Chương 45

Trịnh Quân gọi điện thoại cho Tiền Tiền xong, bảo cậu ta không cần đưa hoa đến, liền trầm mặc ngồi trên ghế ở bàn làm việc.

Buồn bã đến không nói nên lời.

Rất nhiều năm rồi anh không có khó chịu đến vậy, đột nhiên không quen với loại cảm giác này.

Trái tim âm ỉ đau, tất cả cảm giác chờ mong và vui vẻ đều bốc hơi đi hết, chỉ còn lại sự cô đơn.

Cảm giác này giống như lúc tiểu học anh nhìn thấy mẹ ở bệnh viện khi bị xuất huyết dạ dày, còn chưa kịp vui vẻ đã phát hiện mẹ anh ngại anh phiền phức, dáng vẻ sốt ruột muốn đi.

Cũng có chút giống như lúc anh kế thừa di sản của ông già, mẹ anh vừa gửi cho anh một tin nhắn nịnh nọt, anh còn đang chờ mẹ anh quay về giả mù sa mưa ân cần với anh, thì nhận được tin tức báo cho anh đi nhận xác.

Sau đó anh ít khi trải qua mùi vị đó nữa, anh vội vàng học tập làm việc. Bởi vì có của cải, lại dám tranh dám đua, bắt đầu xuất hiện những kẻ liều lĩnh đến gần. Nhưng mà anh vẫn luôn cự tuyệt những ai muốn tiếp cận, thế giới tình cảm chỉ là một mảnh hoang vu.

Anh biết tướng mạo anh không tệ, còn có tiền, là loại rùa đen mạ vàng người ta thích nhất. Ban đầu còn có người vì tiếp cận anh mà đến công ty làm việc, nhưng anh căn bản không tiếp chiêu. Bất kể người ta làm cái gì anh vẫn giữ thái độ chuyện nào ra chuyện đó, làm sai là bị ăn chửi, mắng đến nỗi cô nàng xinh đẹp mặt xám mày tro, không mấy ngày đã nhớ rõ anh là Chu Bái Bì Hoàng Thế Nhân, quên mất anh là Vương lão ngũ (*).

(*) Chu Bái Bì (tác phẩm Nửa đêm gà gáy), Hoàng Thế Nhân (tác phẩm Bạch Mao Nữ), đều là những địa chủ ác bá, ức hϊếp người làm.

Vương lão ngũ: Từ để chỉ những người đàn ông có tiền, có quyền thế, lại còn đẹp trai, cao ráo.

Không được mấy người chịu đựng được sự khắt nghiệt của anh, những trợ lý bình hoa đó một người tiếp một người phẫn nộ từ chức, anh cũng nhẹ nhàng khoan khoái.

Trịnh Quân từng hoảng hốt cho rằng mình đã mất đi năng lực thích một người nào đó.

Nhưng mà đột nhiên Vương Thu xuất hiện, chiếu sáng cuộc đời anh.

Vương Thu là một cấp dưới vừa thông minh vừa chăm chỉ, cậu không có tâm tư bậy bạ nào, đầy đầu óc đều là làm sao để hoàn thành nhiệm vụ lãnh đạo đưa ra.

Thật ra Trịnh Quân rất muốn nói, nhân viên như vậy rất dễ bị áp bức đến chết. Bởi vì bạn làm việc tốt, sẽ bị cấp trên coi như cây súng chủ chốt mà sai sử.

Nhưng mà cuối cùng anh cũng không áp bức quá mức người trẻ tuổi bừng bừng sức sống này.

Vương Thu rất có sức hấp dẫn, loại hấp dẫn này giống máy sưởi ấm áp khiến người ta muốn đến gần, ngay cả nhà tư bản như Trịnh Quân cũng phải động lòng trắc ẩn —— anh nguyện ý dạy cho cậu rất nhiều thứ.

Làm sao để xử lý công việc, làm sao để giao tiếp với đối tác, làm sao để làm một đối tác tốt, làm sao để quản lý công việc của cấp dưới.

Trịnh Quân không giấu giếm Vương Thu cái gì, chính mắt anh chứng kiến Vương Thu từ một mầm cây dần dần lớn lên thành một đại thụ che trời.

Điều này làm anh có cảm giác vinh dự.

Trịnh Quân nghĩ, sang năm đã có thể đề bạt Vương Thu làm phó tổng, nhưng mà lúc này, Vương Thu lại nói với anh.

—— Cậu muốn nghỉ việc.

