Chương 1
Mặt trời đã chếch 45 độ về phía tây, ánh sáng đã chiếu vào cả trong phòng.
Trong phòng, trên giường một đám chăn bỗng đột nhiên khẽ đυ.ng đậy, rồi có âm thanh phát ra.”Ngô…”
Trong chăn bông truyền ra một tiếng rêи ɾỉ thống khổ, giống như tiếng nức nở của một con meo con
“Ách…” Không được, nàng thật không chịu được .
Nàng nhất định phải tìm người tới cứu nàng, nếu không, nàng thật sự có thể chết ở chỗ này a!
Ngủ hai mười mốt giờ, nàng cũng không muốn chui ra khỏi chăn, phải nghĩ cách mới được.
Giãy dụa sau một hồi, chỉ thấy một cánh tay mềm mại trắng nõn từ trong chăn run rẩy duỗi ra ngoài, sâu một hồi quờ quại rút cục cũng tìm được điện thoại hồi nàng nhắm mắt ấn một tổ hợp phím số mà đảm bảo không thể ấn sai .
Cái số này so với dịc vụ giúp việc tốt hơn nhiều lắm a: thái độ phục vụ tốt, hiệu suất cao, không phải trả tiền, hơn nữa cả năm không đòi nghỉ.
“Này.” Đối phương nhận điện thoại.
“Ta sắp chết…” Nàng thanh âm suy yếu như sắp tắt thở tới nơi.
“Con mèo nhỏ?” Với thanh âm này, hắn nháy mắt cũng nhận ra nàng, tuyệt đối không sai
“Tuấn Nam, mau tới cứu ta, ta thật không chịu được…” Nàng nức nở nói, giả bộ đáng thương hết mức có thể.
“Tại sao?” Đối phương tựa hồ như đã sớm nhìn thấu mưu kế của nàng, đối phó với loại mư kế này nhất định phải bình tĩnh, tỉnh táo ứng chiến.”Ngươi hôm nay tại sao không đi làm?”
“Người ta,hix bụng đau quá, a a ~~ “
Nếu luật pháp quy định nữ nhân viên có thể nghỉ một ngày mỗi tháng vì lý do sinh lý, nàng làm sao có thể phụ ý tốt của chính phủ như vậy a?
Ai! Làm nữ nhân thật là đáng thương, mỗi tháng luôn luôn có vài ngày như vậy,đau đến chết đi sống lại.
Đối phương hơi ngập ngừng một lát, nàng lập tứckhóc lóc rên la .”Ôi uy nha! Ta sắp chết a……”
“Được rồi, ngươi đừng khóc … Ngươi trước uống thuốc đi nha !” Vừa nghe đến nàng rêи ɾỉ, đối phương đã rối loạn hết cả lên .
“Uống thuốc ? Tại sao lại uống thuốc a? uống thuốc không có no được a.”
“Đúng vậy, ngươi không phải là đau sắp chết sao? Dĩ nhiên là phải uống thuốc rồi !”
“Ầy ——” con mèo nhỏ cúi đầu, chịu không cùng hắn nói gà với vịt.”Ta là sắp chết, bất quá không phải là đau chết, mà là chết đói! Người ta… ta đã cả ngày không có ăn cơm, cảm thấy sắp chết đói nha!”
“Ngươi một ngày không ăn cái gì?” Hắn bắt đầu lo lắng.
“Ừ.” Nàng ủy khuất gật đầu.” Trời lạnh như thế, ta không thể chiu ra khỏi chăn nha!”
Mèo là một loại động vật sợ lạnh lại thích ngủ, mà Nhan Khỉ Diệu hoàn toàn có tập tính giống mèo, vẻ yêu kiều đáng yêu, tính tình thay đổi xoành xoạch, , bộ dạng cũng thập phần lười biếng
Nàng thà chết đói cũng không chịu chui ra ngoài trời đi mua thức ăn .
Bất quá, nàng là tuyệt đối sẽ không chết đói, chỉ cần có Tuấn Nam ở đây là được .
“Lục bục .” Bụng của nàng còn rất phối hợp kêu lên một tiếng.
Đầu bên kia điện thoại, Tuấn Nam do dự chốc lát, cuối cùng rốt cục thỏa hiệp.”Được rồi, ta bây giờ đi mua đồ ăn cho ngươi .” Cho dù đang có chuyện trọng yếu, hắn cũng không nỡ để cho con mèo nhỏ đói bụng.
