có hơn nửa năm buộc nhau ở cùng một chỗ, về sau nếu anh có khó chịu giống như đêm hôm nó thì có thể khóc trước mặt em."
Cung Tuấn vẫn chưa buông tay.
Trương Triết Hạn nhìn tay của người kia nắm lấy ngón tay của mình.
Đó là một đôi bàn tay vô cùng đẹp, khớp xương đều, trắng nõn và thon dài, không hiểu sao anh lại nhớ đến tưởng tượng thời thơ ấu của mình về hôn nhân, nghĩ đến việc nhiều năm sau sẽ nắm tay một cô gái tay trên lễ đường cùng nhau tuyên thệ, đeo một chiếc nhẫn tuyên bố sự đồng hành cả đời.
Trương Triết Hạn không trả lời Cung Tuấn, chỉ rũ mắt xuống nhéo ngón tay Cung Tuấn, vuốt ve từng đoạn giống như đang đánh giá một món đồ thủ công mĩ nghệ.
" Anh không thể cũng cùng tiểu cô nương giống như, là tay khống đi?" Cung Tuấn không tránh tay, chỉ đưa tay về trước vuốt chiếc mũi thẳng tắp của Trương Triết Hạn.
Mũi này siêu thẳng.
Trương Triết Hạn nhất thời như mèo bị giẫm đuôi, nhanh chóng gạt tay Cung Tuấn ra. Hành động khiến Cung Tuấn nghi ngờ mình không phải sờ mũi anh mà là sợ công tắc điện."
" Cung Tuấn, em sẽ không phải là... " Trương Triết Hạn kéo chăn lên che mặt chỉ để lộ đôi mắt, dây cung trong lòng thẳng nam sắt thép lung lay, anh nghĩ, cái này sẽ không làm giả hóa thật tìm chị dâu cho mấy thằng bạn chứ.
" Em là gì?" Cung Tuấn chỉ bản thân.
Trương Triết Hạn nhìn vẻ mặt ngay thơ không hỏi chuyện thiên hạ của người nọ, cuối cùng cũng không đem từ "gay" nói ra khỏi miệng.
Thật sự nếu như tự mình đa tình một chút, anh thật sự muốn hỏi xem có phải Cung Tuấn thích anh không.
Tuy nhiên, khi sự hiểu biết của anh về Cung Tuấn dần sâu sắc hơn,Trương Triết Hạn biết rằng Cung Tuấn thực sự chỉ là một thằng nhóc to xác đơn thuần và những hành vi vượt quá giới hạn của cậu ấy không hề có mục đích, cậu chỉ thuận theo của mình.
Khi quay phim, cậu là Ôn Khách Hành là một người bộc lộ cảm xúc và sôi nổi, khi cảnh quay kết thúc, cậu sẽ quay lại thành Cung Tuấn một ngườu luôn kiềm chế cảm xúc nhưng luôn vô tình bộc lộ sự dịu dàng của bản thân.
" Em đúng là đồ ngốc." Trương Triết Hạn giơ tay bắt trước động tác của Cung Tuấn, sờ sống mũi cao của cậu, xoay người đắp chăn, " Anh đi ngủ."
Cung Tuấn tắt đèn cho anh.
Thực ra, Cung Tuấn về việc đó có thể là thông minh nhất, nhưng cậu che giấu rất kĩ, chỉ giữ lại một ít bước vào đời nhưng cũng không hòa làm một với sự ngây thơ.
Giống như sống trên thế gian này từ đầu tới cuối thanh tịnh không nhiễm bụi trần, duy trì tâm hồn của một đứa trẻ.
Trương Triết Hạn, 29 tuổi đã kết hôn với một người đàn ông mà bản thân quen chưa đầy 1 tháng.
Trương Triết Hạn đang nghĩ về hoàn cảnh rất kinh tính của mình, rất lâu sau mới có thể chợp mắt được.
Sau khi anh nhắm mắt lại, tâm trí anh đã tràn ngập khuôn mặt của Cung Tuấn.
Trên phim trường, Cung Tuấn với mái tóc dài và đội nón, trước cửa phòng khách sạn Cung Tuấn cau mày hỏi anh "Anh làm sao vậy" Cung Tuấn dưới ánh đèn nghiêm túc nói với anh rằng anh có thể khóc trước mặt cậu, anh mỉm cười đưa tay vuốt mũi của Cung Tuấn...
Người lưu luyến trong tâm trí anh lại đang nằm bên cạnh anh, nhưng Trương Triết Hạn không dám quay đầu lại nhìn, nhắm mắt lại vẽ ra đường nét của người đó trong khoảng không giữa mơ và thực.
Tâm trạng này vô cùng vi diệu, đột nhiên khiến anh nhớ đến cô gái đầu tiên anh thích hồi cấp hai.
Cô gái ấy xinh đẹp, thông minh được ca tụng là "nữ thần" ngồi phía sau Trương Triết Hạn.
Trương Triết Hạn vẫn còn nhớ buổi chiều đó gió thổi qua khung cửa sổ màu xanh thẫm, rèm trắng tung bay, nhìn công thức toán trên bảng đen nhưng trong lòng lại nghĩ đến chiếc váy xếp ly cùng kiểu tóc đuôi ngựa của cô gái ấy.
Nhưng anh không dám quay đầu nhìn lại, dù chỉ là một chút.
Chữ "thích" giống như là thời hạn thanh xuân của một con bướm, nhẹ nhàng bay trong gió, nhưng nó rơi trên vai của một người, người thả bướm chợt thấy thần linh sau những cuộc truy đuổi dài.
Ngay cả khi nó nằm trong tầm tay nhưng lại nằm ngoài tầm với, chỉ cần một cái chạm nhẹ nó sẽ vỡ ra như bong bóng xà phòng.
Anh hoảng hốt quay trở về thành cậu bé của mười mấy năm trước, đứng dưới mùa hè nhìn bóng cây, nhìn ánh nắng, nhìn dáng vẻ động tâm lần đầu tiên.
Giống lon nước ngọt bên trong ừng ực bọt khí, muốn đè nén nhưng toàn bộ lại trào ra, mang theo sự thô lỗ khí phách mà đấu đá lung tung, đem một bụng chua xót sớm đã trốn đi xa của chàng thiếu niên.
Một giờ sáng, màn hình điện thoại bí mật sáng lên trong đêm tối.
Trương Triết Hạn đăng Weibo, @Cung Tuấn.
Đó chỉ là cảm giác nghi thức trong đêm tân hôn, trong lòng anh tự giải thích với bản thân mình.
Nhưng ngẫm lại, rõ ràng đó chứ là sự vụиɠ ŧяộʍ khi anh lén đưa mảnh giấy nhỏ cho người anh yêu thời thanh xuân.
Anh ngả người ra đằng sau, dường như cọ vào góc áo của người đàn ông đang ngủ.
———Chúc mừng đám cưới, Cung Tuấn.
———Chúc ngủ ngon.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tớ, vì đây là lần đầu tiên tớ edit nên nếu có sai sót rất mong mọi người có thể góp ý cho tớ biết! Chúc mọi người có một ngày tốt lành.