Lý do nghỉ việc vậy mà lại vì tìm đối tượng, hoang đường biết bao nhiêu? Trịnh Quân không nghĩ ra một người thông minh đang êm đẹp lại bị rút não mà làm chuyện ngu ngốc như thế. Cuộc sống gia đình có thể quan trọng hơn việc kiếm tiền hay sao? Không có tiền trong người, làm sao sẽ có người nguyện ý che chở bạn, yêu thương bạn?

Anh không cam lòng mà phê duyệt đơn xin nghỉ việc của cậu, vẫn ôm ý niệm khuyên nhủ đối phương. Lại trời xui đất khiến mà phát hiện ra nhiều mặt khác của Vương Thu.

Vương Thu trang điểm thành con gái cũng rất đẹp, chỗ Vương Thu ở cũng rất ấm áp. Vương Thu Vương Thu, thế giới của anh đột nhiên chen đầy bóng dáng của Vương Thu.

Trịnh Quân mới phát hiện, anh thích Vương Thu, dù Vương Thu là nam cũng được, là nữ cũng thế, anh đều thích. Nói sến súa một chút, anh yêu linh hồn của đối phương, tự nhiên sẽ không để ý đến thể xác.

Huống chi, Trịnh Quân phát hiện, dù mặc đồ nam hay đồ nữ, chỉ cần Vương Thu xuất hiện trong mắt anh, tim của anh sẽ đập vô cùng mau, không giống anh bình thường chút nào.

Trịnh Quân cười khổ.

Anh thật sự dùng hết toàn lực để yêu thích một người, nhưng chạm cũng không dám chạm vào.

Thật là yếu đuối.

__________

"Anh Quân, em có thể vào không?"

Nghe được giọng của Vương Thu, Trịnh Quân lập tức ngồi thẳng lại, không được tự nhiên mà sửa sửa quần áo một chút.

"Vào đi."

Anh không thể biểu hiện sự mất mát rối rắm của mình trước mặt Vương Thu, Trịnh Quân hít sâu một hơi, liền nhìn thấy Vương Thu ôm một bó hoa đỏ như lửa đẩy cửa thư phòng ra, sắc đỏ của hoa hồng càng làm sắc mặt Vương Thu thêm tươi đẹp, làm ngực Trịnh Quân như siết chặt hơn.

Trịnh Quân có hơi khẩn trương, anh nói: "Hoa này từ đâu ra?"

Vương Thu ôm hoa hồng vào phòng, vẻ mặt cậu ngây thơ: "Em không biết, lúc nãy có người đặt ở cửa."

"Chắc là gửi sai nhà rồi chăng?" Vẻ mặt Trịnh Quân vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đã tính toán làm sao để tính sổ với Tiền Tiền kia, anh nói với Vương Thu: "Mau đi nghỉ ngơi đi."

Vương Thu đặt bó hoa lên bàn, hỏi: "Anh Quân đang bận lắm sao?"

"Có chút việc." Trịnh Quân cách Vương Thu một cái bàn, anh gật đầu với máy tính trước mặt: "Cậu không cần quan tâm đến tôi, đi tiếp khách là được."

"Họ Ngụy kia cũng không phải khách khứa gì đâu." Vương Thu vòng một vòng đến trước mặt Trịnh Quân, cậu cũng không để ý đến máy tính trên bàn, cậu ngồi nhìn Trịnh Quân, cậu dựa vào bàn làm việc, lắc lắc chân, lời nói mang theo ý cười: "Cha mẹ anh ấy là đồng nghiệp với ba của em, sau đó trở thành đồ đệ của ba em..."

Trịnh Quân không muốn đối diện với cậu, chỉ nói: "Quen biết cũng lâu nhỉ."

"Đúng rồi, anh ấy với em, còn có cậu của em nữa, lớn lên cùng nhau..."

Vương Thu ngừng tại đây, chờ Trịnh Quân đáp lại.

"Ừm."

Rồi cậu mới nói tiếp: "Cùng vào cùng ra, cùng ăn cùng ở..."

"À."

Sắc mặt Trịnh Quân càng lúc càng trắng, Vương Thu không nhẫn tâm chọc anh nữa, gọn gàng dứt khoát nói kết cục: "Sao đó bưng luôn cậu của em về nhà, rồi không hiểu sao lại cao hơn em một vế luôn." (*)

(*) Đây là lý do Vương Thu gọi ngài Ngụy là anh đó:v

Lúc này Trịnh Quân mới ngẩng đầu lên: "Hả?"

"Anh ấy là cha ruột của Cẩu Đản, vừa đón Cẩu Đản đi rồi." Vương Thu đưa tay sờ sờ đỉnh đầu của Trịnh Quân, giọng nói mang theo ý dỗ con nít: "Đừng ghen tị nha, ngoan."