“Này, uy, ta còn chưa nói hết , nhớ nha, ta muốn một phần theo cơm, đùi gà quay, một chén dầu vừng thật nhiều mật, còn có gà sáu đồng… Còn muốn một chén chocolate nóng , ừ… Như vậy hẳn là được rồi.”
“Như vậy là được rồi! ? Tiểu thư, ngươi có phải là đang ở cữ hay không a?” Tuấn Nam không nhịn được nghi ngờ hỏi.
“A! Còn muốn một chén súp đậu đỏ đó.” Con mèo nhỏ nhắc nhở.
“Còn muốn uống súp đậu đỏ?”
“Dĩ nhiên, đậu đỏ bổ huyết a, ngươi không biết ta mất máu rất nhiều sao? Đúng rồi, còn mua giúp ta mua một bọc BVS, ta dùng hết rồi.”
“Một bọc BVS ! ? đã nhờ cậy, lại muốn một đại nam nhân như ta đi mua giúp ngươi mua loại đồ vật này.” Tuấn Nam không nhịn được kháng nghị .
“Ôi! Dài dòng. Một câu nói, ngươi có mua hay không?” Nàng Nhan Kỉ Diệu luôn luôn không thích mở miệng nhờ cậy người, nhưng chỉ cần nàng mở miệng, đối phương tuyệt đối không có cách nào nói không, nhất là Tuấn Nam.
“Tốt, ta 30′ phút sau đến.”
Ha hả, Khỉ Diệu cúp điện thoại, núp ở trong chăn bông lộ ra một tiếng cười gian. Chỉ cần dùng chiêu này để đối phó Tuấn Nam có thể nói là thuận lợi, trăm trận trăm thắng.
Ai nói thiên hạ không có bữa trưa nào miễn phí ? Nàng sáng trưa chiều ba bữa cơm hết thảy đều miễn phí, ha ha ha. Bây giờ, nàng chỉ cần nằm ở trên giường há mồm chờ ăn là được.( mơ đi tỉ ơi, người ta nuôi tỉ béo rồi thịt đấy, như nuôi heo ý, hố hố hố *che miệng cười duyên*)
Một lúc sau, con mèo nhỏ giật giật thân thể, rốt cục miễn cưỡng đen chăn bong đang trùm đầu bỏ xuống, hít một ngụm không khí mới mẻ.
Trên mặt có vài sợi tóc xộc xệch, dưới đó là một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú động lòng người, đôi mắt sáng, lộ ra vẻ thông minh lanh lợi lông mày cân xứng, sống mũi cao thẳng, cuối cùng là cá tính của nàng, vừa xinh đẹp vừa quật cường.
Nàng chỉ mặc một chiếc ao thun Lace, lộ ra bả vai nho nhỏ, vừa gợi cảm vừa hồn nhiên, nàng miễn cưỡng nằm lỳ ở trên giường, giống như con mèo nhỏ ấm áp .
Đây chính là Nhan Kỉ Diệu, nick name con mèo nhỏ, thiên địch của nam nhân tốt. Tập nhanh nhẹn linh hoạt giảo quyệt, khôn khéo làm cho không ai nỡ trách cứ, vẻ thiện lương cùng tà ác lúc nào cũng phảng phất quanh nàng .
Ai! Tuấn Nam thở dài một hơi, thả bút máy trong tay ra, cầm lấy áo khoác ở trên giá áo, đi ra ngoài cửa.
Thân hình cao lớn hắn, dáng vẻ anh tuấn, áo sơ mi của hắn vĩnh viễn bằng phẳng như mới, cà vạt phối hợp luôn hợp với áo, với cách ăn mặc như vậy đử biết hắn là người cẩn thận tỉ mỉ.
Hắn là một kiến trúc sư có tài, vẻ ngoài cũng miễn chê. Hắn ngũ quan xuất sắc hài hòa, phảng phất như một kiệt tác được đẽo gọt cẩn thận, chỉ là trong ánh mắt có chút lạnh lùng, mà ánh mắt như thế lại làm cho vô số kẻ mê mệt sẵn sang quỳ xuống dưới chân hắn.
