Tiệc cưới Trịnh Quân vất vả chuẩn bị ba tháng, cuối cùng bị cắt ngang bởi một việc ngoài ý muốn.
Cầu Cầu có Cầu Cầu nhỏ.
Trịnh Quân cầm báo cáo kiểm tra sức khỏe, cả người run rẩy.
"Sao mà..." Anh nhìn vẻ mặt Vương Thu bình tĩnh không gì sánh được: "Nhanh như vậy... trời ơi, em có mệt không? Muốn ăn gì không? Mau ngồi mau ngồi, đừng đứng."
Cuối tuần họ ăn cơm với ba mẹ, Trịnh Quân còn nói chuyện con cái cứ thuận theo tự nhiên, nhưng mà anh không ngờ lại tự nhiên đến vậy, tự nhiên đến quá mức rồi.
"Từ lúc chúng ta đăng ký kết hôn đến giờ, không phải vẫn luôn chuẩn bị để có con sao?" Vương Thu bật cười nhìn dáng vẻ tay chân luống cuống của Trịnh Quân: "Anh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng à?"
Trịnh Quân đỡ vai Vương Thu để cậu ngồi xuống, lo âu đến xoa tay: "Những cuốn sách trước đây anh mua còn chưa xem xong, làm sao bây giờ?"
Vương Thu nhớ đến đống sách chăm sóc người mang thai, dạy dỗ con cái của anh, quả thực dở khóc dở cười.
Lúc đó cậu đã bị một đống lớn sách đó làm hoảng sợ, nhịn không được hỏi: "Anh muốn có con đến thế sao?"
Vì để đọc sách được tốt hơn, Trịnh Quân còn đi cắt một cái mắt kính, một tay anh ôm bà xã, một tay lật sách, bình tĩnh nói.
"Lo trước khỏi họa, hơn nữa..."
Trịnh Quân nghiêng đầu hôn hôn cậu: "Vốn dĩ anh đã có cục cưng Thu Thu rồi, em mới là lão đại."
__________
Nhưng mà lão đại cũng nhận hết tra tấn từ tiểu đệ, mang thai một sinh mệnh nhỏ không phải là một chuyện dễ dàng.
Vương Thu cảm thấy ba tháng đầu của mình là ôm bồn cầu trôi qua.
Trịnh Quân không muốn cậu đi làm nữa, bị cậu dùng lời trước đây đại ma đầu mắng cậu để nói ngược lại.
"Em lớn đầu thế này rồi để người khác nuôi mất mặt biết bao, tự mình động thủ cơm no áo ấm. Phụ thuộc vào người khác sẽ không dễ sống. Kết quả là em tự mình gieo gió gặt bão, đào mồ chôn mình, rước lấy diệt... Ọe!"
Trịnh Quân cảm nhận được cái gì gọi là tự mình gieo gió gặt bão, đào mồ chôn mình, rước lấy diệt vong.
Chỉ có thể vừa vỗ lưng, vừa rót nước ấm cho lão đại.
Sau đó sếp phó Vương bị anh phái đi ra nước ngoài học tập, một lần học tập này đến hơn một năm.
__________
"Thầy Vương, khi nào ngài mới du học trở về vậy?"
Vương Thu gật đầu nghiêm túc nhìn Tiền Tiền bên màn hình di động.
"Sếp Trịnh cho tôi một cái dự án còn chưa kết thúc nữa."
"Ngài ở nước ngoài sống cũng tốt quá, em nhìn mặt ngài tròn hơn nhiều rồi."
Vương Thu mỉm cười: "Ảo giác của cậu thôi."
Trịnh Quân ôm đang nhãi con đến phòng làm việc dừng bước chân lại, xoay người trừ một nửa tiền thưởng của Tiền Tiền.
Có biết nói chuyện hay không? Không biết thì câm miệng!
"Mao Mao thức rồi?" Vương Thu cúp video, lên tiếng hỏi.
Tháng trước cậu mới dỡ hàng, bạn nhỏ nặng 3kg, nhũ danh gọi là Mao Mao.
Lấy từ câu thơ "Bát nguyệt thu cao phong nộ hào, quyển ngã ốc thượng tam trùng mao" ha ha ha. (*)
(*) Đây là bài thơ "Bài ca nhà tranh bị gió thu phá" của Đỗ Phủ, câu đó dịch thơ là:
Tháng tám, thu cao, gió thét già.
Cuộn mất ba lớp tranh nhà ta.
Từ Mao trong tên bé con có nghĩa là cỏ tranh (茅).
Nhãi con ra chào mọi người vào ngày 15 tháng 8, vô cùng khỏe mạnh.
Nhưng mà Trịnh Quân có ba phần ghét bỏ, toàn bộ váy nhỏ anh chuẩn bị trước kia đều vô dụng rồi. Nhóc con là một thằng nhóc hoàn toàn, không giống như cục cưng Cầu Cầu của anh.
Nhưng mà ghét bỏ thì ghét bỏ, còn không phải mỗi ngày ôm không buông tay như cục tạ hay sao?
"Nhóc thối đói bụng rồi."