Trịnh Quân không hiểu nhìn về phía cậu: "Gì cơ?"

Vương Thu thu tay lại, vừa lắc lắc chân vừa lẩm bẩm: "Em cũng đâu có ghen tị việc anh thích Bạch Nam Nhất, anh có lý nào lại ghen tị bậy bạ thế chứ?"

"Trước giờ tôi chưa từng thích hắn." Trịnh Quân nhất thời không nghĩ tới thâm ý của lời này, chỉ giải thích: "Hồi nhỏ tôi bị loét dạ dày, nhờ mẹ của hắn đưa tôi đến bệnh viện, lo tiền thuốc men cho tôi, tôi chỉ là có qua có lại mới giúp đỡ hắn..."

"Là vậy sao?" Vương Thu khoa trương à một tiếng: "Vậy em phí công ghen tị rồi hả?"

Lúc này Trịnh Quân mới phản ứng lại, anh hỏi: "Tại sao cậu lại ghen tị?"

"Phải rồi, tại sao em phải ghen tị nhỉ?" Vương Thu đứng thẳng dậy, đi đến trước mặt Trịnh Quân: "Anh cảm thấy là tại vì sao?"

"Tôi không biết."

"Thật không biết hay giả vờ không biết?" Trịnh Quân nghe thấy thế muốn chạy, Vương Thu không cho anh nhúc nhích, còn trực tiếp ngồi lên đùi Trịnh Quân: "Đừng đi mà, ngồi xuống!"

"Cậu đứng lên đi."

Trịnh Quân cứng đờ, hiện tại họ đang đối mặt với nhau, Vương Thu tách chân ngồi trên người anh, váy ngủ bị cọ lên một khúc, lộ ra cái chân trắng nõn, phía dưới trống không đè lên đùi anh, anh thật sự không được tự nhiên.

"Em không đứng lên đó."

"Vương Thu, cậu..."

Vương Thu cắt ngang lời thẹn thùng của Trịnh Quân, cậu nắm chặt lấy cổ tay Trịnh Quân, nói ra chuyện cậu để ý nhất: "Mẹ em sinh ra em, cậu em sinh ra Cẩu Đản, em cũng giống như họ... Giống như Cẩu Đản vậy, sau này rất có thể con của em sẽ không giống người bình thường, anh sẽ để ý sao?"

Lòng Trịnh Quân run lên, tay anh nắm ngược lại bàn tay Vương Thu, anh có thể nắm gọn bàn tay của Vương Thu trong lòng bàn tay mình.

"Sẽ không."

Vương Thu cười hỏi anh: "Tại sao?"

"Con của em, sẽ đáng yêu hơn bất cứ đứa trẻ nào trên thế giới này." Trong mắt Trịnh Quân có gì đó đang lấp lánh, không biết là ánh sáng hay là nước mắt: "Trên đời này tìm không ra người làm cha mẹ tốt hơn em."

Họ im lặng ngồi trong chốc lát, Trịnh Quân lại khó khăn mở miệng.

"Vương Thu, em đã tìm được đối tượng của mình chưa?"

"Còn thiếu chút nữa." Vương Thu muốn rút tay ra lại bị nắm chặt lại, làm ra vẻ tủi thân: "Anh ấy vẫn không chịu nói anh ấy thích em."

"Anh cảm thấy em có thể hỏi lại lần nữa." Trịnh Quân hơi thả lỏng, còn có thể thúc giục người khác: "Em làm được mà."

Vương Thu rút tay ra khỏi tay Trịnh Quân, áp hai tay lên gương mặt anh.

"Thật ra Cẩu Đản không nói sai, cả nhà em ai cũng thích người đẹp trai hết."

Trịnh Quân nhìn Vương Thu, thiếu chút nữa đã ngừng thở.

Anh nói: "Anh đẹp trai không?"

Vương Thu cười cong đôi mắt: "Đẹp, trong mắt em anh là người đẹp trai nhất."

Trịnh Quân cũng cười rộ lên: "Trái tim của anh đẹp trai này đã thuộc về một người."

Vương Thu to gan lớn mật nhéo nhéo mặt đại ma đầu, hung dữ hỏi: "Thuộc về em sao?"

"Thuộc về em."

Chỉ thuộc về em.

__________

Đây là chương t thích thứ hai của truyện này:3 Thích thứ nhất thì còn vài chương nữa mới tới:3

Tỏ tình rồi, tung bông tung hoa tung cà na tung xí muội ☆*:.。.o(≧▽≦)o.。.:*☆