“Di? Bùi tiên sinh, ngươi muốn đi ra ngoài a?” nữ thư ký ngồi ở cửa ngẩng đầu hỏi.
“Ừ, ta đi ra ngoài làm ít chuyện.” Hắn gật đầu, vội vàng tiêu sái bước ra khỏi phòng làm việc.
“Nhưng … Vạn lão bản bảo lát nữa tìm ngươi a…” Thư ký đứng lên nói.
“Ngươi báo cho hắn đổi ngày khác.” Thanh âm còn phảng phất ở trong phòng làm việcmà người thì đã đi đâu mắt.
Bùi Tuấn Nam bước nhanh về phía bãi đỗ xe, tựa hồ như sợ chậm một bước Nhan Kỉ Diệu sẽ chết đói ở trên giường
Không có biện pháp, kể từ khi quen biết nữ nhân này, nhất định hắn cả đời này không thoát khỏi cái gọi là vận mệnh.
Hắn sau khi giải ngũ không lâu liền thuận lợi nhận được giấy phép hành nghề kiến trúc sư, thành lập một văn phòng nho nhỏ, nhưng chỉ hai năm sau đã trở thành một nhân tài mới xuất hiện trong giới kiến trúc.
Đáng tiếc, thông minh tỉnh táo, tài trí hơn người như hắn, nhưng không cách nào tìm được phương pháp đối phó Nhan tiểu miêu.
Chỉ cần Nhan Kỉ Diệu vừa mở miệng, hắn liền không cách nào cự tuyệt; Nhan Khỉ Diệu tung ra tuyệt chiêu , hắn liền mềm lòng; Nhan Kỉ Diệu ăn quịt, hắn thúc thủ vô sách * tức là không có cách nào chống lại ý *; thần kỳ hơn nữa chính là khi Nhan Kỉ Diệu tung ra “Miêu Trảo” công kích hắn, một Không thủ đạo cao thủ như hắn lại tuyệt nhiên không có chút sức lực nào chống đỡ được .
Nếu như dựa theo quan niệm “Tương sanh tương khắc” vậy Nhan Kỉ Diệu nhất định là khắc tinh của hắn cả đời này rồi .
“Leng keng —— “
Sau khi kiểm tra lại xem đã mua đủ đồ nàng dặn hay chưa, Bùi Tuấn Nam ở trước cửa nhà Nhan Kỉ Diệu ấn chuông .
Vừa nghe thấy chuông của , Nhan Kỉ Diệu đang nằm ở trên giường hấp hối dùng hết sức lực cuối cùng bò dậy mở cửa.
“Ngươi rốt cuộc đã tới a, ta đói muốn chết a…” Cửa vừa mở ra vẻ mặt nàng cảm động giống như thấy vị cứu tinh, chỉ bất quá ánh mắt của nàng chỉ là đang ngó chừng túi thức ăn trong tay Tuấn Nam.
Nhan Kỉ Diệu nhanh chóng đem mấy cái túi trong tay hắn đoạt lấy, sau đó xoay người đi về phía phòng khách chuẩn bị lôi đồ ra ăn . Bùi Tuấn Nam đối với động tác nhanh như con mèo nhỏ của nàng cảm thấy kinh ngạc, hai tay trống trơn, mắt mở to đứng nguyên tại chỗ.
“Mau đóng cửa vào a, phía ngoài rất lạnh đấy.” còn nàng thì ngược lại oán trách .
Bùi Tuấn Nam mặt không chút thay đổi đóng cửa lại, nhìn vào căn phòng khá chỉnh tề. Nàng là mèo nha, yêu sạch sẻ có lẽ là ưu điểm duy nhất của nàng. Hắn cởϊ áσ khoác xuống , tự động địa đi về phía bàn ăn , lấy ra một cái chén lớn, đem dầu vừng nóng hổi cùng rất nhiều mật rót vào trong chén, động tác thuần thục cứ như đây là nhà của hắn.
Nhà của Nhan Kỉ Diệu cũng có thể coi là rộng rãi, đều là do Bùi Tuấn Nam giúp nàng thiết kế, nhà gồm một gphòng ngủ, một gian phòng khách nhỏ và nhà bếp cùng một số thiết bị đơn. Cũng bởi vì nhà nàng do một tay hắn thiết kế nên hắn tất nhiên là không xa lạ gì, tất cả đều rõ như lòng bàn tay.