Đôi khi Vương Thu cảm thấy trừ việc cho nhóc con bú sữa, thì không cần phải làm chuyện gì khác, mỗi ngày chỉ cần chơi với con là được.
Tháng đầu mời nguyệt tẩu (*), nguyệt tẩu hầu hạ nhóc con, Trịnh Quân hầu hạ cậu. Ân cần đến nỗi ba mẹ cậu đến giúp đỡ cũng không nhúng tay vào được, cuối cùng xem như đến chơi một tháng.
(*) Nguyệt tẩu: Là nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc mẹ và bé sau sinh.
Trịnh Quân nhọc lòng bé con, còn phải lo cho cậu, ăn uống tiêu tiểu, chăm sóc vết thương còn mỗi ngày ở bên cậu tư vấn tâm lý. Sợ cảm xúc của cậu không ổn, trầm cảm không ai biết.
Cả ngày tỏ thái độ với cậu.
"Đầu tiên anh yêu nhất là em, tiếp theo anh mới yêu bé con."
"Có gì khó chịu cứ nói, đừng chịu đựng, em muốn làm gì cũng được."
"Con cái sau này đều sẽ trưởng thành, đến lúc đó nó tự thành gia lập nghiệp, bay đến chân trời mới, nhưng mà chúng ta sẽ vẫn luôn bên nhau."
Trịnh Quân đau lòng Cầu Cầu đến nỗi khiến mình gầy đi, cũng may mỗi ngày Vương Thu chăm sóc cho ông xã, cả ngày khen ngợi thêm ôm ấp hôn hít, mới duy trì được sắc đẹp của đại soái ca.
"Trạng thái hiện tại của em rất tốt." Vương Thu cuộn người nằm trong lòng Trịnh Quân, giọng điệu thoải mái: "Bé cưng đến là lúc chúng ta đã sớm chuẩn bị xong, trong lòng em không có ganh tị hay chướng ngại gì hết. Lúc em hai mươi tám tuổi đã nghĩ kỹ đến chuyện kết hôn sinh con rồi, cho nên hiện tại hết thảy đều nằm trong mong muốn của em, ngoại trừ..."
Trịnh Quân ôm lấy người yêu, nhìn nhãi con ngủ ngoan trên cái giường nhỏ đặt bên mép giường của họ, nhu hòa hỏi: "Trừ cái gì?"
"Năm đó em biết em chắc chắn có thể thành công tìm được nửa kia của mình, nhưng em không ngờ được rằng nửa kia của em lại là anh." Vương Thu hôn hôn áo ngủ trước mắt, lại xuyên qua áo ngủ hôn lên chỗ trái tim anh: "Em cũng không ngờ, mình sẽ yêu anh đến vậy."
"Hửm?"
"Lúc ấy em còn tưởng trong lòng anh có người khác, thích Bạch Nam Nhất, còn thề sẽ không làm một liếʍ cẩu ngốc như anh."
Trịnh Quân mở to mắt, nhịn không được khϊếp sợ: "Cẩu gì cơ?"
"Liếʍ —— cẩu." (*)
"Khi nào thì anh liếʍ qua hắn chứ?" Trịnh Quân ghét bỏ nhíu màu, hôn vợ yêu ba cái còn chưa đã thèm: "Anh liếʍ em cơ mà."
"Liếʍ em? Lúc nào thì..." Vương Thu nguy hiểm nheo mắt lại, chọt chọt cằm Trịnh Quân: "Trước kia mỗi lần anh uống rượu xong đều ôm em khóc, là say thật hay là say giả đó?"
"Anh...:
Vương Thu dường như được khai thông hai mạch Nhâm Đốc: "Tại sao lần nào anh đi công tác cũng phải mang em theo, có phải có ý đồ gì khác hay không?"
"Ai u..."
Trong mắt Vương Thu đều là ý cười, sáng lấp lánh: "Anh thành thật cho em biết, từ khi nào đã có ý đồ làm chuyện bậy bạ rồi?"
"Chuyện đó à..." Trịnh Quân nhìn đứa con mình đang ngủ đến trời đất mịt mù, đưa tay tắt đèn phòng ngủ lại: "Chúng ta từ từ nói nào."
Ba tháng, có thể yên tâm làm liếʍ cẩu rồi.
"Trịnh Quân..."
"Suỵt." Đầu bếp Trịnh thấp giọng, vô cùng nghiêm túc: "Hôm nay nấu canh đi."
Là loại canh dùng lửa nhỏ chầm chậm hầm này.
Cho dù liếʍ cẩu thì thế nào? Anh liếʍ đến cuối cùng không phải cái gì cần có cũng đã có hay sao?
Thật đáng mừng, chúc mừng Trịnh lão cẩu!
~~~~~ Chính văn hoàn ~~~~~
(*)Chú thích: Liếʍ cẩu (舔狗): Giới trẻ hiện nay hay gọi là Simp đó. Tức là thể hiện sự si mê, quan tâm quá mức đến một người nào đó, đôi khi vứt luôn liêm sỉ. Tuy nhiên, người được quan tâm kia lại không thèm để ý đến, hoặc thậm chí là cảm thấy phiền phức.