“Ngươi ăn chậm một chút, không có ai tranh ăn với ngươi a.” Bùi Tuấn Nam bưng chén dầu vừng , đi tới phòng khách.
” Thôi mà , ta đói bụng bao lâu ngươi biết không?”nàng nói cứ như đó hoàn toàn là do lỗi của hắn vậy
Nàng mặc áo thun màu dạng áo ngủ, ngồi ở trên ghế sa lon, chỉ mất năm phút liền giải quyết xong một cái đùi gà tiện lợi, sau đó bắt đầu thong thả ậm bước đi, ngửi hương thơm ngọt ngào của dầu vừng, …. Rất ngon a !
“Đúng rồi, ngươi hôm nay không có việc gì làm a?” Nàng ăn no rồi đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.
Bùi Tuấn Nam vừa nghe nàng nói liền mở to hai mắt nhìn, có lầm hay không, ai không có việc gì làm a? Còn không phải là bởi vì nàng_ Đại tiểu thư gọi điện thoại để van cầu hắn cứu, hắn tuyệt nhiên không có rời khỏi văn phòng a.
“Thật ra thì, ngươi gọi điện thoại tới đúng lúc ta đang làm việc…” Hắn vẫn ôn nhu, nho nhã giải thích.
“Wow, công việc của ngươi cũng thật là nhàn rỗi, tùy thời điểm có thể tìm ngươi đi ra ngoài, thật tốt !” Nhan Kỉ Diệu đang được ăn được ngon, hết sức chăm chú vào cái chén đậu đỏ trước mặt, , căn bản là không có để ý nghe hắn giải thích .
Nhàn rỗi! ? Là hắn bỏ lỡ cuộc hẹn với khách hàng quan trọng tới đây vì nàng, bây giờ nàng lại còn nói hắn nhàn rỗi? Bất quá nhìn nét mặt của nàng, Bùi Tuấn Nam phát hiện cho dù có nói nữa cũng vô ích, dứt khoát không nói gì thêm, để kệ nàng nghĩ như vậy đi
Nhan Khỉ Diệu uống một hơi hết bát súp đậu đỏ nóng hừng hực, khuôn mặt tái nhợt từ từ chuyển sang hồng nhuận, cả người cũng cảm thấy khoan khoái .
“Ngươi đã rãnh rỗi như vậy… Vậy chúng ta đi bách hóa được không?” Nàng, vui vẻ đề nghị.
Tuấn Nam nhướng mày.”Đi bách hóa? Ngươi không phải là thân thể không thoải mái, không ở nhà nghỉ ngơi còn chạy đi dạo phố?”
“Hừ, ngươi không biết là có thể tranh thủ được bao nhiêu quyền lợi của phụ nữ thì nên tranh thủ sao? Phỉa trải qua bao nhiêu cuộc đấu tranh khó khăn lắm phụ nữ mới có một ngày nghỉ, làm sao có thể lãng phí như vậy a? Đi nha, đi dạo phố nha, hôm nay cũng là ngày Chu Niên khai trương .” Nàng đem gối ôm ôm ở trước ngực, vẻ mặt mong đợi. Bóp méo sự việc chính là sở trường của nàng.
“Ngươi là ngụy biện, giả bệnh để ở nhà nghỉ ngơi, không cho ngươi đi bách hóa, nếu như ngươi tinh thần tốt đi làm đi.”
“Đi làm? Không nên! Tinh thần của ta quả nhiên có tót lên một xíu nhưng không tốt đến mức có thể đi làm a! Về phần đi dạo phố… Miễn cưỡng còn có thể đi . Huống chi vận động thích hợp có thể làm giảm đau đớn, ngươi không biết sao?”
Nga, còn có thể loại này nữa sao ? vận động có thể làm giảm đau đớn ?
“Tốt, ta dẫn ngươi đi đánh tenis.”
” Không cần, không cần ! Ta chính là muốn đi dạo phố ——” nàng lôi kéo tay áo Tuấn Nam ra sức lắc.
Đột nhiên Tuấn Nam tứ chi cững ngắc, ánh mắt thẳng tắp trừng trừng nhìn về phía trước. Xong, nàng lại dùng đến chiêu này.
Mỗi lần chỉ cần Nhan Kỉ Diệu đυ.ng chạm vào hắn, cho dù chỉ bằng một cái đầu ngón tay út, cũng làm cho hắn giống như như điện giật toàn thân cứng ngắc, máu chảy nhanh hơn, sắc mặt đỏ lên, cộng thêm chân tay luống cuống.
“Có được hay không vậy ——” tay nàng càng lúc càng kéo áo hắn chặt hơn, dùng sức nhiều hơn .”Ai bảo ngươi là đàn anh của ta, chỉ có ngươi đối với ta tốt nhất.”
Đàn anh ! ? Cái danh từ xưng hô này Bùi Tuấn Nam nghe có chút kì lạ .
“Dương Khải cũng là đàn anh của ngươi, làm sao ngươi không tìm hắn đi cùng ngươi?” Tuấn Nam khẩu khí có chút ê ẩm.
Vừa nghe đến tên Dương Khải, Kỉ Diệu tâm liền động, mặt cũng lập tức trầm xuống.
“Ngươi rất quá đáng, không có chuyện gì sao lại tự dưng nhắc tới hắn a!” Nàng giận, khuôn mặt đỏ lên, hai má nhô ra phúng phính
Làm sao? Sinh khí ? Tuấn Nam liếc nhìn nét mặt của nàng. Nàng sinh khí : lúc tức giận lại đặc biệt khả ái làm cho người ta yêu mến.
“Khụ —— được rồi, đi thôi.” Tuấn Nam thật không có biện pháp đối phó với nàng .
“Hừ, coi như ngươi thức thời.” Thấy Tuấn Nam gật đầu, Nhan Khỉ Diệu rốt cục nở nụ, vội vàng chạy chạy vào phòng thay quần áo.
Đúng vậy a, ai bảo hắn là ” đàn anh ” của nàng
Ba giờ sau ——
“Con mèo nhỏ, đi dạo đã đủ chưa ?” Bùi Tuấn Nam trên tay đã ôm ba bốn túi đồ, vẻ mặt hờ hững hỏi.
Đi dạo phố chính là hoạt động lãng phí tánh mạng nhất, Bùi Tuấn Nam hoàn toàn không có cách nào hiểu được nữ nhân tại sao lại không biết mệt, mới vừa rồi còn nằm ở trên giường giống như mèo bệnh, vừa đến bách hóa liền
giống như mãnh long, thân thủ nhanh nhẹn vô cùng.
“Tốt lắm, đây là túi cuối cùng .” Nhan Kỉ Diệu đưa một bảng hóa đơn cho đối phương kí, sau đó lấy thẻ tín dụng của đối phương quẹt một sau đó còn thuận tay đem một túi son phấn mĩ phẩm giao cho đối phương cầm.
Tuấn Nam vươn tay nhận lấy cái túi, mỗi lần nàng mua đồ, hắn đương nhiên “Toàn bộ tự động cầm lấy” .
Bất quá, khi đưa túi cho hắn , nàng không chú ý đυ.ng phải tay hắn
Quả nhiên, Bùi Tuấn Nam lần nữa gặp phải “Điện cao thế”, bất quá đồng thời hắn cũng cảm giác được ngón tay Nhan Kỉ Diệu truyền tới một cảm giác lạnh như băng.
Tại sao tay nàng lại lạnh như thế này? Nàng không thoải mái sao? không phải chứ, nàng thoạt nhìn bộ dạng giống như mãnh long a! Hẳn là tại mấy ngày qua nhiệt độ đột nhiên giảm xuống vài độ.. Nàng sợ lạnh nhất, mỗi khi mùa đông đến tay chân sẽ lạnh như băng…
“Mua đủ rồi sao?” Tuấn Nam từ đáy mắt lộ ra một tia ấm áp.
Kỉ Diệu nhìn hắn.”Mua đủ rồi a!”
Nói giỡn, có thể mua liền mua, nàng làm sao có thể bỏ lỡ cái gì a?
“Tốt lắm, ta muốn mua một vật.” Tuấn Nam nhìn khắp bốn phía, tựa hồ như đang tìm kiếm cái gì.
Kẻ không bao giờ đi dạo phố như hắn chắc chắn với của hàng bách hóa không quen thuộc như với Nhan Kỉ Diệu
Thấy rồi ! Người cao lớn như hắn đứng ở giữa một đống nữ nhân, giống như hạc giữa bầy gà, rất nhanh liền phát hiện mục tiêu.
“Ở đây.” Tuấn Nam hướng một gian hang treo đầy đủ kiểu dáng bao tay đi tới.
Nhan Kỉ Diệu ở phía sau chạy theo sát hắn, trên mặt hiện lên vẻ hồ nghi, hắn rút cục muốn mua thứ gì mà quan trọng như vậy a?
“Chọn một cái đi!” Bùi Tuấn Nam chỉ vào một đống bao tay đủ màu sắc sỡ treo trên giá.
“Cái này…” Nàng ngây ngốc nhìn cái bao tay, rồi quay đầu lại nhìn hắn.
“Cái này sao, màu đỏ dường như thích hợp với ngươi.” Tuấn Nam cầm lấy một đôi bao tay màu đỏ, phía trên còn thêu hai con mèo nhỏ, thoạt nhìn rất ấm áp.
“Này… Là muốn mua cho ta a?” Nhan Khỉ Diệu ngửa đầu hỏi.
“Đài khí tượng dự báo ngày mai có đợt không khí lạnh, nhiệt độ có thể xuống thấp hơn 10 độ…”
Cái đáp án này quả có chút không đúng, nhưng hắn lại không biết cách nào khác đẻ giải thích cho nàng hiểu .
“Thì sao?”
Bị nàng hỏi, Tuấn Nam mặt bỗng nhiên đỏ lên.
“Ngươi không phải rất sợ lạnh sao? Đeo cái bao tay này tay sẽ không lạnh nữa.” Hắn dùng vẻ mặt nghiêm túc che dấu ý đồ của mình.
“Làm sao ngươi biết tay ta lạnh ?” Nàng liếc nhìn hắn, người này có chút lạ à nha ( n0t: dĩ nhiên, không lạ thì ai cho tỉ ăn chùa, sai vặt như vậy a, lại còn tiêu tiền của người ta không tiếc tay nữa. Kỉ Diệu: thì sao??? Ngươi ghen tị??? N0t: ai ở đây không ghen tị a. Kỉ Diệu: hô hô, ta rất thích sự ghen tị của ngươi a. N0t: *pó tay*….)
“Đừng dài dòng, đeo vào là được rồi.” Tuấn Nam nhanh chóng đem bao tay đeo vào cho nàng .
“Đó.” Con mèo nhỏ khả ái cúi đầu nhìn cái bao tay:.”Cứ mang như vậy nha, ngươi hung như vậy làm chia a…”
Nhân viên thu ngân ở một bên nhìn thấy cảnh này, cảm động đến sắp rơi lệ, loại nam nhân đa tình như vậy quả thực là trân bảo quý hiếm nha, mà nữ nhân bên cạnh lại đối với hắn lạnh nhạt như vậy.
Nhân viên thu ngân dùng vẻ mặt như nhìn thấy động vật sắp tuyệt chủng nhìn nam nhân ôn nhu trước mặt, đúng là soái ca a, dáng người cũng rất tốt, ánh mắt không dấu nổi vẻ hâm mộ nói .”Tiểu thư, bạn trai ngươi đối với ngươi thật tốt, ngươi phải biết quý trọng a.”
Kỉ Diệu sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó liền hiểu ngay ý tứ của nàng ta .
“Hì hì, hắn không phải là bạn trai ta a.”
“A? Vậy thì thật ngại quá .” nhân viên thu ngân cười ngượng ngùng.
“Không sao.” Nàng cười ha hả, những năm gần đây đối với loại hiểu lầm này đã sớm thành thói quen .
“Mua xong , trở về đi thôi!” Nàng hài lòng quay đầu lại, hướng Tuấn Nam nở một nụ cười sáng lạn.
Bùi Tuấn Nam xuất thần nhìn nàng, ban đầu, cũng chính là nụ cười như vậy hấp dẫn hắn. Mà Nhan Kỉ Diệu một chút cũng không có thay đổi, giống như nữ sinh của năm năm trước khi mới bước vào ngưởng cửa đại học, vẫn thanh xuân ngây thơ như vậy .
Chỉ bất quá, câu “Hắn không phải là bạn trai ta a!” cũng như cũ giống như một cái xương cá đâm vào cổ họng của hắn, đã… năm năm rồi.